Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 4: Tụ Khí Tán




Hai năm không gặp, Hoàng Mạc dường như biến thành một người khác vậy.

Lần trước, tuy lão vẫn già như vậy, nhưng tinh thần phấn chấn, mặc quần áo lụa màu đỏ thẫm, thái độ ngang ngược càn rỡ.

Mà bây giờ, lão già tính tình cổ quái này, mặt đầy đốm đồi mồi, cử động cơ thể khó khăn, khoác một cái áo choàng màu đỏ thẫm, toàn thân tỏa ra một mùi tanh tưởi, hai mắt vô thần, ánh mắt ngốc trệ đang nằm đờ đẫn trên giường.

Nơi này là nơi chuyên dùng để dưỡng lão của Tam Hà Bang, nhưng rõ ràng là, không ai muốn hầu hạ Hoàng Mạc cả.

"Hoàng Tiền Bối."

Tôn Hằng ôm quyền thi lễ, cầm lễ vật trên tay để sang một bên: "Tại hạ là Tôn Hằng, là người quen cũ ở Thanh Dương Trấn, không biết ngài còn nhớ không?"

Hoàng Mạc tính nóng nảy, lại còn quái đản, nên không ai thích cả, nhưng dù sao vẫn là một trong ít người mà Tôn Hằng biết ở quận thành.

Hơn nữa, lão đã lăn lộn nửa đời người của bang phái rồi, hiểu rõ Tam Hà Bang, vượt xa một đứa giúp việc mới tiến nhập nội viện của nhị phu nhân là Ngọc Châu nhiều.

Từ chỗ của lão, Tôn Hằng có thể hỏi thăm được nhiều chuyện hơn.

"Tôn Hằng..."

Hoàng Mạc mở hai mắt đục ngầu nhìn Tôn Hằng, sau đó ánh mắt rơi vào mấy hộp lễ vật, lập tức lạnh lùng cười: "Là ngươi a! Coi như ngươi vẫn có lương tâm, còn biết mang theo lễ vật thăm ta."

Khóe miệng của Tôn Hằng giật giật, người này, cho dù là sắp chết rồi, trong miệng vẫn không nói ra được thứ gì tốt cả.

"Như thế nào? Quận thành khác xa cái Thanh Dương Trấn quê mùa của ngươi chứ?"

"Đúng là quá khác nhau!"

Tôn Hằng gật đầu: "Quận thành quá phồn hoa, cảnh đẹp lại nhiều, làm cho người ta lưu luyến quên về, e là bỏ ra nửa năm để đi du lịch thưởng thức cũng không đủ."

"Không sao hết, nếu như đã tới, thì về sau sẽ có thời gian."

Giọng của Hoàng Mạc rất yếu và nhỏ, nếu như không phải thính lực của Tôn Hằng rất tốt, sợ cũng không nghe rõ được.

Lão nhẹ nhàng hoạt động cơ thể trên chiếc ghế mềm, mỉa mai nhìn Tôn Hằng: "Nói đi, ngươi đến tìm ta không phải chỉ để ôn chuyện, đúng chứ? Nể tình ngươi là người đầu tiên trong nửa năm nay đem lễ vật đến thăm ta, nói vấn đề của ngươi đi, không chừng một lão già gần đất xa trời như ta, có thể giúp ngươi một chút."

"Tiền bối thật tinh ý."

Tôn Hằng gật đầu, cũng không khách khí, hắn đúng là có chuyện muốn hỏi: "Vãn bối mới vào quận thành, vẫn còn ngu ngơ, nên đang muốn thỉnh giáo tiền bối về việc cần làm trong bang. Ngoài ra, còn có…"

Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Không biết tiền bối có thể giúp vãn bối mua một phần Tụ Khí Tán không? Đương nhiên, vãn bối sẽ trả thù lao vượt mức giá."

Tuy tính tình của Hoàng Mạc không được người thích, nhưng lão lại rất giữ lời. Huống hồ, lão đã như vậy rồi, Tôn Hằng cũng không sợ lão lừa gạt chiếm lợi của mình.

Hoàng Mạc cười lạnh: "Tìm ta để an bài công việc? Hề hề…, chỉ sợ lão già ta làm ngươi thất vọng rồi."

"Về phần Tụ Khí Tán..."

