Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 57: Bốn năm




Trong gian nhà đá, âm thanh như sấm rền liên tục vang lên.

Tôn Hằng chân đạp đất, mặc Trọng Huyền Bảo Y nặng tới 400 cân, hai tay nắm lại, liên tục đấm trước mặt.

Gió bão gào thét, bị trọng quyền lôi cuốn, giống như một cái chùy lớn, liên tục đập xuống mặt đất được làm bằng đá xanh này.

Nghiêng người, vặn khố, chuyển quyền thành chưởng, chưởng phong gào thét, giống như những cơn sóng khổng lồ chồm tới, đem bó đuốc cách hơn mười mét đánh rớt xuống.

Đây là một căn nhà bằng đá to lớn, chiều dài chiều rộng tầm mười trượng!

Căn phòng đá lớn như vậy, mà chỉ có ánh lửa nhen nhóm, Tôn Hằng đứng ở trong đó, đáng lẽ không là bao nhiêu so với căn phòng rộng bao la này mới đúng chứ,

Mà sự thật lại không như thế!

Dáng người thon dài, không to lớn quá mức đứng ở trong căn phòng bằng đá này, như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, mọi cử động của hắn, đều làm gian nhà đá này run rẩy nho nhỏ.

Mà đứng ở trong phòng, động tác của Tôn Hằng chậm rãi, nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân, dường như đang lôi kéo một tòa núi lớn vậy.

Đạp chân một cái, mặt đất rung động ầm ầm.

Cổ tay run lên, gió lớn gào thét như tiếng sấm rền.

Bóng người của hắn, dường như áp đảo căn phòng đá to lớn này, nhảy nhẹ một cái, giống như một ngọn núi đột ngột mọc lên trên mặt đất vậy, đỉnh núi chọc mây, khí thể che cả mặt trời.

Một tay đè xuống, giống như trời sập, mười cây đuốc trải rộng khắp gian nhà đá này, đồng thời cúi đầu.

Lòng bàn tay úp xuống giống như mặt trời đang hạ xuống vậy, mang theo sức nóng mãnh liệt, nhưng cổ tay hắn run lên, thì sức nóng này lại nhẹ nhàng lượn quanh tay của hắn, thư thả tản ra xung quanh.

Mà những ngọn lửa bị hắn ép xuống, cũng vặn vẹo biến hình, lúc như đinh ốc, lúc như mũi tên nhọn, không giống nhau chút nào.

Mọi cử động của Tôn Hằng, đều lôi kéo toàn bộ bầu không khí trong phòng, mà lực lượng vô hình, theo động tác của hắn, tràn ra toàn bộ gian phòng đá này.

Nếu như có người tinh thông quyền pháp thấy được cảnh này, thì sợ là hắn sẽ kinh khủng gần chết.

Đây chính là đem võ công luyện tới tận xương tủy, quyền pháp dung nhập ý cảnh, kình lực tiến nhập cảnh giới Chí Cao!

Mà đem quyền pháp luyện tới cảnh giới này, đã có thể hóa mục nát thành thần kỳ!

Cho dù bình thường quyền pháp,

Thì trong tay của Tôn Hằng cũng có thể phát ra được sức mạnh siêu phàm thoát tục!

"Ong..."

Chẳng biết lúc nào, thanh Vân Long Bảo Đao trong góc phòng đã run rẩy rất nhỏ.

Thân đao chạm vào đá xanh, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

"Bành!"

Tôn Hằng đang ở giữa gian phòng này đạp mạnh một cái, một tay biến thành trảo, đột nhiên duỗi ra.

"Đao tới!"

"Bộp!"

Vân Long Bảo Đao nhảy lên, hóa thành một luồng sáng, bay thẳng vào trong tay Tôn Hằng.

"Coong..."

Trường đao vào tay, nhẹ nhàng rung động, âm thanh cong cong vang lên không dứt, dường như đang mong chờ cái gì vậy.

"Coong..."

Một tiếng vang nhỏ, mũi đao chạm vào nóc nhà.

Mà bóng người đang múa đao chậm rì rì trong phòng đột nhiên lóe lên một cái, ở chỗ cũ vẫn còn tàn ảnh, mà trong khi đó Tôn Hằng đã phóng tới hơn ba trượng!

Bóng người liên tiếp lóe lên, khí thế nuốt trời nuốt mây hồi này biến mất, phảng phất hóa thành một bóng ma vậy.

Thân pháp biến hóa, vô thanh vô tức, động tác mau lẹ, nhanh không thể đoán, mà bộ bảo y nặng mấy trăm cân Trọng Huyền Bảo Y, mặc vào trên người của Tôn Hằng như không có trọng lượng vậy

Khẽ múa trường đao, ánh đao lấp lánh, lúc đầu còn thấy được bóng người, nhưng càng về sau, thì thấy ánh đao lóe lên, người bên ngoài chỉ thấy ánh đao,chứ không thấy được bóng người của Tôn Hằng.

