(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau.
Tạ Yểu mắt nhắm mắt mở, ngáp dài một cái, sau đó ngồi dậy, duỗi chân mò mẫm dưới sàn một hồi, mới đạp phải một đôi guốc gỗ.
Đông Mai đứng canh bên ngoài nghe thấy động tĩnh, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, đến trước cửa phòng cậu hỏi: "Thiếu gia, ta giúp người thay quần áo nhé?"
Tạ Yểu buồn ngủ đến mức gục đầu xuống một cái: "Không cần...Ta tự làm được. Ngươi cứ về ngủ trước đi, nhớ gọi Truy Vân đến đây."
Đông Mai nghe lời rời đi, Tạ Yểu liền lê đôi guốc gỗ đến trước giá treo quần áo, chậm rề rề mà thay đồ.
Đêm qua mưa gió lại âm thầm đến một chuyến, đầu gối cậu đau nhức suốt cả đêm, lúc này vẫn còn hơi nhức nhối, chưa kịp thay xong quần áo đã không muốn cử động nữa. Bên ngoài phòng truyền đến tiếng động, cọt kẹt một tiếng, cậu đoán là Truy Vân đã đến, cũng không quay đầu lại mà nói: "Truy Vân, giúp ta lấy một miếng cao dán...ở trong cái hộp nhỏ ngoài gian phòng ấy." Tiếng bước chân ngừng lại, ngay sau đó, cậu liền nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc vang lên.
Cậu dẫm một chân lên ghế dựa, vén ống quần rộng thùng thình lên, đưa tay ra phía sau: "Đưa cho ta đi."
Nhưng Truy Vân nửa ngày không lên tiếng, tay cậu cũng trống không, trong lòng thấy kỳ lạ, bèn quay đầu lại — Nào có Truy Vân đứng đằng sau cậu, người sau lưng cậu là Tạ Ải Ngọc!
Cậu cuống quít buông ống quần xuống, xỏ guốc gỗ vào, lập tức ngồi phịch xuống ghế dựa, còn chưa kịp mở miệng đã bị Tạ Ải Ngọc chặn ngang.
"Chân đau à?" Tạ Ải Ngọc cau mày: "Vén quần lên, để ta đắp thuốc cho em."
Tạ Yểu muốn từ chối, nhưng bị y nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thoáng qua một cái, liền cúi đầu, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn vén ống quần lên.
Tạ Ải Ngọc ngồi xổm xuống, lòng bàn tay ấm áp xoa nắn bắp chân cậu, xoa bóp một lúc rồi nhìn về phía đầu gối hơi sưng đỏ, thở dài một tiếng, lần lượt đắp từng lớp thuốc dán lên. Sau khi đứng dậy, y còn chỉnh lại cổ áo cho Tạ Yểu, rồi mới quay người đi ra khỏi phòng, bảo cậu mau thay quần áo, ra ngoài ăn sáng.
Lúc này Tạ Yểu mới ngửi thấy mùi thơm của cháo, vội vàng mặc quần áo xong, dẫm guốc gỗ bước ra khỏi phòng.
Ở gian ngoài, Tạ Ải Ngọc đang ăn cháo gạch cua, thấy cậu đi ra liền đẩy một bát cháo khác về phía đối diện, nói: "Hôm nay nhà bếp nấu cháo gạch cua cũng không tồi đâu."
Tạ Yểu dịch chuyển đến trước bàn, khẽ hít hà vài hơi, sau đó ngồi vào ghế dựa, bắt đầu chậm rãi ăn cháo. Mùi thơm của gạch cua lan tỏa khắp nơi, cậu cực kỳ thích mùi vị này, nên ăn cũng nhanh hơn ban đầu không ít. Tạ Ải Ngọc đều nhìn thấy hết, âm thầm ghi nhớ, nghĩ rằng sau này sẽ bảo nhà bếp nấu thêm vài lần, rồi ăn hết phần cháo gạch cua còn lại.
Tạ Ải Ngọc đặt bát sứ lại vào khay, không biết lấy từ đâu ra hai chiếc khăn tay, nhìn qua thì thấy được thêu thùa khá tinh xảo, nhưng chất liệu không bằng loại y thường dùng trước đây, chỉ là vải gai bình thường.
Dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Tạ Yểu, y dùng khăn tay lau sạch gạch cua bên khóe miệng, rồi đẩy chiếc khăn sạch còn lại đến trước mặt Tạ Yểu. Sau đó, y đặt chiếc khăn đã bẩn vào khay, yên lặng ngồi ở đấy, trông như một pho tượng xinh đẹp.
Tạ Yểu ăn xong cháo, bắt chước y, cũng đặt bát sứ vào khay, rồi kéo chiếc khăn không quá gần mình lại, dùng nó lau miệng.
Tạ Yểu bình thường không có nhiều cầu kỳ như vậy, trước kia ăn xong chỉ lau qua loa, làm gì có khăn tay nào, lúc này thấy Tạ Ải Ngọc tinh tế tỉ mỉ như một tiểu thư khuê các, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành im lặng mím mím môi, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Cậu không hỏi Tạ Ải Ngọc tại sao sáng nay lại tới tìm cậu, dù không hỏi cũng biết, hơn phân nửa là vì chuyện đã nói hôm qua.
Tạ Trung Đình gọi cậu quá đấy, ai biết được có ý gì chứ?
Tạ Ải Ngọc chắc là biết, nhưng y không hé răng nửa lời, hẳn là Tạ Trung Đình không cho phép y nói. Tạ Yểu vẫn nhớ rõ câu "Có lời muốn nói trực tiếp với em", nhưng cậu đoán chắc không phải chuyện tốt đẹp gì, bỗng chốc có hơi buồn bực, nên cũng không hỏi Tạ Ải Ngọc.
Cuối cùng cậu chỉ buồn chán ngồi cuộn góc áo tự chơi.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cậu ngẩng mắt nhìn ra, cửa phòng ngoài bị đẩy mở, Truy Vân chạy vào, trên mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
Thấy Tạ Ải Ngọc cũng đang ở đây, trên bàn lại có một cái khay, cậu ta vội vàng đi đến trước bàn, gọi một tiếng "Đại thiếu gia", rồi gọi một tiếng "Yểu thiếu gia", ngoan ngoãn quy củ mang khay xuống, lại vội vàng rời đi.
Tạ Yểu chớp chớp mắt, buông góc áo ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, định đi thay guốc gỗ.
Lúc này Tạ Ải Ngọc lên tiếng gọi: "Yểu Yểu."
Tạ Yểu quay đầu lại, lẳng lặng mà nhìn y: "Sao vậy?"
Tạ Ải Ngọc lại không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu thùa tinh xảo trên tay áo của mình, bắt đầu ngẩn ngơ.
Cậu thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm, trực tiếp quay về phòng, thay guốc gỗ ra.
Truy Vân đã quay trở lại, đang nói chuyện với Tạ Ải Ngọc ở ngoài phòng. Tạ Ải Ngọc hỏi cậu ta về một số việc lặt vặt hàng ngày, cậu ta chỉ trả lời những câu có thể trả lời được, đang cảm thấy hơi ứng phó không xuể, thì Tạ Yểu từ trong phòng đi ra. Cậu ta vội vàng chạy đến, theo sau Tạ Yểu.
Tạ Yểu nói: "Không đi sao?"
Tạ Ải Ngọc nói: "Khoác thêm cái áo choàng đã."
Tạ Yểu nhìn về phía Truy Vân, cậu ta liền hiểu ý, vội vàng đi tìm.
Loay hoay thêm một lúc, Tạ Yểu khoác áo choàng xong, nói: "Đi chứ?"
Tạ Ải Ngọc gật đầu, đứng dậy, bước ra ngoài trước cậu một bước.
*
Yêu Nguyệt Viện là nơi gần viện của Tạ Trung Đình nhất, có thể thấy ông ta yêu thích y đến mức nào.
Tạ Yểu không để Truy Vân đi theo, một mình cùng Tạ Ải Ngọc đi gặp Tạ Trung Đình.
Trên đường đi, hai người không nói một lời nào, cho đến khi đến trước cổng viện, Tạ Ải Ngọc mới nhắc: "Yểu Yểu, tóc em rối rồi."
Tạ Yểu liền đưa tay chỉnh lại mái tóc mai, hỏi: "Còn rối không?"
Tạ Ải Ngọc lắc đầu.
