Ly Thiên Đại Thánh

Quyển 1 - Chương 14: Kịch liệt




Trải qua một đoạn thời gian tu sửa, những cái phòng dưới chân núi Loan Khải Sơn đã tốt hơn so với khi bọn họ vừa đặt chân đến rất nhiều.

Mặc dù rất đơn sơ, nhưng cũng có thể tránh được mưa gió, ngăn được giá lạnh.

Trong phòng, có vài người phụ nữ đang xử lý những đoạn Thiết Tuyến Đằng, đầu tiên họ nghiền nát Thiết Tuyến Đằng bằng thành từng sợi, sau đó ngâm vào trong chất lỏng, rồi mới lấy ra để rèn.

Căn cứ vào mức độ rèn, Lang Đôc Tiên được chia làm ba loại, một trăm rèn, ba trăm rèn và chất lượng nhất là một ngàn rèn.

Cây roi này, bên trong chứa chất độc, nếu mang ra để đánh người, không chỉ làm cho người khác rất đau đớn, mà miệng vết thương còn rất khó khép lại, rất ác độc, cho nên mới được mệnh danh là Lang Độc Tiên.

Trên quảng trường, có một đài cao, trên đó có hai cái ghế bành, hai vị Ngoại Vụ sư phó là Lôi Thiên, Thân Độc đang ngồi ngay ngắn ở đó, nhắm mắt dưỡng thần.

Ở giữa đài cao là Đại sư huynh Hoàng Lân đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía đám người đang tập hợp, vẻ mặt nghiêm túc.

Đợi cho mọi người đến đủ, Hoàng Lân mới đằng hắng một tiếng, ngăn lại sự ồn ào ở bên dưới, hắn bước lên trên mấy bước và nói.

"Các vị sư đệ, căn cứ vào tin tức đến từ quận phủ, chúng ta phải chế tác Lang Độc Tiên loại ba trăm rèn, mới có thể đạt yêu cầu."

Hắn liếc nhìn mọi người dưới đài một lượt, sau đó tiếp tục nói: "Cho nên, số lượng Thiết Tuyến Đằng mà chúng ta đang có, vẫn chưa đủ!"

"A! Vậy làm sao bây giờ?"

"Thời tiết đã bắt đầu lạnh dần lên, chuẩn bị có tuyết rơi rồi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục vào núi thu thập?"

"Cái này không phải muốn lấy mạng của chúng ta sao?"

Những tiếng nghị luận ở phía dưới vang lên, trong đó đa phần là oán trách.

"Im lặng!"

Hoàng Lân hét lớn, giọng của hắn trở nên lạnh lẽo, những tiếng nói chuyện dưới đài dần dần dừng lại. Từ đây có thể thấy được, mọi người khá là sợ vị Hoàng sư huynh này.

"Yên tâm, hai vị sư phó đã có cách!"

Hoàng Lân hài lòng, thanh âm của hắn lớn dần lên: "Chúng ta sẽ triệu tập những người miền núi xung quanh khu này, để cho bọn họ hỗ trợ chúng ta thu thập Thiết Tuyến Đằng."

"Ngoài ra, kể từ hôm nay, không hoàn thành nhiệm vụ, mức xử phạt vẫn như cũ. Nhưng chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một bó Thiết Tuyến Đằng ban thưởng năm đồng tiền! Làm càng nhiều thì thưởng càng nhiều!"

"Khi tuyết bắt đầu rơi, thì một bó Thiết Tuyến Đằng, nâng giá lên mười đồng! Đến lúc đó, sẽ không còn xử phạt nữa, những đứa thử việc có thể lựa chọn lên núi hay ở lại phòng ở cũng được, còn những đứa học đồ thì phải lên núi, thu thập Thiết Tuyến Đằng!

"Mười đồng tiền! Mỗi ngày một bó, một tháng cũng kiếm được ba trăm đồng nha!"

Phía dưới bắt đầu ồn ào lên, bọn họ thậm chí hưng phấp nói: "Ba trăm đồng tiền, tiền lương của những tên người làm trong tiệm thuốc cũng không có nhiều như vậy a!"

"Tiền đúng là không ít thật, nhưng tuyết rơi rồi, sợ không thể thu thập được một bó Thiết Tuyến Đằng trong một ngày đâu."

"Vậy cũng chưa chắc, mà cho dù không được, hai ngày một bó, cũng đáng!"

