Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 3 - Chương 39: Giết người




Editor: Wave Literature

Vị Mã Bảo kia ở ngay trong thôn xóm, hôm nay đi ngang qua nơi này, ngẫu nhiên phát hiện được Giang Vân đang đi ra ngoài mua đồ.

Mấy ngày hôm nay, bởi vì trong nhà có khách, nên Giang Vân cũng ăn mặc đẹp hơn, khuôn mặt diễm lệ của nàng, thái độ dịu dàng ngoan ngoãn, trong chớp mắt đã hấp dẫn Mã Bảo.

Tính cách của hắn, thì những người hầu bên cạnh như hai tên kia sao không hiểu được.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái, đã có người chủ động xin đi giết giặc, đi tới "mời" vị phu nhân tướng mạo đẹp đẽ này một chuyến.

Mà thân phận của Mã Bảo cao quý, tự nhiên sẽ chướng mắt một kẻ sống ở thôn như Giang Vân rồi, cho dù tướng mạo của nàng khá tốt, còn tập võ nghệ, nhưng đối với hắn, chỉ là người để vui đùa một chút thôi.

Nhưng người hầu của mình bị người khác đả thương, hơn nữa còn phế võ công, không thể nghi ngờ là đang tát mặt của hắn!

Thù như vậy, với tâm tính như hắn, thì không thể bỏ quan đơn giản như vậy.

Bánh xe ngựa chuyển động, một đoàn người bọn họ chậm rãi đi trong thôn, tỏa ra áp lực nặng nề, bao phủ khắp thôn xóm, khiến cho gà kêu chó sủa, không khí trở nên tiêu điều hơn.

"Kẽo kẹt..."

Xe ngựa dừng lại, một tên tỳ nữ tướng mạo thanh thuần vén rèm xe lên, lộ ra một khuôn mặt như ngựa của Mã Bảo.

Nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Đinh Tĩnh cố nén tiếng chửi, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, dường như nhìn nhiều một cái, cũng đủ làm ô uế mắt của nàng vậy.

Tuy Mã Bảo lớn lên rất xấu, nhưng vóc người của hắn lại khá khôi ngô, khí tức trên người không yếu hơn nhất lưu cao thủ.

Hắn đi xuống xe ngựa, quét mắt nhìn khắp khu nhà của Giang Vân, khi hắn quét nhìn tới Giang Vân và Đinh Tĩnh, thì trên mặt đã lộ ra nét cười.

Dường như Đinh Tĩnh đang cố ý làm khó Tôn Hằng, thu liễm khí tức của mình, khiến cho người khác không tưởng tượng được nàng là một người tu pháp.

"Là ngươi..."

Mã Bảo quay đầu, nét cười trên mặt biến mất, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tôn Hằng: "Ngươi đánh bị thương người của ta đúng không?"

"Là ta."

Tôn Hằng tay cầm hồ lô, gật đầu một cái.

"Tiên thiên cao thủ!"

Mã Bảo híp mắt đánh giá Tôn Hằng nửa ngày, mới khẽ gật đầu: "Khó trách có thể to gan như vậy, nhưng mà ngươi biết ta là ai không?"

"Không biết."

Tôn Hằng trả lời không nhanh không chậm, tiếp lời của đối phương: "Nhưng ta thấy ngươi có thể xưng bá phủ thành ức hiếp dân nữ, chắc cũng có chỗ dựa chứ nhỉ."

"Xem ra ngươi cũng không phải người ngu."

Mã Bảo đi tới, nói: "Phụ thân của ta làm việc ở Đăng Tiên Ti."

Khi nói ra câu này, hắn ngẩng cao đầu, dường như đây là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

"Thì ra là như vậy!"

Tôn Hằng gật đầu.

Mã Bảo cười đắc ý, híp mắt nhìn Tôn Hằng: "Đánh bị thương người của ta, ngươi tính làm thế nào?"

Tôn Hằng nâng hồ lô, không nhanh không chậm nói: "Các hạ tính làm như thế nào?"

"Đơn giản!"

Giọng nói của Mã Bảo lạnh lẽo, quét mắt nhìn xung quanh, chỉ về Giang Vân và Đinh Tĩnh, nói: "Giao hai đứa con gái này cho ta, ngươi tự phế đi một chân, hai cánh tay, thì ta sẽ bỏ qua chuyện này!"

"Ta thấy ngươi tu hành khó khăn, nên sẽ không phế võ công của ngươi!"

Hắn vừa mới xong, Giang Vân đã lo sợ, mà Đinh Tĩnh thì trở nên lạnh lẽo, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh.

"A..."