Người hầu canh cổng đẩy cửa lớn ra, hai người cùng bước qua ngạch cửa.
Tạ Yểu nhìn bức tường viện màu son đỏ thẫm, không khỏi nhớ đến bức tường trong Trầm Hương Viện đã có phần loang lổ, thở dài một tiếng.
Cậu chắp tay lại, đi theo Tạ Ải Ngọc về phía thư phòng.
Trong viện của Tạ Trung Đình rất yên tĩnh, bọn hạ nhân ai ai cũng cúi đầu, tất cả đều im lặng không nói, trong viện chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của họ, cùng tiếng lật trang sách liên tục từ phía thư phòng của Tạ Trung Đình.
Ngày thu hiu quạnh, không như xuân hạ xanh tươi phồn hoa, dù được tu sửa lộng lẫy đến đâu, nơi đây vẫn tĩnh lặng đầy âm u không chút sức sống.
Tạ Ải Ngọc gõ nhẹ cửa phòng, nói: "Cha, con đã đưa Yểu Yểu đến rồi." Nói xong, y liền đẩy cửa ra, lôi kéo Tạ Yểu đi vào thư phòng.
Tạ Ải Ngọc đến đây nhiều lần đến nỗi đếm không xuể, nhưng Tạ Yểu lại là lần đầu tiên tới nơi này, cậu lén lút quan sát một lượt, bố trí trong phòng giống như viện của Tạ Ải Ngọc, cũng tao nhã lịch sự như vậy, nhưng không hiểu sao lại có phần áp lực hơn.
Tạ Yểu không thích nơi đây.
Tạ Trung Đình đang cúi đầu xem sổ sách tháng này, thấy hai người đến, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Ngồi xuống trước đã."
Tạ Ải Ngọc tìm một cái ghế dựa, tự mình ngồi xuống, Tạ Yểu mím môi, không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh y.
Tạ Trung Đình nói: "Yểu Nhi, việc học hành thế nào?"
Tạ Yểu lúc này mới nhớ ra mình không mang theo bài tập Tạ Ải Ngọc đã giao, đang không biết làm sao để qua chuyện này, thì Tạ Ải Ngọc đã cho cậu một bậc thang.
"Yểu Yểu thông tuệ, chỉ cần con hướng dẫn một chút là có thể lĩnh hội thông suốt."
"Lần trước ta hỏi con, con cũng nói như vậy." Tạ Trung Đình ngẩng đầu lên: "Được con khen như thế, chắc hẳn cũng không tệ —" Ông ta chuyển giọng: "Dù sao con sẽ không bao giờ nói dối ta."
Tạ Ải Ngọc liền mỉm cười, không đáp lời, chỉ chuyển hướng câu chuyện sang chỗ khác: "Cha, không phải có chính sự cần nói sao?"
Tạ Trung Đình nhìn về phía Tạ Yểu, nói: "Thái Học đã hoãn ngày khai giảng, phải đợi thêm một năm nữa. Nếu con có ý, ta sẽ gửi con đến Thái Học, làm bạn với đại ca con, hai đứa cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến Tạ Yểu, kể từ khi đứa con ruột này trở về nhà, cũng chỉ gặp mặt vài lần, ít đến đáng thương. Lúc này lại nhìn thấy vài phần bóng dáng của mình trên đứa trẻ này, bỗng nhiên nảy sinh vài phần tình cảm, nhưng cũng chỉ có vài phần, không lớn hơn tiền đồ của Tạ gia được bao nhiêu.
Tạ Yểu chỉ suy tư trong chốc lát, liền nói: "Nếu phụ thân muốn con đi cửa sau, thì không cần đâu."
Tuy cậu không bằng Tạ Ải Ngọc, nhưng cũng chưa đến mức phải đi cửa sau.
Lý Chiêu đã dạy cậu, làm người phải sống quang minh lỗi lạc.
Tạ Trung Đình dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Vậy thì tự mình thi đi, ba ngày sau ở bên Thái Học sẽ có tiên sinh đến, có gì không hiểu thì hỏi đại ca con, y sẽ dẫn con đi thi."
Cậu gật đầu, đáp: "Vâng."
Tạ Trung Đình cũng không nhiều lời thêm nữa, vẫy vẫy tay, Tạ Ải Ngọc hiểu ý, liền dẫn cậu ra khỏi thư phòng.
