Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 2 - Chương 37: Phong Linh Châu




Trước cửa, có năm người chặn đường lại, toàn bộ đều mặc đồ của Tam Hà Bang, mà người đứng đầu bọn hắn thì lạnh lùng nhìn Tôn Hằng, chính là quản lý đường sông phía đông, Trương Cổ.

"Trương Cổ!"

Trịnh Luân tiến lên một bước, nhíu mày nhìn đối phương: "Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn gì sao?"

Trương Cổ liếc nhìn hai người, sau đó giương đầu nhìn về bốn người phía sau Tôn Hằng: "Ngược lại ta muốn hỏi một chút, các ngươi đang làm gì đây?"

"Như thế nào, chỗ kiếm ăn của ta mà các ngươi lại bào tận chén cơm như vậy sao? Nơi này chính là địa bàn mà chúng ta đã vừa ý từ lâu!"

"Bọn họ là người nhà của bằng hữu ta."

Trịnh Luân nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Hằng dần trầm xuống, mới mở miệng đem việc này ngăn lại:

"Ta muốn mang mấy người đi, chẳng lẻ Trương huynh không cho ta một chút mặt mũi này sao?"

"Mặt mũi của Trịnh huynh, thì đương nhiên tại hạ phải nể rồi."

Trương Cổ khoanh tay lại, ôm ở trước ngực, chân đi kiểu chữ bát (八) tới gần Tôn Hằng: "Nhưng mà, đây có đúng là người nhà của ngươi không?"

"Đương nhiên!"

Trịnh Luân trầm giọng nói: "Nhân tình này của Trương huynh, tại hạ sẽ không quên, khi nào rảnh rỗi, tại hạ sẽ mở tiệc chiêu đãi Trương huynh thật tốt."

"Trịnh huynh khách khí!"

Trương Cổ giang hay tay, hướng về phía Trịnh Luân tùy ý chấp tay: "Chỉ có điều, Nội Vụ Các của các ngươi chỉ phụ trách kiểm tra kết quả, mà người làm việc thì lại là chúng ta. Gia đình này, ta đã ưng ý từ lâu, nếu như Trịnh huynh cứ mang họ đi như vậy, thì ta biết bẩm báo lên phía trên thế nào!"

"Hơn nữa..."

Giọng của hắn dừng một chút, sau đó đưa tay chỉ về cô bé ở phía sau: "Mà đứa bé gái này, là con gái rượu của Nhạn Phù Phái Đinh Thịnh, mặc dù hắn cũng không phải là đại nhân vật, nhưng dù sao cũng có một ít tiếng tăm nên đâu có dễ dàng đưa đi vậy được?"

"Đinh Thịnh."

Trịnh Luân nhướng mày, người này là một quản sự của Nhạn Phù Phái, mặc dù không phải là đại nhân vật.

Nhưng nếu bị người khác bắt quả tang mình đang dẫn con gái của hắn đi, thì cũng hơi khó nói.

Trịnh Luân bất đắc dĩ thở dài, giọng của hắn chậm dần: "Trương huynh, ngươi muốn thế nào? Cứ nói thẳng ra, để tại hạ suy nghĩ."

"Tại sao Trịnh huynh lại nghiêm túc như vậy chứ?"

Trương Cổ đứng thẳng người lên, dáng dấp nhẹ nhõm: "Đều là người một nhà, thì nể mặt nhau xíu cũng được!"

Ngay lập tức, hắn chỉ tay về phía sau: "Bé gái này thì không thể cho qua rồi, còn về ba người kia, thì một người ba trăm lượng bạc, ổn không?"

"Ba trăm lượng!"

Trịnh Luân đen mặt lại, gia đình này nhìn qua đã biết là không phải loại giàu có gì, đừng nói là một người ba trăm lượng, dù là ba người ba trăm lượng, e là bọn họ còn không cầm ra được.

"Đây rõ ràng là không nể mặt rồi!

Sau lưng Tôn Hằng, từ lúc Trương Cổ xuất hiện, thì bốn người này đã bắt đầu hoảng hốt rồi, lúc này càng run rẩy, gần như muốn khóc ra thành tiếng.

Mà cô bé kia, thì càng tuyệt vọng hơn, cơ thể xụi lơ trên mặt đất.

"Ta cảm thấy chẳng nên nói nhiều làm gì."

Ngay lúc này, thì Tôn Hằng mới buồn bực nói.

Hắn chỉ về phía sau, giọng đạm mạc: "Người, ta muốn mang đi. Tiền, không có!"

"Ừm!"

Trương Cổ trầm mặt xuống, khinh bỉ nhìn Tôn Hằng: "Tiểu tử, ngươi có tư cách mở miệng sao? Như thế nào, mới đi có mấy tháng, liền đã quên chúng ta rồi à!"

