Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 77




Sáng hôm sau, mặt trời vừa mọc, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, mang theo hơi ấm của ánh nắng mặt trời. Lý Đông Lượng tay ôm Hà Hoa Tử trong lòng, vẫn chưa muốn buông cô ra. Nằm thêm vào phút, anh định ngồi dậy đi thay quần áo, nữ nhân nằm trong lòng cũng trở mình, mày hơi cau lại, hỏi anh:

- Mấy giờ rồi?

- Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một chút đi, lát nữa anh gọi dậy.

Lý Đông Lượng nhìn Hoa Tử với ánh mắt say đắm, môi hé nụ cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô sang một bên để gương mặt xinh đẹp không bị che đi. Cả người cô bị che bằng chiếc chăn màu trắng, nhưng lại để lộ ra đôi chân dài trắng mịn màng. Lý Đông Lượng cũng suýt không kiềm lòng được nhưng lại cố nói với bản thân rằng, đêm qua Hoa Tử đã vất vả rồi nên tha cho cô.

Lý Đông Lượng vào phòng tắm. Nghĩ đến cơn kích tình tối qua làm cơ thể anh lại nóng lên. Anh chuyển vòi sen sang nước lạnh để dập tắt ham muốn lúc này của bản thân. 

Anh đi xuống dưới nhà, căn dặn người làm chuẩn bị thức ăn sáng cho cả hai, còn cẩn trọng chỉ đạo họ nên sắp xếp mọi thứ như thế nào để Hà Hoa Tử hài lòng. Lúc ấy đã gần bảy giờ, Lý Đông Lượng nói với người làm:

- Mấy ngày này đừng để Hoa Tử xem tv, tắt hết wifi, cứ nói với cô ấy là wifi bị hư, rõ chưa?

- Dạ!

Người làm đồng thanh đáp, trong lòng họ cũng mang theo nỗi khó hiểu.

Khi Lý Đông Lượng lên phòng lần nữa, Hà Hoa Tử vẫn còn say giấc trên giường. Anh tiến đến, đặt nhẹ môi hôn lên trán cô, thủ thỉ vào tai:

- Đại bảo bối, dậy ăn sáng cùng anh nào.

Hà Hoa Tử nghe giọng nói đầy ấm áp của Lý Đông Lượng, lười biếng mở mắt, đáp:

- Không muốn ăn sáng cùng anh.

- Được. Vậy cho em hai lựa chọn: Một, ăn sáng cùng anh. Hai, trở thành đồ ăn sáng của anh.

Lý Đông Lượng vừa nói, không đợi Hà Hoa Tử trả lời đã thong thả cởi nút áo.

- Lưu manh, đêm qua chưa đủ sao?

- Cùng với em thì chưa bao giờ là đủ

Vừa nói, Lý Đông Lượng áp sát đến gần Hà Hoa Tử, cười xấu xa.

- Nhưng em rất mệt, không dậy nổi.

- Là do em không chăm chỉ luyện tập cùng anh.

- Cầm thú nhà anh! 

Đều tại Lý Đông Lượng, một đêm chín lần, sao Hà Hoa Tử có thể chịu nổi chứ.

- Em yêu, số 9 là số tốt.

Lý Đông Lượng giọng đầy yêu thương. Ngưng vài giây, nhìn cô chăm chú, nói tiếp:

- Đều tại anh, để anh chuộc lỗi với em vậy.

Nói dứt, Lý Đông Lượng nhanh chóng bế Hà Hoa Tử vào nhà tắm. Sau đó... phòng tắm đều phát ra âm thanh êm ái của Hà Hoa Tử.

Gần một tiếng sau, Lý Đông Lượng cùng Hà Hoa Tử ăn mặc chỉnh tề bước xuống. Điều quan trọng khiến những người làm phải ngước nhìn và lén cười là do Hà Hoa Tử được Lý Đông Lượng bế xuống. Hoa Tử chẳng dám nhìn họ, chỉ nấp trong lòng Lý Đông Lượng.

Anh đặt cô xuống ghế, rồi cả hai cùng nhau ăn sáng.

Trước khi đi làm, Lý Đông Lượng cũng không quên căn dặn Hà Hoa Tử hãy ở nhà nghĩ ngơi cho tốt. Nói rồi, anh lại liếc sang những người làm, bọn họ hiểu ý liền gật đầu.

Hà Hoa Tử cứ vậy mà làm một cô vợ hiền, ngoan ngoãn nghe lời Lý Đông Lượng. Trước khi đi còn hôn nhẹ lên trán cô.

Hà Hoa Tử quay vào nhà, cô mở điện thoại nhưng lại không kết nối được với internet. Chưa kịp mở miệng hỏi, người làm từ đâu bước đến, nói lại rằng:

- Thưa Thiếu nãi nãi, wifi hôm nay bị hỏng rồi.

