Ly Rượu Pha Vội

Chương 59: Phần hai: rắc rối




Sau tang lễ Scott, lúc gần chín giờ sáng chuông điện thoại reo. 

Tôi nằm đó, mong Paul nhấc máy. Từ sau vụ bắn nhau, anh tuyệt vời đến khó tin. Anh xin nghỉ làm và nấu ăn cho tôi, chặn các cuộc gọi tôi, lắng nghe mỗi khi tôi cần trò chuyện. Dường như anh thích thú vai trò làm người che chở và chữa bệnh cho tôi. Tôi cho rằng tập trung vào tôi đem lại hiệu quả tích cực là ít nhất, anh cũng không còn là kẻ say khướt, trần truồng trong gara. 

Được coi là người phụ nữ biết điều, nghiêm túc và giỏi giang, thật nhẹ nhõm khi có người săn sóc mình, cho thấy có sự thay đổi. 

Chuông cứ reo, reo mãi và lúc giở mình, tôi thấy Paul không ở đó. 

Tôi nhấc ống nghe và ngồi dậy. 

Tôi tưởng là sếp hoặc Mike. Hay là Hội đồng Trọng tài. Nhưng tôi nhầm hết. 

- Lauren à? Xin chào, bác sĩ Marcuse đây. Tôi mừng vì cô có nhà. 

Tôi nhún vai, đợi nghe tin xấu. 

- Đừng lo, Lauren. Thư giãn đi, - bác sĩ Marcus nói. - Đã có kết quả xét nghiệm rồi, tất cả đều tốt. 

Tôi ngồi đó, giơ ống nghe đang huyên thuyên ra xa cái đầu bị thương.

- Cô hoàn toàn khỏe mạnh, Lauren ạ. - Bác sĩ nói tiếp. - Thực ra còn hơn cả khỏe nữa kia. Tôi mong cô ngồi xuống. Cô không ốm gì hết, cô... đã có thai. 

Nhiều giây trôi qua. Thật là nhiều. Mỗi giây đầy ắp sự yên lặng cứng nhắc. 

- Lauren? - Tôi nghe thấy bác sĩ Marcus nói khẽ. - Cô vẫn ở đấy chứ? 

Tôi thấy mình chầm chậm ngả ra giường. Hình như phải mất một lúc, đầu tôi mới chạm vào gối. 

Có thai ư? Tôi nghĩ và bỗng nhiên thấy người tôi như tan ra. 

Sao lại thế được? Sao lại có vào lúc này? 

Nhiều năm nay Paul và tôi đã cố có con. Sau một vòng đi khắp các chuyên gia sinh sản và xét nghiệm, chúng tôi biết rằng độ pH không cân bằng tạo ra môi trường không thụ thai. Chúng tôi đã dùng gần hết các loại thuốc thụ thai, kể cả những loại không được dùng vì tôi có tiền sử gia đình bị ung thư buồng trứng. 

- Cái gì? Anh chắc không? - Tôi nói. - Nhưng sao lại thế? 

- Thực ra tôi không biết, Lauren ạ, - bác sĩ của tôi nói và cười khúc khích. - Tôi không ở đấy. Hãy kể cho tôi nghe nào. 

Đầu tôi quay cuồng. Hình như cả căn phòng quay cuồng. Lẽ tất nhiên tôi luôn mong muốn có một đứa con. 

Nhưng bây giờ?

- Tôi có thai? - Tôi nói vào máy, sửng sốt.

- Em cái gì? - Paul nói. Anh vừa bưng khay đựng bữa sáng vào phòng ngủ. 

Miệng tôi đờ ra, vì thế tôi đưa máy cho anh. Tôi không biết anh sẽ phản ứng ra sao. Tôi không thể lường được cảm nghĩ của Paul. Tôi nhìn đăm đăm vào mắt anh. Nhưng tôi không phải đợi lâu. Sau giây lát ngắn ngủi, vẻ ngạc nhiên sung sướng rạng ngời trên mặt anh, tiếp theo là cái cười rộng đến mang tai. 

- À... gì hả? - Anh nói. - Anh là... Ôi Chúa ơi... 

Paul buông rơi ống nghe và bế bổng tôi khỏi giường. Anh ôm ghì tôi, cái ôm dường như mãi mãi. 

- Ôi, lạy Chúa, - Paul nói. - Cảm tạ Chúa. Cảm ơn Người. Tuyệt quá đi mất. 

Lúc chúng tôi ôm nhau, tôi tính nhẩm thật nhanh. Lần cuối tôi có kinh. Tôi nghĩ gì thế này? Lẽ tất nhiên đấy là con của Paul. Tôi chỉ ngủ với Scott một lần duy nhất, và mới sáu ngày trước. 

Lúc đó, sự thất vọng trong lòng tôi bắt đầu thay đổi. Suốt thời gian hồi phục, tôi không ra ngoài một giờ nên không bị mặc cảm tội lỗi, xấu hổ hoặc lo âu ảm đạm dằn vặt. 

Nhưng lúc đứng đó, cùng người chồng điển trai, vui sướng xoay tròn trong phòng ngủ theo nhịp van, tôi bỗng nhận ra một thứ đáng chú ý. Paul và tôi chỉ cố làm một việc mà ai cũng mong muốn. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi là người tốt, chăm chỉ và nhún nhường. Nhưng rồi có một ngày, chúng tôi đối mặt với khó khăn. Mọi việc cứ chững lại. Cả hai chúng tôi cố mãi mà vẫn không thể thành ba. 

Ly hôn ư? Những kiểu chia lìa vì chung sống không còn đầm ấm? Không. Chúng tôi bám lấy nhau, cố làm cho sự việc suôn sẻ. Nhiều năm ròng, chúng tôi cố cho tình yêu của chúng tôi vượt qua sự trừng phạt tàn nhẫn về mặt sinh học. Chúng tôi đã qua nhiều năm cố giữ bên nhau trong lúc sự nghiệp tách rời, và những căng thẳng trong cuộc sống hiện đại đã rứt chúng tôi xa nhau.

Tôi bật khóc khi Paul khum lòng bàn tay lên bụng tôi. Một đứa con! Tôi nghĩ và nắm chặt bàn tay Paul. 

Cuối cùng đã có dấu hiệu của hy vọng. Của sự tha thứ. 

Một sinh linh mới cho cả hai chúng tôi. 

Rốt cuộc, chúng tôi có thể qua được mọi chuyện, tôi nghĩ. Chúng tôi sẽ thực sự qua được chuyện này. 

- Em yêu anh, Paul, - tôi nói. - Anh sẽ là một ông bố rất cừ. 

- Anh cũng yêu em, - Paul thì thầm và hôn lên má tôi, lau những giọt nước mắt của tôi. - Bà xã của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.