"Tới đi, ngược lại ta muốn nhìn một chút, xem ngươi muốn mang người đi như thế nào…"

"Bành!"

Bóng người trong sân lóe lên, một vật bị ném lên không trung, bay thẳng mấy trượng, mới rớt xuống mặt đất, lăn lộn ở phương xa.

Tôn Hằng thu tay lại, nhìn Trương Cổ đang nằm giãy dụa không xa, ánh mắt của hắn đạm mạc quét qua nhìn những tên còn lại đang cản đường: "Bây giờ ta muốn mang người đi, ai có ý kiến gì không?"

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

"Xoẹt..."

Một âm thanh vang lên, những tên kia nhanh chóng tránh quan nhường đường, mà tên đứng đầu càng cúi người xuống, không dám nói tiếng nào.

"Đi thôi!"

Quay đầu lại, Tôn Hằng ra hiệu với những người ở phía sau, sau đó đi thẳng về phía cửa.

"Được…, được!"

Phía sau,

Trịnh Luân trừng mắt nhìn, chuyển động cổ họng hai cái, mới phục hồi tinh thần lại, cất bước đuổi theo.

Mà ba người của gia đình kia cùng với bé gái, cũng sững sờ một chút, sau đó cuồng hỉ phục hồi lại tinh thần, đẩy chiếc xe cút kít, đi theo sau.

Tôn Hằng bây giờ, sớm đã không còn như xưa.

Chỉ xét về thực lực, thì hắn đã tu tới Kim Thân Công tầng thứ năm viên mãn, cho dù trong giới nhị lưu cao thủ cũng được tính là thượng đẳng!

Đặt ở Tam Hà Bang, thì chỉ thua những đường chủ hoắc phó đường chủ kia thôi, mà người thật sự mạnh hơn hắn, thì cũng lác đác chẳng được mấy người!

Cho dù là giới giang hồ Trần quận, nếu hắn muốn, thì cũng có thể dễ dàng tạo dựng cho mình một danh tiếng nào đó.

Trong thế đạo mà nắm đấm kẻ mạnh là pháp luật này, thì khi đối đầu với một tên tam lưu cao thủ bình thường, hắn đã không cần phải khách khí!

Thậm chí, ngay cả mở miệng nói chuyện với tên kia mấy câu, hắn cùng lười!

"Không ngờ a!"

Đi được một đoạn, Trịnh Luân mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, vẻ mặt của hắn thán phục nhìn Tôn Hằng: "Tuy Tôn Hằng huynh đệ tiến giai không lâu, nhưng thực lực lại mạnh mẽ như thế! Ta cũng có nghe nói ngươi là trời sinh thần lực, nhưng không ngờ lại mạnh tới như vậy!"

"Là do hắn quá yếu mà thôi."

Tôn Hằng lắc đầu: "Nếu như hắn tránh được một quyền kia của ta, thì muốn thu phục hắn, cũng không có dễ như vậy."

"Mặc dù như vậy, thì cũng đã rất kinh người rồi!"

Trịnh Luân vẫn mang theo vẻ mặt thán phục, thái độ với Tôn Hằng càng ngày nhiệt tình hơn.

Có thực lực, còn có tiềm lực, đây là một siêu sao sắp bay lên trời của Tam Hà Bang nha!

"Lộc cộc…"

Tôn Hằng đang đi đột nhiên dừng bước lại, mắt mang vẻ kinh dị nhìn lên phía không trung.

"Đó là cái gì?"

Trịnh luân ngẩng đầu, trên mặt không khỏi kinh ngạc.

Phía đường chân trời không một áng mây, chỉ một mảnh xanh thẳm, giống như một khối cầu màu xanh vậy.

Trên đường chân trời ấy, có mấy đốm trắng, trông như tên bay xuyên trời, mang theo một loại tốc độ kinh người phóng tới.

Trong chớp mắt, đốm trắng kia đã lớn dần lên, khi chăm chú nhìn kỹ, thì mới nhận ra đây chính là một con tiên hạc.

Tuy ở trên cao, mà con tiên hạc này lớn như vậy, nếu như xuất hiện ngay trước mặt, thì chắc có thể so với một con hổ lớn!

Mà điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là, trên phần lưng của con tiên hạc này, có một bóng người đang ngồi xếp bằng.

Nhìn những thân ảnh mang đạo bào tung bay kia, mặc dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng có thể ngồi trên tiên hạc bay trên không trung, mắt nhìn mặt đất và trời cao, thì khí độ hiển nhiên là bất phàm rồi.