Hà Hoa Tử nghe xong liền gật gù.

Tay cô vừa cầm lấy điều khiển tv, giọng người làm đứng từ phía sau lần nữa vang lên.

- Thưa Thiếu nãi nãi, tối qua có chút sự cố nên hôm nay tất cả tv trong nhà đều không xem được.

- Vậy... vậy sao.

Hà Hoa Tử cảm thấy đám người này hôm nay có chút kỳ lạ. Cũng thật trùng hợp, hết wifi đến tv đều không xem được.

Được một lúc sau, Hà Hoa Tử đã cảm thấy chán. Chỉ cần một ngày không lên mạng xã hội, Hoa Tử lại cảm thấy bản thân như người tối cổ. Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi được một lúc, Hoa Tử lại nhận được cuộc gọi từ An Kỳ.

Hóa ra là do mang thai lại bị Trương Thần bắt ở nhà, Du An Kỳ cũng cảm thấy chán nên đã rủ Hà Hoa Tử cùng mình ra ngoài đi dạo một chút.

Mười lăm phút sau, hai cô gái đã có mặt tại trung tâm thương mại lớn nhất thành phố F. Hai cô vào rất nhiều hãng quần áo. Mỗi lần bước ra, trên tay cầm không biết bao nhiêu là túi mua hàng.

Đến trưa, Hà Hoa Tử cùng Du An Kỳ vào nhà hàng được đánh sao Michelin trong trung tâm thương mại. An Kỳ ăn được vài miếng lại không muốn ăn nữa. Hoa Tử thấy vậy liền nhìn cô, thắc mắc hỏi:

- Sao vậy? Không ngon sao?

- Không phải, thức ăn không tệ, chỉ là em đang mang thai nên khẩu vị có chút không ổn.

Du An Kỳ lau miệng, nhỏ nhẹ đáp lại.

- Dù vậy nhưng em cũng phải ăn thêm một chút. Đứa bé trong bụng cũng cần ăn no mà.

Hà Hoa Tử nói rồi, cô định đưa thức ăn vào miệng nhưng rồi dừng lại. Cô bỏ dao và nĩa xuống, nhìn An Kỳ đầy hậm hực.

- Nhắc đến mang thai chị mới nhớ, nhờ có Trương Thần nhà em mà đêm qua Lý Đông Lượng hành hạ chị cả đêm.

Du An Kỳ cười ngượng ngùng nhưng bên trong lại có ý trêu chọc. Cô còn mong Hà Hoa Tử có con hơn cả Lý Đông Lượng, vì đến lúc đó, cô có thể chia sẻ kinh nghiệm mang thai cho Hà Hoa Tử.

- Hà tỷ, chúng ta cứ mãi ở vùng an toàn, chị có cảm thấy chán giống em không?

Du An Kỳ tay chống cằm, nhìn ra cửa kính bên ngoài.

- Em muốn nói gì?

Hà Hoa Tử hiểu ý Du An Kỳ có mong muốn trong lòng liền hỏi.

Cô nghe vậy, mắt sáng rực lên, nhìn Hà Hoa Tử.

- Chúng ta đi bar không?

Cùng trưa hôm ấy, Lý Đông Lượng nghỉ trưa nên đã đến bệnh viện Nhân Đức. Anh gặp vị bác sĩ trưởng khoa lúc trước đã cứu Hoa Tử, hỏi bà một vài chuyện. Vị trưởng khoa này vừa được y tá báo lại có Lý Đông Lượng đến liền niềm nở đón tiếp.

Anh vừa kéo ghế ngồi xuống, bà đã rót trà cho anh.

- Lý nãi nãi vẫn khỏe chứ?

- Cô ấy vẫn khoẻ. Hôm nay tôi đến đây cũng là vì chuyện của cô ấy.

Trưởng khoa nghe vậy, có chút khẩn trương.

- Lý tổng cứ nói.

- Bao lâu cô ấy mới có thể mang thai lại?

Trưởng khoa nghe vậy, liền đáp.

- Việc mang thai trở lại sau khi sảy thai phụ thuộc vào tình trạng hồi phục sức khỏe của Lý nãi nãi, điều này có thể khác nhau ở mỗi người. Nhưng tôi nghĩ, nên chờ ít nhất 6 tháng mới nên mang thai lại.

- Vậy nếu mang thai ngay bây giờ thì sao?

- Nếu tình trạng hiện tại của Lý nãi nãi tốt thì vẫn có thể.

Lý Đông Lượng sau khi trao đổi với trưởng khoa rất lâu đã rời đi. Nhưng, những gì hai người trau đổi đã bị Trần Như nghe hết tất cả. Cô ta vui mừng trong lòng. Đợi bao lâu, cuối cùng cũng có cơ hội trả thù Hà Hoa Tử.

