Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Chương 39: 39: Tai Nạn




Nói chuyện với người thông minh thì chẳng cần tốn sức, chưa tới một giờ mà Đỗ Nhược và Lạc Vân Sam đã hoàn thành giao ước, hai người vô cùng hài lòng bắt tay nhau, mở ra bước đầu hỗ trợ lẫn nhau.

Sau khi xử lý xong chuyện nhà Trần Hạo, nàng nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, thấy chuyện của mình vẫn chưa làm xong nên nàng liền lấy xe tạm thời rời khỏi trường học.

Hôm nay là thứ sáu, học sinh thấy sắp được nghỉ nên bầu không khí trong lớp học rất sôi động.

- Cô ơi cô, bài tập hóa tuần này là gì thế ạ?

Bây giờ mới là tiết học thứ hai của buổi chiều, học sinh đã nóng lòng hỏi bài tập về nhà, bọn chúng vội đến mức không chờ được nữa rồi.

Tiếu cuối ngày thứ sáu của lớp 11-5 là môn thể dục chỉ cần học xong là có thể nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần.

- Bài tập và những đề tôi vừa giao sẽ được đại diện môn thu lại và nộp lên trước tối chủ nhật.

Phùng Liễu sửa sang sách vở và đồ thí nghiệm nói.

- Nhớ là phải làm thí nghiệm toán, cuối tuần rảnh thì ôn tập lại bài một chút.

- Ôi, lại phải thi rồi...

Học sinh nghe thấy sắp thi, không khí trong lớp lập tức trùng xuống.

- Mỗi lần khảo sát đều là một lần kiểm tra khuyết điểm của các em, nhớ ôn tập kỹ một chút.

Phùng Liễu làm chủ nhiệm lớp không chỉ lo mỗi môn của mình.

- Giáo viên môn toán của các em nói lần khảo sát này tương đối cơ bản, nếu không đạt chuẩn thì phải tới chỗ tôi chép phạt định lý và công thức.

Phùng Liễu nói xong cũng mặc kệ học sinh đang mặt ủ mày ê, cô trực tiếp ôm sách và thiết bị sang lớp 11-6 để hoàn thành tiết dạy cuối cùng của một tuần.

Phùng Liễu luôn có thể trấn áp được học sinh, sau ba phút lên lớp, cô đã khiến cho tinh thần nghỉ học của lớp 11-6 trở thành trạng thái tập trung học tập.

Bài giảng hôm nay của Phùng Liễu là một thí nghiệm vô cùng quan trọng, nói xong lý thuyết còn phải đưa lớp 11-5 và lớp 11-6 đi phòng thí nghiệm làm thực hành cụ thể.

Bởi vì điều kiện phòng thí nghiệm có hạn nên Phùng Liễu chỉ có thể cho học sinh xem mình làm thí nghiệm, cô làm rồi giảng giải tính trung hòa của kiềm và chứng minh thí nghiệm cho học sinh.

Khi tiết học sắp hết, lớp trưởng 11-5 đột nhiên chạy tới cửa lớp 11-6 vừa thở hồng hộc vừa hỏi gặp Phùng Liễu.

Phùng Liễu thấy vậy liền đặt ống nghiệm lên giá đỡ và bảo học sinh tự đọc sách rồi ra ngoài.

- Hồ Bân, xảy ra chuyện gì thế?

Phùng Liễu hỏi.

- Cô Phùng, có vài học sinh trường khác tới thi đấu bóng đá với bọn em, có người chơi xấu cố tình phạm lỗi với Lưu Dụ!

- Giáo viên thể dục đâu? Tình hình của Lưu Dụ sao rồi?

Phùng Liễu nhíu mày hỏi lại.

- Đã được đưa tới phòng y tế rồi ạ, giáo viên thể dục bảo em tới nói với cô một tiếng.

Hồ Bân thở hổn hển đáp lại cô, cậu chạy một mạch tới đây còn chưa kịp bình phục hơi thở.

- Trên đầu Lưu Dụ chảy máu, lúc ngã xuống bị va vào đầu nên mới vậy.

- Tôi lập tức tới.

Phùng Liễu nghe thấy học sinh bị thường liền không còn tâm tư dạy học.

Cô quay lại lớp 11-6 nói mấy câu, sau đó liền để đại diện môn lên thu dọn thiết bị thí nghiệm rồi cùng Hồ Bân tới phòng y tế.

Giáo viên thể dục cũng chính là người mới tới, hắn còn trẻ nên rất nhiệt huyết với nghề, thường xuyên cho học sinh giao lưu với các trường khác, thậm chí còn trực tiếp vào thi đấu vài lần.

Hắn thấy mình vừa tới đã xảy ra chuyện liền hoảng loạn, sợ trường học sẽ quy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn.

- Cô Phùng, chuyện này là tôi không đúng, tôi không để ý kỹ Lưu Dụ.

Giáo viên thể dục thấy Phùng Liễu tới thì lập tức thở phào một hơi, hắn nói với vẻ mặt tự trách.