Hắn quay đầu liếc nhìn Tôn Hằng, tức giận nói: "Vật đó dùng để trùng kích nội khí cảnh giới, ngươi muốn mua nó sớm làm gì?"

Nếu muốn trùng kích nội khí cảnh giới, ngoại trừ cần phải dùng Tụ Khí Tán, thì thân thể cũng phải cứng cáp cường hãn, ít nhất cũng phải tu luyện Mãng Viên Công tới đại thành.

Dưới góc nhìn của Hoàng Mạc, Tôn Hằng vẫn còn kém xa.

Mà Tôn Hằng ngồi ở bên cạnh, thì không mặt đổi sắc nói: "Vãn bối cảm thấy, bản thân sắp tu luyện Mãng Viên Công tới đại thành rồi."

"Hả? Cái gì!"

Hoàng Mạc sững sờ, sắc mặt biến đổi, giọng nói cũng trở nên cao hơn: "Ngươi nói Mãng Viên Công của ngươi sắp đại thành? Ngươi mới bao nhiêu tuổi?"

Tôn Hằng chắp tay: "Vãn bối năm nay mười lăm."

"Mười lăm, mười lăm!"

Hoàng Mạc nhìn chằm chằm Tôn Hằng, sửng sốt nửa ngày, sau đó mới thì thào nói: "Mười lăm tuổi, Mãng Viên Công sắp tu luyện tới đại thành, bằng tuổi của ngươi, ở trong bang, cũng coi như là một nhân tài."

Tam Hà Bang cũng có không ít người dưới hai mươi tuổi có đủ tư cách trùng kích nội khí cảnh giới, nhưng tình cảnh của Tôn Hằng lại khác bọn hắn.

Không có đan dược, công pháp thô sơ, sư phó cũng không có tâm, thì Tôn Hằng có thể ở tuổi mười lăm tu luyện Mãng Viên Công đại thành,

Quả thật khiến cho Hoàng Mạc có chút giật mình.

Đáng tiếc, thiên phú như vậy lại không được bồi dưỡng, bằng không, con đường tương lai của hắn không thể lường được…

Đương nhiên, nếu như lão biết được Tôn Hằng không chỉ tu luyện Mãng Viên Công tới đại thành, mà cường độ cơ thể có thể so với nội khí cảnh giới, không biết trong lòng của lão sẽ nghĩ gì.

"Tụ Khí Tán ta có thể thay ngươi mua."

Thật lâu, Hoàng Mạc mới ung dung mở miệng: "Có điều, ta cảm thấy ngươi không cần gấp như vậy."

"A, sao vậy?"

Tôn Hằng nhíu mày: "Trùng kích cảnh giới nội khí, không phải càng sớm càng tốt sao?"

Hoàng Mạc lạnh lùng cười: "Ai nói ngươi càng sớm càng tốt?"

Nét mặt của Tôn Hằng dần trở nên ngưng trọng, đúng là không có ai nói việc này cho hắn, chỉ nói rằng qua ba mươi tuổi là không còn cơ hội bước vào nội khí, nhưng như vậy chẳng lẽ không phải là càng sớm càng tốt sao?

"Tụ Khí Tán có thể trợ giúp ngươi hội tụ lực lượng của cơ thể, sau đó giúp sinh ra nội khí trong cơ thể, nhưng quá trình này, gây tổn hại cơ thể rất lớn."

Hoàng Mạc nằm trên ghế mềm, hai con ngươi vô thần nhìn xà ngàng, như đang hồi tưởng lại, không đợi Tôn Hằng trả lời, tiếp tục mở miệng nói: "Trùng kích nội khí cảnh giới, cần phải hao tổn rất nhiều tinh khí của cơ thể, nếu như thành công thì không nói gì, một khi thất bại, thì cơ thể suy bại, muốn khôi phục lại, cần ít nhất là ba đến năm năm. Đương nhiên, nếu như có đan dược trợ giúp, thì có thể rút ngắn còn một hai năm, nhưng như vậy cũng là lãng phí thời gian."

Ánh mắt của Tôn Hằng trầm xuống, hắn cũng không rõ chuyện này lắm: "Nếu như vậy, thì càng sớm dùng Tụ Khí Tán càng tốt chứ? Như vậy cho dù một lần không thành công, cũng có thể thử lần thứ hai, lần thứ ba."

