Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 9: Cản đường




"Hừ!"

"Ha..."

Tiếng trầm đục nhỏ vang lên trong cơ thể của Tôn Hằng, gây chấn động lục phủ ngũ tạng, cơ bắp gân cốt, dưới sự tăng phúc hỗ trợ của Đồng Tử Công, chậm rãi tăng cường nhục thể của hắn.

Mắt thường không thể nhìn ra được, những nhánh cuối của xương cốt Tôn Hằng đều rung động nhè nhẹ. Những rung động đó chỉ mảnh như sợi tóc, rất tinh tế, diễn ra ở mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Đây là phương pháp tu luyện của Thập Tam Hoành Luyện, mà phương pháp này đã sớm vượt xa những công pháp được miêu tả trong giai đoạn luyện thể.

Thập Tam Hoành Luyện tuy có thể tăng cường thân thể, có thể tay không xé hổ báo, nhưng trong giai đoạn luyện thể, chủ yếu là giúp tăng cường toàn bộ cơ thể.

Nhưng có những ngóc ngách rất nhỏ trong cơ thể, lại không có cách nào đạt được sự tăng cường, thậm chí còn phải chịu tổn thương, cần dùng thuốc để hỗ trợ chữa trị.

Chỉ khi nào tiến giai nội khí, thì mới có thể dựa vào nội khí, đã thông những ngóc ngách nhỏ đó, tu luyện thành công Bất Phôi Thân.

Nhưng lúc này, trên người của Tôn Hằng đã lộ ra một ít đặc thù của Bất Phôi Thân.

Ví dụ như, khi dùng lực, thì toàn cơ thể giống như một khối được đúc bằng sắt thép, cơ thể hợp lại thành một, đao kiếm chém không vỡ, thủy hỏa bất xâm.

Cho dù là tam lưu cao thủ, cũng không thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hắn.

Đây chính là đem toàn thân luyện tới trạng thái Hỗn Nguyên Thông Thấu, chỉ xuất hiện trong miêu tả thuộc giai đoạn luyện khí của Thập Tam Hoành Luyện.

Có thể ở giai đoạn luyện thể mà luyện được trạng thái này, tuy chỉ là mạnh mẽ nhập môn, nhưng cũng đủ để Tôn Hằng tự hào.

Âm thanh trầm thấp liên tục vang lên, Tôn Hằng vẫn tiếp tục tu luyện.

Đây là một căn phòng ngủ ở trong bến tàu của mười dặm kênh mương. Căn phòng này không lớn, bày trí đơn sơ, hiện đã thuộc quyền sở hữu của Tôn Hằng.

Mười dặm kênh mương ở ngoại thành, vừa vắng vẻ vừa không được phồn hoa như ở nội thành. Nếu như không có chuyện quan trọng, thì người bình thường cũng không muốn ở lại đây lâu, chứ đừng nói là ngủ qua đêm.

Ngoại trừ Tôn Hằng!

Tính tới thời điểm hiện tại, thời gian mà hắn đến đây làm việc, đã là hai tháng rồi.

Công việc tuần tra mười dặm kênh mương khá nhẹ nhõm, chỉ cần mỗi ngày đi lại xung quanh nơi cần kiểm tra là được, hơn nữa lại không có người kiểm soát, nên rất tự do.

Bốn vị tuần tra, thì trong đó có một người quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng, mặc dù hắn không làm gì mà cứ ăn chùa lương như vậy, nhưng cũng không thấy Tô Chung nói gì cả.

Đương nhiên, lương ở nơi này cũng khá ít, mỗi tháng chỉ có ba lượng bạc, hoàn toàn không thể so sánh với những công việc béo trở trong nội thành.

Nhưng mà đối với điều này, Tôn Hằng cũng không quá để tâm.

Vừa được tự do còn có thời gian rảnh rỗi, với hắn mà nói thì đây là việc rất tốt, khiến cho hắn có thể chuyên tâm tu luyện, sớm đạt tới cực hạn của thân thể, sau đó trùng kích nội khí cảnh giới.

Tụ Khí Tán, Hoàng Mạc cũng gần mua được rồi, chắc là không lâu sau sẽ có thể cầm được trong tay.

Mà gần đây, thực lực của hắn tăng trưởng càng ngày càng chậm.

Đan dược và tu luyện gần như vô dụng, hắn còn cách trạng thái Bất Phôi Thân viên mãn chỉ một chút thôi nhưng cứ mãi vẫn không thể đạt được.

Bây giờ hắn đã quyết định, không quan tâm việc có tu thành công Bất Phôi Thân không, trong năm nay, vẫn phải thử trùng kích nội khí cảnh giới!