- Thầy Khâu, tình hình của Lưu Dụ thế nào rồi?

Phùng Liễu nhíu mày hỏi, cô cố gắng đè xuống sự bất mãn trong lòng.

- Vẫn còn ổn, chỉ là bị xước da không chảy quá nhiều máu đâu, giáo y cũng đã tiến hành khử trùng miệng vết thương.

Thầy thể dục nói.

- Thế còn người đâm vào học sinh thì sao? Tôi nghe nói là người ngoài trường học chúng ta?

Phùng Liễu hơi híp mắt, cô nhìn vào phòng y tế nhưng không thấy học sinh nào.

- Bọn họ ấy hả, tôi để bọn họ ngồi ở sân thể dục chờ tin rồi.

- Thầy Khâu, tốt nhất là thầy nên liên lạc với phụ huynh của học sinh đi, đầu đập xuống đất không phải chuyện nhỏ, vẫn nên đi bệnh viên kiểm tra một chút.

Phùng Liễu rất không hài lòng với cách làm việc của thầy Khâu, nhưng cô nghĩ hắn là người mới tới nên cũng không thể hiện tính tình.

"Làm giáo viên thể dục không lo cho học sinh của mình an toàn thì thôi đi, lại còn mời người khác vào trường học của mình, nổi lên xung đột thì..."

- Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Sắc mặt thầy Khâu tái đi.

- Tôi thấy Lưu Dụ vẫn còn ổn, em ấy còn tự đi được mà.

- Tôi đề nghị vẫn nên cho học sinh đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Khi Phùng Liễu và giáo viên thể dục đang tranh luận, giáo y vừa xử lý vết thương cho Lưu Dụ cũng đi ra.

- Tuy rằng vết sưng trên trán em ấy không chảy máu liên tục, nhưng tôi không thể chắc chắn là không có chấn động não hay không có máu bầm!

- Lưu Dụ, em thấy sao rồi?

Phùng Liễu nhìn Lưu Dụ quấn băng gạc trên trán, cô đi tới hỏi thăm cậu.

- Cô ơi, đầu em có hơi choáng...

Sắc mặt Lưu Dụ trắng bệch, trên cánh tay còn dán mấy miếng băng.

Tiết học thể dục của Nhất Trung đều học ở ngoài trời ngoại trừ những ngày mưa, cho nên đầu Lưu Dụ đập trên đất chính là nền xi măng, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là ngã không nhẹ.

- Em nghỉ ngơi trước đi, chút nữa tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra một chút.

Phùng Liễu xem qua trạng thái của Lưu Dụ, cô quyết định rất mau.

- Thầy Khâu, phiền thầy nói tình hình của em ấy cho những học sinh trường ngoài, hỏi xem các em ấy định xử lý thế nào.

Phùng Liễu luôn luôn bênh vực học sinh của mình, nếu sự cố là xảy ra trong khi hai bên là học sinh của Nhất Trung thì thôi, mà người gây ra thương tích cho học sinh của cô lại là người ngoài.

Nếu cô không lấy lại công bằng cho học sinh của mình, người khác sẽ cho rằng học sinh Nhất Trung dễ bắt nạt.

- À được, tôi đi ngay.

Thầy Khâu không có kinh nghiệm gì trong việc xử lý những chuyện này, hắn theo lời Phùng Liễu mà nhanh chóng chạy đi.

Sau khi hỏi chuyện xong, Phùng Liễu mới biết những học sinh kia đều là học sinh của trường dạy nghề ở phía nam thành phố.

- Bọn họ cố ý va vào em à?

Phùng Liễu ngồi cạnh Lưu Dụ hỏi.

- Vâng ạ, kỹ thuật của bọn họ không bằng chúng em nên cố tình chơi xấu, đúng là đáng ghét!

Không đợi Lưu Dụ mở miệng, lớp trưởng Hồ Bân đứng cạnh thiếu kiên nhẫn nói.

- Nếu không phải mấy bạn khác để ý thì không chỉ có một mình Lưu Dụ đâu ạ.

Bởi vì Lạc Vân Sam đã đi ra ngoài, Phùng Liễu liền gọi xe đưa Lưu DỤ đi bệnh viện gần đó, Hồ Bận làm lớp trưởng cũng đi cùng.

Những học sinh trường nghề kia nghe được thông báo do thầy Khâu chuyển tới thì tỏ thái độ khinh thường, bọn chúng lẩm bẩm vài câu sau đó lấy điện thoại ra gọi điện, sau đó gọi vài người bạn đi cùng thầy Khâu tới bệnh viện.

Kết quả kiểm tra có rất nhanh, não của Lưu Dụ có một chút máu bầm nhỏ.

Nói chung thì vấn đề không lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là tan.

Phùng Liễu nghe kết quả không quá nguy hiểm thì mới dám thả lỏng, cô lập tức báo tin cho phụ huynh của Lưu Dụ.

Sau khi có kết quả, phụ huynh của Lưu Dụ và anh trai của học sinh ngoài trường kia cũng đã tới bệnh viện.