Bóng đao như tuyết rơi, liên tục vung lên cuồn cuộn trong căn phòng bằng đá này, ánh sáng xoay càng lúc càng nhanh, cuối cùng bắn ra từng đường cong màu trắng nhỏ.

Đó là do đao của hắn kéo gió tạo thành những luồng đao gió.

Mặc dù nó không ngưng thực lại, nhưng vẫn có thể chém sắt như chém bùn.

Mà khi trường đao múa ngày càng nhanh, thì những luồng đao gió này ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, cuối cùng giống như lá liễu, bay tới bay lui xung quanh ánh đao này.

"Híz-khà zz Hí-zzz..."

Tiếng gió kỳ dị, không có cuồn cuộn như sóng lớn khi nãy, nhưng mỗi một nơi mà bóng sáng này đi qua, thì trên mặt đá xanh cứng rắn đều bị chém ra những đường đao rất nhỏ.

"Oanh..."

Một thời gian sau, bóng đao trong sân dừng lại, một luồng sáng giống như sao chổi bắn về trước mấy trượng.

Nó phóng rất nhanh, mà chờ tới khi nó dừng lại, thì vẫn còn thấy tàn ảnh ở trong không trung.

"Xoẹt xẹt..."

Âm thanh chói tai vang lên trong căn phòng đá này, trường đao dừng trước bức tường hơn một trượng, nhưng lại có một vết đap thật sau khắc lên tường, sâu tới vài thước!

"Vù…"

Giống như gió mát nổi lên, trường đao liên tục lóe lên.

Ánh đao kia, đánh rớt gió mạnh, liên tục lóe lên, vô số đường đao hiển hiện rậm rạp chằng chịt lên vách tường bằng đá này.

Vết đao, rậm rạp không thể đếm được!

Truy phong loạn vũ!

"Đinh..."

Một tiếng vang nhỏ không biết từ nơi nào truyền vào trong tay, cơ thể của Tôn Hằng lóe lên, trường đao trong tay đột ngột biến mất.

Chỉ có bảy luồng ánh sáng lạnh lóe lên rồi biến mất.

Mà bó đuốc cách xa hơn một trượng bỗng nhiên bị đình trệ lại, ngọn lửa đứng yên không lay động nữa.

"Bành!"

Một tiếng

Nghịch Phong Thất Sát thức!

Thu trường đao lại, Tôn Hằng thở bật ra một hơi, đao ý lăng lệ toàn thân, cũng thu lại không thấy, hai con ngươi của hắn, cũng dần dần trở nên lạnh nhạt, phảng phất như một hồi chém gió chém trời, chỉ là một hồi ảo giác.

Bốn năm!

Bây giờ Tôn Hằng đã tròn hai mươi tuổi.

Vóc người lại cao thêm một ít, mà làn da của hắn bởi vì tập luyện công pháp, nên đã dần dần trở thành màu đồng đậm, giống như màu đồng cổ vậy.

Trên cằm đã có râu lún phún, diện mạo cũng không còn trẻ trung, chỉ có ánh mắt của hắn vẫn giống như bốn năm trước, kiên định mạnh mẽ.

Bốn năm nay, hắn liên tục thu nạp, lần lượt xem các công pháp lưu truyền trong Trần quận.

Quyền chưởng chân khuỷu tay, đao thương kiếm kích, búa rìu dao nĩa, bất luận là võ công kiếm được, không quan trọng phẩm giai thế nào, hắn cũng đều học rồi biểu diễn ra.

Mà thiên phú tu luyện cơ thể không ai sánh được, rồi nội khí cảnh giới, để cho hắn có thể trong ngày hôm đó tu luyện công pháp kia đến thành thục, trong bảy ngày dung nhập vào trong xương trong tủy.

Trên trăm môn võ công, các loại công pháp, Tôn Hằng ngày ngày diễn luyện, không ngày nào nghỉ, chờ mong từ những côn pháp này có thể tìm ra con đường thích hợp cho mình.

Chẳng biết từ lúc nào, khi mà Tôn Hằng tập luyện quyền pháp, thì trong lòng của hắn biến hóa, các loại công pháp hắn học dung hợp lại với nhau, những loại công pháp này giống như nước suối chảy róc rách vậy, dung nhập vào trong cơ thể của Tôn Hằng.

Từ hôm đó về sau, thì quyền chưởng của Tôn Hằng biến hóa, đột phá lên một tầng cao mới.

Bây giờ nhìn lại những công pháp luyện thể này, chỗ nào huyền diệu, chỗ nào không thích hợp, chỗ nào sơ hở, đều hiện rõ trong mắt hắn!

Từ đó, khả năng cận chiến của Tôn Hằng, bước vào cảnh giới Chí Cao mà vô số người tập võ thiết tha mơ ước!

Về phần đao pháp!

Khả năng điều khiển nội khí chậm chạp, rồi sau khi dung hợp quán thông công pháp, để cho Tôn Hằng đi một con đường khác xa người khác.

Mà một câu thành ngữ kiếp trước hiện trong đầu của hắn.

Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, không nhanh không phá!