Trần Như nghe ngóng được tin tốt liền gọi ngay cho Trần Dục Tú. Chỉ tiếc, cô ta gọi rất nhiều cuộc nhưng Trần Dục Tú đều không nghe máy.

Còn về Hà Hoa Tử và Du An Kỳ lúc này đang ở trong một quán bar. Cả hai nép mình ở một góc. Tuy vậy nhưng lại là điểm sáng của cả quán. Không khí nơi này vô cùng sôi động. Hà Hoa Tử nhìn quán bar một lượt, kẻ ra vào nếu không phải kẻ có tiền có quyền thì cũng là cậu ấm cô chiêu. Nhưng quán bar này cũng không tệ, canh gác rất nghiêm ngặt. Phải nói, suýt chút nữa Hà Hoa Tử và Du An Kỳ không được vào vì bảo vệ tưởng cả hai chưa đủ tuổi.

Nghĩ đến điều này, Hà Hoa Tử lại cảm thấy hài lòng. Vì điều này ít quán bar nào làm được. Hầu hết mấy quán khác đã cho những thanh niên 16 tuổi vào.

Hà Hoa Tử nghĩ rồi, cô cầm lấy ly rượu trong tay đưa lên môi nhấp một chút, lại nhìn Du An Kỳ đang vô cùng hào hứng.

- Em đó, đang mang thai lại muốn vào mấy nơi này.

- Hà tỷ, đây là lần thứ hai em vào quán bar đó.

Hà Hoa Tử còn nhớ, lần đầu tiên Du An Kỳ vào quán bar là lúc cô ấy còn làm cho Hà thị. Vào đây để ký hợp đồng với lão Chu, còn không may lọt vào mắt lão. Suýt nữa bị hắn cưỡng hiếp, cũng may là Trương Thần đến cứu kịp lúc, còn làm cho lão Chu đó thân bại danh liệt. Nghĩ đến, Hà Hoa Tử lại cảm thấy có lỗi với An Kỳ.

Ngồi được một lúc, từ đâu xuất hiện hai tên đàn ông, trông rất nhơ nhác. Hai tên đó đến mang theo hai ly rượu, bắt chuyện với Hà Hoa Tử và Du An Kỳ.

- Xin chào, bọn anh có thể mời hai em đi chơi cùng không?

Hà Hoa Tử liếc nhìn một lượt, biết là kẻ không ra gì, liền từ chối thẳng.

- Không có hứng thú.

Vừa dứt, cả hai đều đứng dậy rời đi.

Chưa bước đi được mấy bước, Hà Hoa Tử và Du An Kỳ bị hai tên đó bắt lại. Chúng níu kéo hai cô gái.

- Làm gì vậy? Buông ra.

Hai người vùng vằn mãi cũng chẳng được. Du An Kỳ tức giận liền giẫm vào chân kẻ giữ lấy cô khiến hắn ôm chân, nét mặt đau đớn, hét đến chói tai.

Tên nắm lấy tay Hà Hoa Tử thấy vậy liền tiến đến, giơ tay lên định tát An Kỳ. Chỉ là, chưa kịp tát đã bị một cướt của Hà Hoa Tử đá vào bụng khiến hắn ngã xuống đất.

Hai tên đó với vẻ mặt tức giận, hung hãn tiến đến gần hai cô hơn. Hà Hoa Tử và Du An Kỳ lúc này có hơi sợ nhưng gương mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

- CMN!

Tên bị Du An Kỳ đạp chân tức giận nên đã văng tục. Hai kẻ đó nhìn hai cô đầy hung tợn, tuy rằng vừa bị Hà Hoa Tử và Du An Kỳ cảnh cáo nhưng trong lòng hai kẻ đó lại có ham muốn mãnh liệt với hai người họ.

- Mày một đứa, tao một đứa. Chơi xong thì đổi lại.

Hai tên đó nhìn Hà Hoa Tử và Du An Kỳ với ánh mắt có ý bất chính rồi cười một cách đáng sợ.

Đúng là nữ nhân càng ngoan ngoãn thì càng dễ chán.

Hai tên lưu manh nghĩ, đêm nay phải chơi cho thật vui, hiếm khi gặp nữ nhân xinh đẹp lại mãnh mẽ như vậy.

Bàn tay dơ bẩn của bọn chúng chỉ còn vài cm nữa chạm vào Hà Hoa Tử và Du An Kỳ thì bị hai người đàn ông mặc vets đen nắm lấy, siết chặt rồi bẻ ra sau lưng. Lần này, gương mặt của chúng còn tỏ ra đau đớn hơn khi bị hai cô đánh lúc nãy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.