"Ha ha..., ngươi sai rồi."

Hoàng Mạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Một lần trùng kích nội khí cảnh giới, đều phải tiêu hao rất nhiều tiềm năng của cơ thể. Cho nên, lần đầu tiên trùng kích nội khí cảnh giới, là lần có xác xuất thành công nhất. Những lần sau, khả năng thành công, không tăng mà ngược lại còn giảm xuống."

"Cho nên, mỗi một người sau khi luyện thể, đều phải đánh bóng thân thể đến khi không thể cường hãn thêm nữa, thì mới có thể thử trùng kích nội khí cảnh. Với lại, phẩm giai của Mãng Viên Công rất thấp, cho dù đại thành, cũng chỉ có thể mạnh mẽ mà đánh vào cánh cửa của nội khí cảnh giới thôi, dựa vào công pháp này mà tiến giai thành công, trong mười người thì chỉ có một người thôi."

"Ý của tiền bối là..."

Tôn Hằng cao giọng nói: "Vãn bối phải về luyện thêm cơ thể, rồi đợi đến khi không thể luyện thêm nữa, tới lúc đó mới phục dụng Tụ Khí Tán thử trùng kích nội khí cảnh giới?"

Hoàng Mạc nhắm hai mắt lại, buồn bực nói: "Ừ, nếu như vậy, thì khả năng thành công của người mới có thể cao hơn một chút."

Tôn Hằng trầm mặc không nói, hắn khác với người bình thường, cường độ cơ thể vượt xa bọn họ, nhưng có thể tiến giai được không, hắn cũng không nắm chắc.

Mà nhục thể của mình, đúng là vẫn còn có tiềm lực để khai thác, tuy tiến triển rất chậm chạp, đan dược gần như vô dụng, nhưng nếu có thời gian, thì tăng thêm năm sáu phần thực lực vẫn được.

"Bất kể như thế nào, thì mong tiền bối có thể mua Tụ Khí Tán cho vãn bối là được, thời gian vào bang của vãn bối còn quá ngắn, nên chưa đủ tư cách mua."

Khẽ trầm tư, cuối cùng Tôn Hằng hạ xuống kết luận, bất luận như thế nào, thì trước tiên mình cũng phải mua được đan dược về.

"Ừ."

Hoàng Mạc khẽ gật đầu: "Tụ Khí Tán một phần 150 lượng bạc, đây là giá nội bộ của bang phái, ta cũng không có chiếm tiện nghi của ngươi, nhưng tiền, thì ngươi phải tự trả!"

"Đây là tự nhiên!" Tôn Hằng gật đầu.

"Còn nữa, ngươi muốn an bài công việc trong bang, lão phu không giúp được ngươi rồi."

Hoàng Mạc tiếp tục mở miệng, giọng lãnh đạm: "Không chỉ không giúp được, có khi lại mang đến phiền toái cho ngươi."

"Nếu như vậy, thôi quên đi."

Tôn Hằng cạn lời, không biết Hoàng Mạc làm cho bao nhiêu người ghét, lăn lộn hơn nửa đời người trong bang phái mà bị người ta ghét như vậy?

Lập tức hai người chuyển qua ôn chuyện, Hoàng Mạc rất lâu không nói chuyện lâu với người khác như vậy, lúc này tuy thân thể vẫn không tốt, nhưng tinh thần cũng được khơi dậy phần nào.

Tôn Hằng thì tôn trọng lão, dựa theo câu chuyện của lão mà nói, phụ họa theo, không có cắt lời của lão.

Trong khi nói chuyện, Tôn Hằng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mới mở miệng nói: "Đúng rồi, tiền bối, ngài biết nơi nào tên Miên Nguyệt Lâu không?"

"Miên Nguyệt Lâu?"

Hoàng Mạc xoay người, cổ quái nhìn hắn: "Tiểu tử, vừa mới tới quận thành, liền để ý thanh lâu sao?"

"Đáng tiếc, Miên Nguyệt Lâu không giống thanh lâu bình thường, cũng không phải một đứa từ nông thôn mới lên như ngươi vào tiêu tiền."

"Thanh lâu?" Tôn Hằng khẽ nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.