Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 57: Bách Độc Đoán Kim Thân




Editor: Wave Literature

Bộ xương trắng trong thung lũng kia, tuy không có thân thể, nhưng xương cốt trải qua nhiều năm như vậy, vẫn ôn nhuận như ngọc.

Dưới một chưởng của tiên thiên trung kỳ Ngã Bách Độc, cái đầu kia chỉ vỡ vụn, chứ không hóa thành bụi bặm.

Thì độ cứng của nó, không phải bàn cãi.

Khi còn sống, thì chắc chắn người này phải là một cao thủ luyện thể!

Cho nên khi đạt được Cổ Thần Kinh, Tôn Hằng đã có chút chờ mong trong lòng.

Cho đến khi thấy được một công pháp luyện thể tên Bách Độc Đoán Kim Thân này, sắc mặt của Tôn Hằng mới giãn ra.

Bách Độc Đoán Kim Thân, chỉ cần nghe tên, là có thể đoán được công dụng của công pháp này.

Cũng vừa vặn có thể giải quyết vấn đề trên người Tôn Hằng.

Có điều, trong ghi chép của Bách Độc Đoán Kim Thân, thì phải cần một vật tên là Vạn Độc Châu thì mới tu luyện được.

Có Vạn Độc Châu, mới có thể tu luyện ra vạn độc chân khí, mới dung luyện bách độc vào trong cơ thể, mới đạt được kim thân.

Tất nhiên Tôn Hằng không có Vạn Độc Châu.

Nhưng thể chất của hắn cường hãn mạnh mẽ, thậm chí có thể so với Bách Độc Đoán Kim Thân đại thành, có lẽ, có thể dùng công pháp này, cưỡng ép luyện hóa độc trong cơ thể!

Dựa vào khả năng điều khiển cơ thể hoàn mỹ của Tôn Hằng, thì chỉ cần kỹ xảo của cơ thể, hắn đều có thể phục chế được.

Hơn nữa, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không còn cách nào tốt hơn.

Tự bạo tiềm lực!

Sau đó sẽ biến thành một tên phế nhân?

Chặt hai tay, còn có thể lưu được một đường sống.

Nhưng Bách Độc Đoán Kim Thân, cho hắn một lựa chọn tốt hơn.

Dù cho có những chỗ không xác định, nhưng so sánh với hai phương pháp trước, đã tốt hơn quá nhiều.

Ngăn lại sự điên cuồng trong long, Tôn Hằng ổn định hô hấp, đọc kỹ miêu tả của Bách Độc Đoán Kim Thân.

Thời gian trôi qua, bên ngoài đã tối đen, mà trong hang động thì đã không thấy được năm ngón tay rồi.

Ở trong bóng tối như vậy.

Chỉ có hai con ngươi, vẫn sáng rực như sao trời, nhìn chằm chằm vào một cuốn sách.

Rất lâu sau.

"Phù…"

Cùng với một tiếng thở dài, hai con ngươi kia sáng lên, dần dần biến mất.

Trong bóng tối, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, tay niết ấn quyết, cơ thể như một bức tượng phật, ngồi sừng sững trong hang động.

Trong cơ thể của hắn, chân khí khó khăn lắm mới lưu chuyển được.

Cơ bắp trong cơ thể, đã bị độc khí ăn mòn, tản ra mùi tanh tưởi.

Toàn thân của hắn, những chỗ còn có thể điều khiển được, chưa được một nửa!

Ngay cả lục phủ ngũ tạng, cũng bị Ngũ Độc Chương bao vây, trở nên hư thối, lủng lỗ.

Sở dĩ trái tim vẫn còn đập, ngũ tạng vẫn còn vận chuyển, là do Tôn Hằng cưỡng ép chúng.

Nếu như người khác, không chết cũng đã liên tục co giật rồi.

Bách Độc Đoán Kim Thân!

Chân khí đi vào khiếu huyệt, kích thích tiềm năng của chúng, phát triển ra những cơ bắp mới.

"Tê..."

Khí độc ti tí, tìm khe hở chui vào trong đó, độc tính lan tràn, chui vào trong những tế bào mới kia.