Kỳ thật Tạ Yểu đã biết từ trước, sang năm Tạ Ải Ngọc sẽ đến kinh thành.
Thái Học ở kinh thành khác với trường tư thục ở Đông Lâm, gì mà hoàng tử hoàng tôn, công chúa quận chúa đều phải học tập tại Thái Học. Mà những học sinh thi đỗ vào Thái Học, sau ba năm, nếu đứng đầu trong kỳ thi tốt nghiệp, sẽ được bổ nhiệm chức vụ ngay lập tức.
...Tạ Ải Ngọc thông minh như vậy, chỉ cần thi thử một lần là có thể vào Thái Học, chắc chắn sẽ đứng đầu thôi.
Tạ Yểu nhất thời thất thần, nhìn xuống viên đá dưới chân, không biết tại sao, cứ như bị ma quỷ ám ảnh, vung chân một cái đá văng nó đi.
Mình không giỏi như Tạ Ải Ngọc, hẳn là...sẽ không bị y coi như hòn đá cản đường mà đá văng đi đâu nhỉ, Tạ Yểu thầm nghĩ.
Tâm trí cậu bay xa, Tạ Ải Ngọc nhìn cậu một lúc lâu, tự biết mình không phải đại la kim tiên gì, không thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, đành bất đắc dĩ lên tiếng gọi: "Yểu Yểu, hoàn hồn nào."
Tạ Yểu đột nhiên giật mình một chút, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn y, rồi hỏi: "...Ta ngẩn người lâu lắm sao?"
Tạ Ải Ngọc đáp: "Cũng không lâu lắm."
Tạ Yểu mím môi nói: "Đi thôi."
Cậu không quen đi đường bên này, cho dù đã đi qua một lần, lúc này cũng không nhớ rõ lắm.
Tạ Ải Ngọc biết cậu nhớ đường chậm, thấy cậu không muốn nói nhiều, bèn dẫn cậu đi từ từ.
Nhưng Tạ Yểu suốt dọc đường cứ ngơ ngác mãi, không biết đã dẫm phải bao nhiêu vũng nước, vạt áo bị văng dính không ít nước bùn, giày cũng bẩn khá nhiều, dù được Tạ Ải Ngọc nhắc nhở vẫn bị mất tập trung.
Tạ Ải Ngọc khẽ thở dài, không tốn công vô ích nữa.
Mãi đến khi hai người trở về Yêu Nguyệt Viện, Tạ Yểu mới lấy lại tinh thần, thấy quần áo giày ủng của mình bị bẩn, mặt đỏ bừng, vội vàng chạy về phòng thay đồ, lại mang đôi guốc gỗ chạy ra, chóp tai đều nhuốm một lớp đỏ hồng.
Tạ Ải Ngọc cảm thấy chỗ đó có chút quyến rũ lòng người.
Tạ Yểu đứng trước mặt y, hiếm khi cúi đầu với y: "Ta muốn vào Thái học, nhưng cũng tự biết bản thân chưa thể bằng huynh trưởng...Thời gian sắp tới làm phiền huynh trưởng chỉ bảo nhiều hơn."
Dù Tạ Yểu không nhắc đến chuyện này, Tạ Ải Ngọc cũng có ý định đó. Y vui vẻ nhận lời, lại cười nói: "Yểu Yểu, cho dù em không đề cập đến, ta cũng sẽ làm như vậy."
Tạ Yểu thông minh đến thế, dù không có y vẫn có thể thi đậu, chỉ là miễn cưỡng hơn đôi chút — Kỳ thi vào Thái Học không hề đơn giản, nếu không thì sao Kim Thần lại thi không đậu, ngược lại còn phải tốn không ít bạc lo lót, vất vả lắm mới đi được cửa sau.
Tuy rằng y nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Tạ Yểu sẽ cúi đầu trước y.
Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa y tỏ vẻ làm một huynh trưởng tốt, nhưng sâu trong xương cốt vẫn là kiểu người xấu tính vậy đó, thích nhìn Tạ Yểu cúi đầu với mình, tính cách không khác gì trước kia, tồi muốn chết.
Giống như giờ phút này, trong lòng y sung sướng thầm nói, không còn gì bàn cãi, ta đúng là kẻ xấu mà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");