Còn về phần công trình trị thủy ở nơi này….

Cũng không đơn giản như Tôn Hằng tưởng tượng.

"Cộc! Cộc!"

Bên ngoài, có người đang gõ cửa phòng của hắn.

"Tôn Hằng, mau ra đây, có việc gấp!"

Giọng của lão Dư, là người cũ của bến tàu, rất thích trộm vặt.

Tôn Hằng dừng động tác, trả lời: "Được rồi."

Đợi đến khi hắn mặc xong quần áo, vừa đi đến nội viện, thì liền cảm nhận được bầu không khí nơi này đang rất khẩn trương, đã tụ tập không ít người.

Mặc dù cũng có người của Tam Hà Bang, nhưng đa số là những người chèo thuyền, người làm thuê ở gần đây, trên mặt của mỗi người đều mang vẻ kích động.

Người đã vắng mặt mấy ngày nay là Tô Chung cũng xuất hiện.

"Chu Thông, người gặp nạn chính là thủ hạ của người, nên lát nữa ngươi dẫn người chặn hắn lại cho ta."

Tô Chung đứng trên một cái đài cao trong nội viện, giơ hai tay lên rồi rống to: "Trần Đại Toàn, chuẩn bị cho thật tốt. Những người khác, đi bắt người với ta, thừa dịp tên họ Phương kia không có mặt, chúng ta chơi lớn, mỗi người đều có tiền!"

"Tô thiếu gia uy vũ!"

Đám người này sáng mắt lên, giơ cao binh khí trong tay, hò hét liên tục.

"Tiểu Trịnh."

Tôn Hằng kéo tay một người quen, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao ta không biết gì cả?"

"Tôn đại ca, ngươi mới tới không lâu, nên vẫn chưa biết."

Tiểu Trịnh hưng phấn múa cây đao trong tay của mình, cười hì hì nói: "Một lát nữa thôi, ngươi sẽ biết."

Mà đáp án, cũng không để Tôn Hằng phải đợi lâu.

Khi mặt trời vừa nhô ra khỏi đỉnh núi, thì một con thuyền chở hàng xuất hiện ở nơi xa xa trên đường sông.

"Đến rồi!"

Tiểu Trịnh lè lưỡi, liếm đao của mình, vẻ mặt dữ tợn: "Chính là chiếc này, thuyền của Chu gia, ba người của chúng ta bị giết chết ở trên thuyền này."

Tôn Hằng đứng bên cạnh hắn, nhìn xung quanh đều thấy vẻ mặt hưng phấn của mọi người, hai mắt điên cuồng, hắn không nhịn được mà lắc đầu.

Cho tới bây giờ, hắn đã đoán được một chút.

Đợi cho chiếc thuyền hàng kia chạy tới gần bến tàu, thì đột nhiên một tiếng rống to truyền đến, mặt sông liền bị chắn ngang bởi mấy sợi dây xích to bằng cánh tay người trưởng thành.

Thiết Tác Phong Hà!

Con đường phía trước bị chặn lại, mà mặt sông thì hẹp, không tiện cho việc chuyển hướng, đó là khoảng thời gian đủ cho bọn họ ra tay thực hiện kế hoạch.

"Xông lên...!"

Chu Thông xung trận nhảy lên phía trước, tay hắn cầm một cây côn bổng làm bằng hồn thiết, hú to một cái rồi nhảy lên cao mấy mét, đạp vào một tấm ván gỗ trên bờ sông, tiếp đó nhảy thẳng lên thuyền hàng.

Sau lưng hắn, một đám người cũng hú theo rồi ùa lên, móc câu, dây thừng, liên tiếp được phóng lên boong thuyền.

Nhìn động tác của bọn hắn, rất thuần thục, e là đã làm qua loại chuyện như thế này không chỉ lần một lần hai.

Lúc này, Tôn Hằng mới nhớ tới, những tên chèo thuyền của Tam Hà Bang, trước từng là tội phạm cướp biển cướp sông, chỉ có điều bây giờ đã được tẩy trắng án tích rồi.

Hiện giờ xem ra, bản tính đạo tặc vẫn còn tồn tại trong người.

"Các ngươi làm gì vậy? Thuyền hàng của chúng ta đã được quan phủ kiểm chứng là đảm bảo chấp hành đúng luật rồi!"

Có người ở trên thuyền hàng rống to, thanh âm có phần hoảng hốt: "Các ngươi dám cướp thuyền, quan phủ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

"Ầm..."

Tiếng vỡ vụn vang lên, ngay lập tức dập tắt tiếng rống của hắn.

Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết cũng dần xuất hiện.

Không lâu sau, thì tiếng chém giết trên thuyền hàng đã không còn, chỉ có mấy cổ thi thể đầy máu tươi bị vứt từ trên thuyền xuống.

Mạng người, ở thế giới này không hề được xem trọng, Tôn Hằng đã sớm quen với việc này rồi.

Nhưng việc khiến hắn tò mò là, Tô Chung sẽ giải quyết hậu quả của việc này thế nào?

Ở quận thành, thì uy nghiêm của quan phủ không thể đùa được, cho dù là Tam Hà Bang, cũng phải cẩn thận làm việc.

"Rầm!"

Cửa phòng đóng lại, Chu Thông mang theo hai người quăng vào trong phòng.

"Tha mạng, tha mạng!"

Chu lão gia ở Lương huyện coi như cũng có chút uy danh, nhưng đối mặt với bọn sát tinh giết người không chớp mắt này, chỉ có thể quỳ xuống đất khóc rống lên cầu xin tha thứ.

"Thả ta ra!"

Mà tên con trai được hắn kỳ vọng rất cao, lúc này lại đang vùng vẫy cơ thể, bị người ta đập một quyền ngã lăn xuống đất.

"Chu lão gia!"

Tô Chung cầm một cây đao lớn ngồi trên ghế dài, đối diện với đối phương: "Hai tháng trước, ở chỗ ta có ba tên chèo thuyền lên thuyền của ngươi, sau đó ta không thấy bọn chúng trở về nữa, ngươi có nên cho ta một lời giải thích không?"

"Tô... Tô thiếu gia?"

Thường xuyên đi qua con sông này, nên Chu lão gia cũng nhận ra Tô Chung, hắn ngẩng đầu, run rẩy nói: "Chuyện này ở Lương huyện đã lập án. Ba vị chèo thuyền thủ hạ của ngài, muốn trộm đồ của một vị công tử kia, bị người ta phát hiện rồi đánh chết ngay tại chỗ, việc này không liên quan tới tiểu nhân a!"

"A..."

Tô Chung cười lạnh: "Ngươi nói bọn họ bị tên công tử nào đó giết chết sao, có đúng là hắn giết không? Ngươi có thể mang hắn đến gặp ta không?"

"Theo như ta thấy, người giết bọn họ chính là ngươi!"

"Không, không phải!"

Chu lão gia lắc đầu liên tục, vẻ mặt hoảng hốt: "Tô thiếu gia, thật sự không phải là chúng ta, chúng ta làm sao dám động tới người của ngài chứ?"

"A! Ta liều mạng với các ngươi!"

Mà vị Chu gia công tử kia bị đánh tới mặt mũi bầm dập, lúc này điên cuồng hét lên, vọt về phía Tôn Hằng.

"Rắc!"

Tôn Hằng khẽ lắc đầu, đặt tay lên đầu vai của hắn, nhẹ nhàng dùng lực, vị Chu công tử này lập tức mềm nhũn đầu gối, lần nữa quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy.

"Hừ!"

Tô Chung khinh thường liếc nhìn đối phương, sau đó nhìn về phía Chu lão gia: "Chu lão gia, thuyền của ngươi chỉ là thuyền hàng, ngươi cũng không tuân thủ quy tắc ở đây, hơn nữa, người của ta cũng gặp chuyện không may trên thuyền của ngươi, dù nói thế nào thì cũng cần phải thương lượng một chút."

Chu gia nuốt nước miệng, rụt rè mở miệng nói: "Tô… Tô thiếu gia, ngài muốn thương lượng như thế nào?"

"Thuộc hạ của ta cũng chết rồi, nhưng bọn họ còn có người thân cần phải nuôi dưỡng, Chu lão gia nên có một chút ý tứ chứ?"

"Chuyện này không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

Chu lão gia liên tục gật đầu: "Ta có thể đưa tiền, môt người mười lượng… không, hai mươi lượng bạc trắng…"

"Bốp!"

Chu Thông tiến lên một bước, vả mạnh vào mặt đối phương, sau đó hắn phun một bãi nước miếng:

"Hai mươi lượng, con mẹ ngươi xem chúng ta là ăn mày sao?"

"Không... Không phải."

Chu lão gia đầu tóc bù xù, không dám oán hận, vội vàng nói: "Vậy mấy vị chứ nói đi, bao nhiêu là phù hợp?"

"Một người một trăm lượng! Ngoài ra, chúng ta cũng cần tiền bồi thường, tổng cộng, năm trăm lượng bạc trắng nha!"

"A!"

Chu lão gia sắc mặt tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.