- Anh chị yên tâm, tiền thuốc men sẽ không trả thiếu cho anh chị.

Người nhà của học sinh ngoài trường kia nhìn qua cũng không quá thân thiện, thân hình cao lớn vạm vỡ, trên cổ còn có hình xăm lớn.

- Được, trường học chúng tôi có quy định là học sinh bên ngoài không được phép vào trường.

Phùng Liễu nghiêm túc nói.

- Tôi không biết các em làm sao lại có đồng phục để vào trường, tôi mong trong tương lai sẽ không xảy ra chuyện này một lần nữa.

- Đi thôi, không cho thì không tới chứ có gì.

Học sinh kia bĩu môi, bộ dáng không coi ai ra gì.

- Anh, không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi, mùi trong bệnh viện này khó ngửi quá.

- Được, anh đưa em đi ăn xiên nướng.

Nam thanh niên có hình xăm trên cổ cười lớn, hắn ta không hề cảm thấy em trai của mình làm sai cái gì.

Người nhà Lưu Dụ tới chính là mẹ của em, một người phụ nữ nội trợ vô cùng bình thường.

Mẹ Lưu nhìn nam thanh niên kia có hình xăm lớn nên không dám nói gì, chỉ đứng một bên nghe.

- Anh này, hóa đơn của Lưu Dụ vẫn chưa có, phiền anh chờ một lát.

Phùng Liễu vẫn giữ lịch sự, giọng nói của cô không nặng không nhẹ.

- Rồi rồi, tôi cũng không quỵt của mấy người!

Nam thanh niên có hình xăm thấy Phùng Liễu gọi lại liền tỏ vẻ không vui.

"Cô gái này đúng là không biết điều, đã nhân nhượng còn đòi hỏi.

Nếu đây không phải là bệnh viện và cái nhan sắc của cô, cô còn lâu mới có thể lấy tiền từ tôi!"

Nam thanh niên không tình nguyện ở lại nơi này, hắn ta và em trai ngồi một bên chơi điện thoại.

- Thầy Khâu, phiền thầy đưa Hồ Bân về trước đi ở đây có tôi là được rồi.

Phùng Liễu nói với thầy Khâu.

- Vậy làm phiền cô Phùng nhé.

Khâu Thành vốn không muốn tới bệnh viện, bây giờ hắn nghe thấy mình có thể về liền đồng ý với cô, hắn trực tiếp dẫn Hồ Bân rời đi cũng không để ý tới Phùng Liễu có đối phó với thanh niên kia được hay không.

Mẹ của Lưu Dụ đau lòng con mình nên khẽ vuốt ve em, chị vô cùng cảm kích Phùng Liễu.

- Lần này rất cảm ơn cô Phùng, nếu không có cô đưa Lưu Dụ tới bệnh viện thì tôi cũng không biết nó có máu bầm.

Mẹ Lưu là mẫu phụ nữ truyền thống, nếu không phải ban nãy Phùng Liễu đứng ra nói chuyện với thanh niên kia, chị chắc chắn không dám mở miệng đòi tiền thuốc men.

- Không có gì đâu chị, Lưu Dụ là học sinh của tôi, tôi phải lo cho em.

Phùng Liễu nói chuyện với mẹ Lưu vài câu, Lạc Vân Sam nghe thấy tin tức thì cũng nhanh chóng tới đây.

- Cô ơi, tình hình sao rồi?

Bước chân của Lạc Vân Sam có chút vội vã, ánh mắt nàng nhìn Phùng Liễu tràn đầy quan tâm.

Nếu biết hôm nay xảy ra chuyện thì nàng đã không đi làm rồi.

- Không sao đâu, chờ kiểm tra tổng quát xong thì mua thuốc là được rồi.

Phùng Liễu thấy Lạc Vân Sam tới thì cũng thả lỏng hơn nhiều, cô vốn không vui vì nam thanh niên có hình xăm nay thấy nàng tới cũng dịu dàng hơn.

- Cô giáo ạ, tôi thấy chơi bóng rổ bị ngã là chuyện thường, trẻ con cãi nhau cũng bình thường, đáng ra cô không nên tính tất cả chi phí thuốc men lên người chúng tôi mới phải.

Nam thanh niên có hình xăm thấy Khâu Thành và Hồ Bân rời đi, trong lòng hắn ta bắt đầu nổi lên tâm tư nho nhỏ.

Tiền của hắn ta cũng chẳng phải gió thổi tới, hắn ta thấy đưa 1000 tệ (~3,5 triệu VND) cũng quá nhiều rồi.

- Đúng vậy, chơi bóng rổ bị thương không phải do kỹ thuật của Lưu Dụ không bằng người khác.

Mỗi bên chịu một nửa tiền thuốc men.

Phùng Liễu đã xử lý nhiều chuyện như thế này nên cô cũng không bị hai người này nói mà dao động.

- Xin hỏi cô có chứng cứ hay không?

Nam thanh niên đứng lên nói, hắn ta cố ý cho cô thấy cơ bắp của mình, không tiếng động uy hiếp Phùng Liễu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.