Trong sân, Tôn Hằng nhếch miệng cười cười: "như vậy, thì tại hạ đang mong Mã thiếu gia hạ thủ lưu tình đây!"

"Hả?"

Mã Bảo không ngốc, hắn có thể thấy được có cái gì đó không đúng trong câu nói của Tôn Hằng.

Hắn lập tức ra lệnh, vung tay lên, nói: "Mã Khang, Mã Thắng, đi! Các ngươi lên giúp hắn."

"Vâng, thiếu gia!"

Trong cỗ xe ngựa xa hoa này, hai người phóng ta ngoài, chắp tay mới Mã Bảo, rồi bước ra bên ngoài.

Hai người nhìn thấy bình thường, giống như một tên đánh ngựa thôi, nhưng khi bọn hắn giậm chân, thì trong chớp mắt có một luồng áp lực mạnh mẽ bao phủ khắp căn nhà của Giang vân.

Hơn nữa, khí tức của bọn họ tương thông, tâm ý tương thông, bước chân di chuyển, khí thế tăng dần.

Tiên Thiên!

"Người trẻ tuổi, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi phế, hay là ngươi tự phế tay chân?"

Tục ngữ có câu, rắn chuột một ổ.

Hai vị tiên thiên này đi theo Mã Bảo, ngày ngày tung hoành, làm mưa làm gió, đã dưỡng thành một tính cách kiêu căng khó bỏ.

Một người trong đó mở miệng nói, giọng nói bá đạo rất giống Mã Bảo.

Đinh Tĩnh đứng sau lưng Tôn Hằng, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, đã cầm sẵn một tấm lệnh bài.

Hai vị tiên thiên, vừa nhìn cũng đoán được, bọn họ rất giỏi hợp kích, hơn nữa còn tiến giai rất lâu rồi.

Dưới góc nhìn của nàng, thì cho dù thực lực của Tôn Hằng không kém, nhưng sợ là không phải đối thủ của hai người này.

"Đinh tiên sư."

Giọng nói nhẹ nhàng của Tôn Hằng truyền vào trong tai: "Nếu như giết người ở cạnh phủ thành, thì ai quản?"

"Ngươi muốn làm gì?"

Đinh Tĩnh nhướng mày: "Đương nhiên là nha môn quản rồi."

"Tiểu tử này giỏi!"

Hai tên người hầu họ Mã này, nhìn thấy Tôn Hằng không chú ý đến mình, còn hỏi một câu khiêu khích như vậy, sắc mặt đã trở nên lạnh lẽo.

"Vù…"

Trong sân có gió mát thổi lên, bốn cánh tay xé gió bay tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tôn Hằng.

Nhu Chưởng!

Môn công pháp này nhẹ nhàng, động tác phối hợp liên miên, vận hành liên tục, kình lực bao hàm ở bên trong, ở bên ngoài lại rất nhẹ nhàng, nhưng khi đánh vào mới bùng nổ.

Một khi trúng chiêu, thì người trúng chiêu xương cốt tứ chi sẽ nổ tung, chết thê thảm!

Tuy hai vị tiên thiên này rất tức giận, nhưng động thủ lại không loạn nhịp chút nào, bốn chưởng tương hợp với nhau, khóa tất cả hướng né của Tôn Hằng.

Tôn Hằng giơ tay, tưởng như chậm nhưng thật ra rất nhanh, chưởng thế xuất hiện, đỡ lấy đòn của bọn họ.

"Bốp!"

Một tiếng vang nhỏ, hai người trước mặt nhíu mày một cái.

Bọn họ chỉ cảm thấy hai tau của mình tê nhức, giống như vừa đánh vào một cái tường thành làm bằng Tinh Cương, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực,

Tại sao lại như vậy?

"Coong..."

Một tiếng rung nhẹ vang lên, ánh đao lóe lên, ý lạnh tỏa ra xung quanh.

Tôn Hằng đứng yên tại chỗ, tai trái nhẹ nhàng nâng Âm Hồn Hồ Lô, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cơ bắp, xương cốt toàn thân, lúc này giống như một cái máy móc phức tạp, chuyển động ầm ầm, mang lực lượng toàn thân, thông tay cánh tay truyền hết vào lưỡi đao.

Lực lượng cuồng bạo, thôi động đao của hắn chém nhanh tới cực hạn.

Ánh đao kia, một chia ra làm bảy đao, thậm chí không chém lên sóng gió, chỉ thấy chém vào trong không khí.

Mà ở trước người Tôn Hằng, tàn ảnh của hai vị tiên thiên kia, điên cuồng vặn vẹo, ánh đao hiện lên, rồi lại biến mất.

