Ly Rượu Pha Vội

Chương 74




- Chà, thế thích hơn, - cô gái trên màn hình nói và xoay tròn khoe mọi thứ, và tôi phải công nhận là rất ấn tượng. 

Cuối cùng, cô nàng dừng lại và hôn thật mạnh lên miệng người đàn ông. Cô ta chộp lấy bàn tay ông ta giơ ra rồi kéo xuống phía dưới.

- Úm ba la! Em sẽ làm cho quần áo biến mất. Người đàn ông cười phá. 

- Em điên thật, - ông ta nói. - Chẳng biết xấu hổ là gì. Anh thích phụ nữ như thế. 

- Giờ đến lượt anh, - cô gái nói. - Xem anh có những gì nào. 

- Anh không biết, - người đàn ông nói ngập ngừng. Tôi không nhìn thấy mặt ông ta vì lưng ông ta quay về camera. - Các cửa sổ kia kìa. Nhỡ có người nhìn thấy. 

- Nhìn sao được? Anh thử giơ bàn tay ra trước mặt xem có thấy gì không, - cô gái đã phô bày trọn vẹn nói. - Nào, John. Trong đời, anh phải có mấy hòn d... chứ. Chắc buồn cười lắm! 

- Anh sẽ nghĩ đến việc này, - người đàn ông nói. - Anh có việc nho nhỏ phải chăm sóc trước đã. 

Xoay người, người đàn ông cúi cái đầu to tướng rồi sau đó là một âm thanh hít to. 

- Này, để dành cho em một ít chứ? - Cô gái nói và sấn tới. - Anh như một con lợn ấy. 

Lại có tiếng hít nữa. 

- Cái này êm lắm, - người đàn ông tên John nói. - Không như cái thứ của nợ em mang đến lần cuối. Mũi anh chảy máu suốt một tuần. Anh phải bảo vợ là bị viêm xoang. 

- Anh nói thêm một từ nữa về vợ anh, - cô gái nói. - là em sẽ xuống thẳng phòng anh bên dưới ngay bây giờ và đánh thức mụ ấy dậy. Bây giờ em hít, còn anh thì cởi ra. 

- Người đẹp muốn bất cứ thứ gì, - người đàn ông nói lúc cởi áo khoác. - là người đẹp sẽ được. 

Tôi cúi xuống, đưa con trỏ tới nút “chạy nhanh” lúc người đàn ông mở khóa thắt lưng. Ông ta ngã lúc cố kéo quần và quần lót qua giày. Hai bên sườn nhợt nhạt của ông ta chắc được chiếu sáng không cần tia hồng ngoại lúc ông ta cố lật sang bên phải mà không thành công.

Lúc ông ta quay mặt lại, camera quay cận cảnh cả mặt. Tôi bấm nút “ngừng” mạnh đến mức suýt gẫy chuột. Đó là John Meade, Chưởng lý quận Bronx. 

Tôi ngồi đó, cố không thở quá nhanh lúc ý nghĩa mọi việc sáng rõ với tôi. Tôi đã biết Scott là một cảnh sát tha hóa. Anh ta lấy trộm tiền trong những cuộc vây bắt? Cướp đoạt của những kẻ buôn bán ma túy? Bất cứ thứ gì. Không thành vấn đề. Chắc chắn anh ta không phải là người như anh ta vẫn thể hiện. 

Còn đây, trong quá trình theo dõi đặc biệt này, anh ta đã vớ được món bở thực sự, bất ngờ. 

Tôi nhìn vị luật sư danh tiếng, cái bụng trần trụi như một bị thịt, cặp mắt đỏ kè trên cái cười nửa chừng vì hít ma túy. 

Tình cờ hay không, Scott đã nắm được con người có khả năng nguy hiểm nhất cho anh ta, viên Chưởng lý ở khu vực anh ta làm việc và cướp bóc. Trong tư thế tệ hại nhất có thể tưởng tượng được. Ngoại tình và hít ma túy. 

Không thể có loại bảo hiểm dự phòng nào hiệu quả hơn cái này, tôi nghĩ. 

Tôi lắng nghe tiếng xe cộ ầm ầm trên đường cao tốc sau tôi. 

Tôi không thể tin nổi. Dối trá. Những đồng tiền bẩn. Giờ là tống tiền. Scott chẳng giống Người dơi chút nào. Anh là Harvey Keitel[36] trong bộ phim Viên trung úy tha hoá. 

Sự bẩn thỉu vẫn còn tiếp diễn. 

Tôi gập nắp laptop lại và nổ máy ôtô. Tôi đã ngán chuyện này đến tận cổ.

______________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.