"Đăng Tiên Ti tiên hạc!"

Trịnh Luân thì thào trong miệng, sau đó vui vẻ: "Người của Đăng Tiên Ti tới, nên chuyện của Nhạn Phù Phái đã không còn bàn cãi gì nữa, Nhạn Phù Phái, tiêu thật rồi!"

  ...

Nhạn Phù Sơn, ngọn núi này cao vút tận trong mây, nguy nga sừng sững.

Nhạn Phù Phái chọn ngọn núi làm trú địa quả là rất tốt.

Mấy trăm năm, trên ngọn núi này, Nhạn Phù Phái xây dựng rất nhiều cung điện, trong mây mù mờ mịt, càng khiến cảnh vật tựa như tiên cảnh.

Trong núi, những khu rừng cổ xưa, những thác nước trút xuống, màu xanh bao la mờ mịt, rất xứng danh là tiên cảnh chốn trần gian.

"Lê-eeee-eezz~!!"

Trên cao, đột nhiên vang lên tiếng hạc kêu.

Một con tiên hạc to lớn hiện ra, sau lưng nó, mây mù bị lôi thành những sợi khói mỏng, hai cánh của tiên hạc khẽ động, xoáy lên vô số gió lốc.

"Cảnh vật ở nơi này cũng không tệ!"

Một giọng nói khoan thai, vang lên trên lưng của con tiên hạc này, Khưu Vân đạo nhân đến từ Dương An quận đang ngồi ngay ngắn trên lưng nó, áo choàng bay múa theo gió, trông như tiên nhân vậy.

"Phong cảnh dù tốt thế nào, cũng đã bị Ma Môn ô nhiễm, đây không còn là đất lành nữa rồi."

Lại là một con tiên hạc nữa xé gió bay tới, Phong đạo nhân đứng trên lưng lạc, cúi đầu thi lễ với Khưu Vân đạo nhân.

Khưu Vân đạo nhân híp mắt lại, lạnh nhạt nói: "Đạo huynh cung phụng ở nơi này, lại không biết Ma Môn xâm nhập, ngươi không làm tốt công việc của mình, tội này nặng đấy!"

Phía sau, lại có bốn con tiên hạc bay tới, tất cả đều cõng theo một vị đạo nhân trẻ tuổi, bay tới phía sau hai người này.

"Đúng, đúng!"

Phong đạo nhân cười khổ một tiếng, cúi đầu đáp: "Tí nữa bần đạo sẽ động thủ trước, coi như là lấy công chuộc tội có được không?"

"Ừ!"

Khưu Vân đạo nhân khẽ gật đầu: "Đã sớm nghe danh Chân Ngôn Quyết cùng với Phong Linh Châu của đạo hữu uy năng bất phàm, hôm nay muốn chứng kiến một chút."

"Đạo hữu khách khí."

Phong đạo nhân gật đầu khẽ cười, lập tức duỗi ra tay trái, nhẹ nhàng nắm lại.

Ánh sáng lóe lên rồi ngưng tụ lại, một viên bảo châu to xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Bảo châu xoay tròn, gió mát từ bốn phía vây quanh tới, đều hóa thành những luồng ánh sáng màu trắng nhỏ, quấn quanh viên bảo châu này.

"Đi xuống đi!"

Hắn nhẹ nhàng ấn mui bàn chân xuống, con tiên hạc kia kêu to, mở ra hai cánh, mang theo gió lớn gào thét, lao thẳng về phía cung điện to lớn kia.

"Nhạn Phù Phái cấu kết Ma Môn, chứng cớ rõ ràng xác thực! Bần đạo phụng mệnh, trấn áp Ma Môn yêu nhân, ai phản đối, giết không tha!"

Trước đại điện, Phong đạo nhân chân đạp gió, bay thẳng về trước mấy trượng, tay trái nâng bảo châu lên, tay phải nhẹ nhàng điểm một cái.

Trong thời gian ngắn, thì những luồng ánh sáng đang bay xung quanh bảo châu này, hóa thành những lưỡi đao gió, ùn ùn kéo đến, rơi xuống phía dưới.

Những lưỡi đao gió này gặp gió liền biến lớn ra, thoáng chốc đã biến lớn hơn một trượng, tựa như sóng lớn, tầng tầng lớp lớp ùa tới.

"Ầm ầm..."

Những nơi lưỡi đao gió lướt qua, tường gạch rạn nứt, gỗ đá sụp đổ, mà cơ thể của con người thì lại càng không chịu nổi.

Trong nháy mắt, bụi mù bay đầy trời, nghị sự đại điện hùng vĩ tráng lệ của Nhạn Phù Phái, đã tan biến thành tro bụi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.