Một lát sau, những tế bào mới kia chậm rãi hư thối, biến thành đen kịt.

Thậm chí, nếu như lúc này có người lôi kéo da thịt của Tôn Hằng, thì chỉ cần lôi nhẹ một cái, cũng có thể kéo ra một mảnh da thịt.

Tôn Hằng ngồi ngay ngắn tại chỗ, cơ thể suy yếu, cũng làm cho tượng phật trong đầu của hắn trở nên ảm đạm.

Thử mấy lần, đều lần lượt thất bại, cơ thể bị độc tính ăn mòn, sức sống ngày càng yếu đi.

Nhưng Tôn Hằng, cũng không nóng vội.

Cho tới khi…

"Rống..."

Một tiếng gào thét, tượng phật ảm đạm, khiến cho con hung vượn không còn bị trấn áp nửa, nó nhảy lên, hai mắt nó đỏ thẫm, nhảy ra ngoài cơ thể Tôn Hằng.

Sát Thân!

Cơ thể Tôn Hằng run lên.

Tầng ngoài da thịt của hắn, những đường vân rậm rạp chằng chịt kia lần nữa xuất hiện, con hung vượn ngửa mặt rít gào, Sát Thân bắt đầu đồng hóa cơ thể của hắn.

Một loại sức mạnh kỳ dị, đâm vào da thịt, bỏ qua sự ăn mòn của động khí, biến đổi cơ thể của Tôn Hằng.

Từ người, biến thành một con hung thú!

Bên trong có độc, bên ngoài bị biến thành thú, khiến cho Tôn Hằng ngày càng lo lắng.

Trấn áp hung vượn, thì độc tính trong cơ thể liền mất đi khống chế.

Áp chế độc tính, thì mình sẽ bị dị hóa thành một con hung thú! Một con hung thú không biết suy nghĩ!

Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, lông mày của hắn đã nhăn nhúm lại.

Nhưng mà trong chớp mắt, hắn đã có quyết định.

Trong cơ thể, hắn nhanh chóng luyện Bách Độc Đoán Kim Thân.

Hắn cần nhanh chóng luyện thành công pháp này, để cho thân thể của mình trở nên phù hợp với yêu cầu của công pháp!

Sau đó, lại đè xuống dị biến trên cơ thể!

"Tư... Tư..."

Sát Thân hiển hiện, cũng bào mòn đá núi dưới người hắn, hung vượn càng rít gào, thì nham thạch dưới người Tôn Hằng, cũng bị bào thành bột phấn.

Mà cơ thể của Tôn Hằng, cũng từ từ chìm xuống dưới.

Khuỷu tay khuỷu chân, eo bụng, ngực…, từ từ chìm xuống dưới.

"Bành!"

Dưới người Tôn Hằng là một hang động nửa, cơ thể của Tôn Hằng không khống chế được rớt xuống dưới đó.

Mà hang động này dường như có ánh sáng.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể của Tôn Hằng lại chạm xuống mặt đất, ngã lên một tảng đá lớn.

"Híz-khà zz Hí-zzz... Híz-khà zz Hí-zzz..."

Âm thanh cổ quái, vang lên từ bốn phương tám hướng những vật thể lạ bò khắp đá núi, bò rậm rạp chằng chịt.

Tôn Hằng chỉ hơi trợn mắt nhìn qua, liền nhắm mắt lại.

Cảnh tượng trước mắt, khiến cho không ai có thể nhìn thẳng!

Rắn!

Rậm rạp chằng chịt, không biết có bao nhiêu con rắn độc!

Nơi này, là một cái động rắn!

Từng con rắn độc lớn nhỏ, dài ngắn không giống nhau, leo lên hang động, nhúc nhích, rắn độc thè lưỡi, leo tới người Tôn Hằng.

"Phập…"

Một mảng rắn độc co người bắn ra, mở ra răng nhanh, thăm dò cơ thể Tôn Hằng, hung hăng cắn tới.

"Tê..."