(Thiên hạ bất kỳ võ công, đều có thiếu sót, phòng thủ cho dù tốt, cũng có phương pháp phá giải, chỉ cần ý thức, công, thủ, khả năng phản ứng của mình nhanh hơn đối phương.)

Nếu như mình không phóng nội khí ra ngoài rồi cẩn thận điều khiển nó như ý muốn, thì tại sao lại không theo đuổi thứ khác chứ?

Mà thứ hắn theo đuổi đó chính là nhanh!

Nhanh đến mức đối thủ không phản ứng kịp, nhanh đến cực hạn, mặc dù kình khí ngươi thiên biến vạn hóa, ta cũng có thể dùng một đao phá hết.

Từ đó về sau, Trảm Phong Thập Thất Thức bị hắn sửa thành bảy chiêu, mà bây giờ, chỉ còn có ba chiêu!

Đứng ở trong căn phòng đá này, Tôn Hằng thở chậm lại, mà lồng ngực phập phồng của hắn, cũng dần dần bình phục trở lại.

Những năm gần đây, hắn dùng đan dược, luyện nội khí, cường tráng tẩm bổ gân cốt, không lúc nào nghỉ ngơi buông lỏng cả.

Mà hai năm trước, hắn đả thông Thập Nhị Chính Kinh, bắt đầu trùng kích Kỳ Kinh Bát Mạch.

Mà bây giờ, có được sự hỗ trợ của Phá Mạch Đan, hắn đã đả thông hai cái kỳ mạch.

Tiến vào nhị lưu cao thủ, thì cũng không sinh ra nhiều nội khí hơn, mà nội khí trở nên tinh thuần hơn, điều khiển cũng dễ dàng theo ý muốn hơn. Một ít công pháp cao minh, cũng chỉ có ở cảnh giới này, mới có thể thi triển.

Kỳ Kinh Bát Mạch, mỗi khi đả thông một mạch, thì Tôn Hằng cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hơn rất nhiều, mà khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài của hắn, cũng rõ ràng hơn nhiều.

Dường như, nhục thể của hắn đang theo phương thức tu luyện này, tẩy đi những thứ dơ bẩn trong cơ thể, từng bước từng bước đi tới tiên thiên cảnh giới.

Về phần thân thể, tuy dùng mười hạt Huyết Tủy Đan kia, cường độ thân thể bước thêm một bước, nhưng vẫn không có đột phá Kim Thân Công tầng thứ sáu.

Mà khi hắn tiến vào nhị lưu cao thủ, nội khí trở nên tinh thuần hơi, thì Kim Thân Công dựa vào nội khí, cũng tự nhiên tiến vào tầng sáu.

Tầng thứ sáu Kim Thân Công!

Bốn năm trước thứ này chỉ có Thiên Lực Sĩ Phùng Tử Ngọ đạt tới, mà hôm nay, thì đổi thành Tôn Hằng!

Bên trong Trần quận, nếu chỉ so về cường độ thân thể.

Thì Tôn Hằng nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất!

Trầm tư một lát, Tôn Hằng không mặc quần áo, mà di chuyển bước chân, đẩy ra cửa đá.

Ngoài cửa, một vị trung niên hơn ba mươi tuổi đang khom người chờ đợi.

Thấy được cửa đá mở ra, hắn vội vàng ân cần đón: "Tôn hộ pháp, ngươi ra rồi!"

Ngươi này tên là Nhậm Viễn, dáng người gầy còm, bộ dạng xấu xí, khéo ăn khéo nói, là một cao thủ tam lưu cực hạn, bây giờ làm việc dưới trướng của Tôn Hằng.

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, nhìn hắn: "Ngươi qua gặp ta sớm như vậy, có việc gì sao?"

"Là chuyện Anh Hùng Yến."

Nhậm Viễn móc từ trong ngực ra một tấm thiệp mời, hai tay nâng trước mặt Tôn Hằng: "Trong bang chọn ngài là người giữ cửa thứ hai."

"A!"

Tôn Hằng vẩy lông mày một cái: "Vậy án trộm đồ của nhà kho, ai chịu trách nhiệm?"

Hôm nay, hắn đã gia nhập Chấp Pháp Đường của Tam Hà Bang, hơn nữa hai năm trước còn được nâng chức.

Hộ pháp!

Cấp bậc dưới phó đường chủ, trên chấp sự, quyền thế to lớn, cũng thể hiện sự coi trọng của Tam Hà Bang.

Nhậm Viễn chắp tay trả lời: "Nha môn phụ trách án trộm này, nếu có gì mới sẽ thông báo chúng ta sau. Mà Anh Hùng Yến là thời cơ để dương danh, nên hộ pháp tuyệt đối không được bỏ qua cơ hội tốt này."

"À, đúng rồi, ba cửa ải của Anh Hùng Yến, ta phụ trách cửa thứ hai, vậy còn cửa thứ ba là do ai phụ trách?"

"Là Lãnh Kiếm Khách Nguyễn Nguyên Hương."

"Lãnh Kiếm Khách…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.