Ly Rượu Pha Vội

Chương 91




Sáng thứ Hai tuần sau đó, tôi tắm xong thì thấy Paul đợi sẵn. Một tay anh cầm tách cà phê cho tôi, tay kia cầm áo choàng tắm. 

- Phục vụ chu đáo gớm, - tôi nói và tươi tắn cười với anh. - Em hầu như không thể chịu nổi. Hầu như thôi. 

- Đấy là điều tối thiểu anh có thể làm trong một ngày trọng đại như thế này, - anh nói và đặt nụ hôn lên mũi tôi vẫn rỏ nước ròng ròng. 

Một ngày trọng đại, tôi nghĩ lúc long trọng khoác áo choàng. Tôi nhấp một ngụm cà phê và lấy ống tay áo lau hơi nước trên gương rồi ngắm mình. 

Ngày đầu tiên tôi trở lại làm việc. 

Và là ngày cuối cùng trong sự nghiệp của tôi. 

Tôi đã quyết làm theo lời chỉ bảo của Mike. Hôm nay tôi sẽ nộp đơn xin từ chức, rồi sẽ ra đi. Tôi biết là một sự thay đổi cho tôi. Nó sẽ là một đòn nặng khi đã quen là một cảnh sát. Nhưng với những chuyện xảy ra trong mấy tuần qua, tôi phải thừa nhận đây là thời điểm tốt nhất để di chuyển. 

Hai mươi phút sau, mặt mũi và phù hiệu đã đánh bóng, Paul hôn tôi cái nữa ở cửa gara. 

Anh đã ăn vận chỉnh tề, trông rất tuyệt, điển trai như mọi ngày. Ơn Chúa, anh chỉ bị chấn động qua loa đúng như các bác sĩ nghĩ. Ngoài hai chục mũi khâu ở sau gáy, anh hoàn toàn khỏe khoắn. 

Anh cũng đang thu xếp nơi làm việc. Giờ mọi sự đã xong. Hôm thứ Sáu, chúng tôi đã làm xong giấy tờ ở công ty di chuyển. Cả hai đều xong. Công việc mới của Paul ở Connecticut và cuộc sống mới của chúng tôi sẽ bắt đầu trong sáu tuần tới. 

Nếu như chúng tôi qua được tám giờ tiếp đó. Không có cái gì là chắc chắn, khi nghĩ đến chuyện vừa qua của chúng tôi. 

- Cả nhà ta sẽ cùng rời bỏ cuộc đua sống còn này... - tôi nói. 

- Luôn ở bên nhau, - Paul nói lúc tiếng lách cách của lớp thép không rỉ vang dội các bức tường gara.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.