Sát Thân gào thét, sát khí cô đọng lại ngăn trở răng nanh của bọn chúng, đẩy đám rắn này ra ngoài

Những con rắn độc kia rơi xuống đất, vặn vẹo trên đất, sau đó trở nên cứng ngắc, mất mạng tại chỗ.

"Híz-khà zz Hí-zzz..."

Lần này, đám rắn độc này trở nên điên cuồng, hơn người con rắn độc bay tới, cắn vào người Tôn Hằng.

Không có sự thao túng của Tôn Hằng, mặc dù Sát Thân đã bắt đầu dị hóa, nhưng con hung vượn chỉ có thể liều mạng gào thét, không thể chủ động tấn công.

Chỉ có thể dựa vào sát khí chống đỡ rắn độc.

Như vậy, sự dị hóa của nó với cơ thể Tôn Hằng, cũng dần dần chậm lại.

Mà lúc này, trong cơ thể Tôn Hằng.

Ở ngực của hắn, xuất hiện một cái móng tay nho nhỏ, hấp thu dị hóa và độc tính của cơ thể Tôn Hằng.

Cơ bắp liên tục sinh ra, sức sống mạnh mẽ!

Bách Độc Đoán Kim Thân!

Không có cần Vạn Độc Châu, cũng luyện thành!

"Phù…"

Lồng ngực của Tôn Hằng trở nên phập phồng, hắn lập tức thở ra một hơi.

Hơi thở như kiếm, bay ra ngoài hơn mười mét, chém những con rắn độc phía trước thành hai đoạn.

Như vậy, mới đè được cảm xúc phập phồng trong lòng của Tôn Hằng.

Đám rắn độc kia mãnh liệt nhào tới, sát thân dần dần suy yếu, cuối cùng chui vào trong cơ thể Tôn Hằng, biến mất.

Nhưng đám rắn độc này lại không biết kẻ thù của mình là ai, vẫn nhô ra răng nanh, cắn Tôn Hằng.

"Xoẹt xẹt..."

Một mảnh da thịt hư thối, bị đám rắn độc này giật từ cơ thể Tôn Hằng giật xuống.

Mảng da thịt này màu đen kịt, đã bị Ngũ Độc Chướng hủ hóa.

Mùi màu tươi, kích phát hung tính của đám rắn độc này.

Trong nháy mắt, vô số con rắn độc đánh tới, mà chỗ Tôn Hằng đang ngồi, đã biến thành một ngọn núi chứa đầy rắn.

Đập vào trong mắt, là rậm rạp chằng chịt rắn độc, bò xung quanh.

Ở bên trong, chúng phóng ra nọc độc, xé rách da thịt Tôn Hằng, dường như đang muốn nuốt trọn người này.

Mà Tôn Hằng thì chỉ khoanh chân ngồi ngay ngắn, không cử động một chút, tùy cho những con rắn này xé rách da thịt của hắn.

Thậm chí, ngay cả hai má của hắn, cũng bị xé rách hơn nửa, lộ ra xương sợ dữ tợn.

Phảng phất, cơ thể của hắn, giống như một bức tượng hư thối, bị bầy rắn cắn nuốt.

Mà trong chỗ sâu của cơ thể hư thối này, có một sức sống nồng đậm, chậm chạp mà kiên định hiện lên.

Những nọc độc truyền vào trong cơ thể, không thể không ngăn trở được sức sống này sinh trưởng, ngược lại còn trở thành thức ăn của nó, khiến nó dần dần đi khắp toàn thân.

Những con rắn độc đang điên cuồng cắn xé, dần dần trở nên suy yếu, một lực lượng vô hình, hóa thành một cơn lốc xoáy, bắt đầu cắn nuốt những nọc độc này.

Mặt trời lên mặt trăng lặn, thời gian trôi qua.

Có lẽ là ba năm ngày, có lẽ là mười ngày nửa tháng.

Cho đến một ngày kia, một quầng sáng trắng noãn, chậm rãi tách ra từ trong núi rắn kia.

Quầng sáng kia, thuần túy như trẻ con mới sinh.

Sức sống nồng đậm, sinh ra từ đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.