Dưới góc nhìn của Tôn Hằng, một đồng tiền ở nơi này, giống như một khối tiền ở kiếp trước vậy, nhưng nơi này giai cấp phân hóa cao, nên sự bóc lột của giai cấp thượng tầng đối với giai cấp phía dưới rất nghiêm trọng.

Có người tài sản bạc triệu, cũng có người tiền công một tháng chỉ mười đồng, một trăm đồng, mà ba trăm đồng, đối với nhiều người đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.

Tiếng ồn ào lại lần nữa từ phía dưới vang lên, nhưng lần này, thì trong tiếng ồn ào đó có hưng phấn, có lo lắng, phấn khích….

"Được rồi, ta chỉ muốn thông báo vậy thôi, tất cả trở về đi, nếu như thử việc muốn vào núi, ngày mai báo lại cho ta biết! Hừ, tính ra các ngươi may mắn đấy!"

Đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Lân lại liếc nhìn mọi người, sau đó hắn lạnh lùng nói, phất tay đuổi mọi người.

Sau khi chào hai vị sư phó, hắn mới bước đến phòng của mình.

Hoàng Lân cùng sư đệ Trương Khiếu của hắn ở cùng một phòng, nhưng Trương Khiếu không thích nói chuyện, suốt ngày làu bàu, nên quan hệ của hai người cũng không tốt lắm.

Khi bước vào gian phòng, trong phòng đã có hai người đợi sẵn, một người trong đó rất xấu xí, quần áo không chỉnh tề, bả vai của hắn nghiêng hình cánh cung, nhìn qua rất giống những tên lưu manh ăn không ngồi rồi ở ngoài đường.

Tên còn lại thân hình cao lớn mặt mũi hiền lành chất phác, im lặng đi sau lưng tên kia.

"Lân huynh đệ!"

Người xấu xí kia tên là Hoàng Thế Hữu, là người trong gia tộc của Hoàng Lân, đã từng làm Ngoại Vụ học đồ ở tiệm thuốc.

Tuy nhiên hắn làm việc rất lười, cho nên sau tám năm, không có chiếm được sự hài lòng đến từ sư phó, đã bị đuổi ra ngoài.

"Ta đã liên hệ được với mấy tên người miền núi, bọn hắn là dân hái thuốc quanh năm, nên nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ!"

"Ừ."

Hoàng Lân mặt không biểu tình gật đầu, lấy ấm trà và rót cho mình một chén, ngồi lung la lung lay trên ghế hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu một bó?"

"Hề hề…, cũng không nhiều."

Hoàng Thế Hữu cười giượng một tiếng nói: "Mỗi một bó, ta lấy bốn đồng tiền! Đương nhiên, hai đồng trong đó sẽ thuộc về Lân huynh đệ."

"Xùy~~..."

Hoàng Lân lạnh lùng cười, trợn mắt nhìn đối phương: "Ngươi cho rằng ta rất cần mấy đồng tiền kia sao?"

Vừa nói xong, hắn nghiêm mặt lại: "Ta mặc kệ ngươi lấy bao nhiêu tiền, nhưng nhiệm vụ lần này, nhất định phải làm tốt cho ta! Bằng không, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của hắn đã biến thành cực kỳ hung ác, lời nói tràn đầy uy hiếp, không giống như làm bộ chút nào.

Hoàng Thế Hữu run rẩy, vội vàng gật đầu: "Nhất định, nhất định! Chúng ta sẽ không làm trì hoãn việc kinh doanh của tiệm thuốc đâu."

"Ngươi hiểu là tốt rồi."

Hoàng lân gật đầu, nhấp một miếng nước trà, thái độ của hắn hòa hoãn lại.

"Lân huynh đệ."

Hoàng Thế Hữu chớp mắt, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Không biết Lang Độc Tiên, một cây bán bao nhiêu tiền?"

"Hả?"

Hoàng Lân nhíu mày: "Ngươi quan tâm chuyện này làm gì?"

"Không, không."

Hoàng Thế Hữu vội vàng lắc đầu: "Ta chỉ tò mò, tò mò mà thôi! Tiệm thuốc của chúng ta, Rất lâu không có hành động lớn như vậy."

"Ha ha..."

Hoàng Lân lạnh lùng cười, hắn trầm tư, sau đó mới tiếp tục nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, theo ta biết, một cây Lang Độc Tiên loại ba trăm rèn, giá bán là năm lượng bạc, đây là giá bán sỉ!