"Phốc…"

Một tiếng vang nhỏ vang lên, Âm Hồn Hồ Lô trong tay của Tôn Hằng đã nhẹ nhàng bung nắp, một luồng khói đen bay ra, bao phủ hai người này.

Trong khói khí, có lửa ma trơi xuất hiện, càng có mấy con oan hồn chìm nổi, tiếng kêu khóc nức nở, nhào mạnh tới hai vị tiên thiên này.

"Nhóp nhép…"

"XÌ..."

Tiếng kêu cổ quái, liên tục phát ra từ trong đám khói đen kia, giống như một vật gì đó đang ăn tươi nuốt sống, khiến cho những người nghe thấy âm thanh này, toàn thân phát lạnh.

"Ngươi... Ngươi..."

Ở cách đó không xa Mã Bảo đã trở nên tái mép, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tôn Hằng: "Ngươi giết bọn họ rồi?"

"Ngươi dám giết bọn họ!"

Câu nói đầu tiên, thì mang theo giọng điệu không thể tin, mà câu thứ hai, đã tràn đầy tức giận.

"Không sai, ta đã giết bọn họ rồi."

Tôn Hằng nhẹ nhàng nhún vai, cong ngón tay búng ra, Bích Lân Quỷ La Yên ngừng chuyển động một lúc, sau đó hóa thành một luồng khói đen bắn chụm lại, cắn nuốt lấy Mã Bảo.

"Hơn nữa, ta cũng không muốn tha cho ngươi."

"XÌ..."

"A... A..."

Mặc dù khói đen này che mắt mọi người, nhưng tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại từ trong đó truyền ra ngoài, cũng làm cho đám người đứng ở bên ngoài tái mặt đi.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, tiếng kêu thảm kia đã biến mất.

Khói khí bay lên, trong sân chỉ còn một ít quần áo thấm đẫm dịch nhờn và máu tươi, cũng không còn người ở đó nữa.

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết kia lại tiếp tục vang lên, tất nhiên là từ đoàn xe ngựa của Mã Bảo.

Trong tiếng kêu, cái xe ngựa tinh xảo này đã bị người đạp nổ, từng bóng người, điên cuồng chạy về phía trước.

Ở phía sau, dưới sự chỉ huy của Tôn Hằng, thì Bích Lân Quỷ La Yên bổ nhào về phía trước, cắn nuốt những người còn lại.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong đám khói kia, Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Các ngươi đã tới, thì đừng có hòng chạy đi."

Sau đó, hắn cong ngón tay búng ra một cái, một giọt tinh huyết từ ngón tay của hắn, bay vào trong Bích La Quỷ La Yên.

Có được tinh huyết của Tôn Hằng, đám khói khi trong sân càng trở nên điên cuồng.

Sau lưng Tôn Hằng, thì sắc mặt của ba người Đinh Tĩnh đã trở nên trắng bệch, nhưng dù sao nàng cũng là người tu pháp, cũng từng thấy qua những thủ đoạn tương tự như vậy, chỉ một chút là có thể khôi phục bình tĩnh.

"Tôn Hằng, ngươi không nên giết tên Mã Bảo đó."

Giọng nói của nàng chậm dần: "Giết hắn, thì ngươi sẽ đắc tội với phụ thân của hắn, ngươi…"

Trong khi nói chuyện, nàng khó hiểu nhìn Tôn Hằng: "Cách làm việc trước kia của ngươi, đâu có lỗ mãng như vậy đâu?"

Trong suy nghĩ của Đinh Tĩnh, thì hành động này, là do Tôn Hằng cố ý gây nên!

"Nghẹn lâu rồi, muốn phát tiết một chút mà thôi."

Tôn Hằng nhất miệng cười cười, thi pháp thu hồi Bích Lân Quỷ La Yên, quay đầu nhìn Đinh Tĩnh: "Đúng rồi, nếu giết người của Đăng Tiên Ti, thì có còn thuộc quyền quản lý của Ma Môn không? Đăng Tiên Ti có bao biện xử thay không?"

"Chuyện này..."

Đinh Tĩnh lộ ra vẻ chần chờ, nói: "Nếu trên quy định thì là không, bởi vì dù sao triều đình cũng muốn hạn chế quyền thế của Đăng Tiên Ti. Nhưng nếu người của Đăng Tiên Ti tìm tới cửa, thì ngươi đoán người của nha môn có dám làm gì không?"

Vừa mới nói xong, nàng đột nhiên hiểu lời nói của Tôn Hằng, hai con ngươi mở to, nhìn thẳng hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

"Giết người mà thôi!"

Tôn Hằng cười khẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.