"Năm lượng?"

Hai người Hoàng Thế Hữu không nhịn được hít sâu một cái, một lượng bạc là một ngàn đồng tiền! Năm lượng bạc, một cái mạng cũng không nhiều tiền như vậy!

"Không sai, chính là năm lượng."

Hoàng lân trong mắt cực kỳ hâm mộ, tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn, chỉ có hai lượng bạc mà thôi, đương nhiên, với tư cách là Ngoại Vụ Đại sư huynh, hắn có rất nhiều khoản thu nhập riêng.

"Thôi đừng nghĩ đến chuyện của Lang Độc Tiên nữa, nước thuốc để ngâm Thiết Tuyến Đằng là phương pháp bí truyền của quận phủ cung cấp, cho dù các ngươi có Thiết Tuyến Đằng, các ngươi cũng không luyện thành Lang Độc Tiên được đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Hoàng Thế Hữu vẻ mặt tiếc nuối gật đầu: "Vậy Lân huynh đệ, chúng ta cáo từ trước, những người thu thập Thiết Tuyến Đằng, hai ngày sau sẽ đến."

"Ừ."

Hoàng lân tùy ý khoát tay: "Đi đi!"

...

Trong sân sau của khu nhà ở.

Liên tục có tiếng kêu thảm thiết vang lên, đây là một vị sư huynh không hoàn thành nhiệm vụ, đang nhận hình phạt.

Chỉ nghe thanh âm thê thảm kia, đã khiến cho người ta cảm thấy lạnh người.

Theo Tôn Hằng biết, ngoại trừ Trần Thiết Ưng, trong thời gian này, còn có hai học đồ bởi vì thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, bị lôi trở lại Thanh Dương Trấn.

Mệnh lệnh của mấy vị sư phó, mặc dù có nhiều chỗ không hợp lý, nhưng bọn họ cũng không dám cãi lại.

Sợ là dưới góc nhìn của hai vị sư phó, học đồ chết thì chết rồi thôi, dù sao một khoảng thời gian nữa cũng tuyển thêm, nên cũng không quan tâm chuyện này lắm.

May mắn, sẽ không bao lâu nữa, tuyết sẽ rơi, sẽ không còn xử phạt nữa, thời gian đó đám học đồ sẽ sống dễ dàng hơn nhiều.

"Tôn Đại Ca."

Nhị Nha ngồi xổm bên người Tôn Hằng, nhỏ giọng nói: "Đợi đến khi tuyết rơi, ngươi có lên núi nữa không?"

"Có chứ."

Tôn Hằng gật đầu: "Một bó mười đồng tiền, cơ hội này không nhiều."

Hơn nữa, ở lại dưới chân núi, đối với Tôn Hằng, điều này rất khó chịu!

"Vậy ngươi ăn gì, nếu như không đủ ăn thì sao?"

Nhị Nha nhìn Tôn Hằng, ánh mắt của nàng mang theo sự lo lắng, vị Tôn đại ca này sức ăn hơn người thường rất nhiều, mặc dù khi trước có thêm một viên Hành Quân Đoàn của mình, vẫn có đôi lúc nàng thấy hắn ta đói bụng.

"Không cần lo lắng."

Tôn Hằng cười cười an ủi nàng, trong mấy người được tuyển cùng đợt với hắn, chỉ sợ còn mỗi Nhị Nha là còn giữ lại một chút ngây thơ: "Trên núi cũng có thức ăn, hơn nữa người miền núi luôn thịt khô bên người, ta có thể sớm mua một ít, nói không chừng, tình huống lúc đó sẽ so với bây giờ tốt hơn nhiều.

Nhị Nha tính nói gì đó, nhưng lại bị Tôn Hằng đưa tay ngăn lại.

"Xuỵt..."

Hắn chỉ vào trong sân: "Đừng lên tiếng, các sư huynh bắt đầu luyện côn pháp rồi."

Mỗi đêm, đều sẽ có một ít học đồ đến đây để luyện tập côn pháp, bọn họ cũng không dấu giếm gì, người ở nơi này toàn người nhà, trước sau gì bọn họ cũng học thôi.

Với lại, bọn họ chỉ tùy ý đánh vài đường, hoạt động gân cốt, cho dù những người khác thấy được thì cũng có thể học được bao nhiêu đâu chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.