Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 35: ly hôn với ảnh đế vai ác (12)




Khu vực lân cận ngoại trừ miếu Bồ Tát, thật sự không có thắng cảnh nào khác có thể tham quan, đi xa hơn một chút cũng có, nhưng cũng phải tốn ít nhất một đến hai tiếng lái xe. Kỳ Uyên chỉ có thời gian một buổi chiều, đương nhiên chỉ có thể đi miếu Bồ Tát, mà bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng có hứng thú với Tống Tử Quan Âm.

 

Trần Mộc có chút không hiểu rõ, người đàn ông này hiểu rõ giữa hai người có vấn đề nhưng lại có thái độ chấp nhất với Tống Tử Quan Âm như thế.

 

Chờ đến khi leo lên xe bảo mẫu, Trần Mộc mới phát hiện, người có chấp niệm với Tống Tử Quan Âm không chỉ có một mình Kỳ ảnh đế, mà còn có Quách Tử cùng với Tiểu Vương, hai người này đã sớm leo lên xe ngồi chờ.

 

 

“Hiện tại đàn ông đều mê tín như vậy sao?” Trần Mộc nhìn tới nhìn lui ba người đàn ông trong xe, khó tin mà cảm thán.

 

Quách Tử trưng ra bộ dáng nhìn thấu hồng trần, nói: “Áp lực cuộc sống lớn như vậy, cũng nên tìm cho bản thân một nơi ký thác tinh thần chứ.”

 

Tinh thần của cậu ký thác cho Tống Tử Quan Âm à?

 

Cô quay đầu nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương vội vàng nhấc tay tỏ thái độ, “Nghe nói nơi này cầu duyên cũng rất linh nghiệm. Trước hết em cầu nhân duyên sau đó mới cầu con cái.”

 

Trần Mộc: …

 

Thì ra là Bồ Tát còn có chuyện phục vụ dây chuyền nha!

 

Trần Mộc không giống như những người đàn ông này, chuyến đi này với cô chỉ thuần túy chỉ là ra ngoại thành đi chơi giải sầu. Từ lúc đi vào đoàn phim cùng với Kỳ Uyên, đã qua hơn nửa tháng, mỗi ngày của cô chỉ dừng lại ở hai nơi là trường quay và khách sạn, cô đã sớm buồn chán sinh bệnh rồi, thật vất vả mới có thể ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, cả người đều cảm thấy sáng sủa hẳn lên.

 

 

Miếu Bồ Tát nằm ở trên núi ở vùng ngoại ô, người ở thưa thớt, xe chỉ có thể dừng lại ở chân núi, sau đó phải đi bộ leo núi lên. May mắn là đường núi cũng không quá dốc, ven đường còn có sẵn đường xi măng, cũng không khó đi, có điều hơi tốn thời gian một chút.

 

“Cho nên hôm nay nhân tiện chúng ta còn có thể leo núi vận động một phen.” Trần Mộc nhìn bậc thang uốn lượn trước mắt có chút sợ hãi.

 

“Cũng không xa lắm, đại khái khoảng nửa tiếng là có thể đến được miếu Bồ Tát.” Quách Tử an ủi cô.

 

Vấn đề là lúc xuất phát không một ai nói với cô là còn phải đi bộ, cô không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào cả, “Nếu không tôi ngồi chờ mọi người trong xe nhé?” Cô yếu ớt hỏi một câu, cũng qua khá lâu rồi cô không hề vận động. Lần này đi cả đi cả về đâu đó khoảng một tiếng, cô không chắc mình có được hay không.

 

Ngẩng đầu lên nhìn qua Kỳ ảnh đế một cái, liền nghe anh cười nói: “Đi một chút đi, nếu không đi được, anh cõng em.”

 

Trần Mộc: ….

 

Quách Tử nghe vậy, huýt sáo, “Đây tuyệt đối là người chồng quốc dân!”

 

Kỳ Uyên không để ý đến cậu, nắm tay Trần Mộc đi lên phía trước, “Đi thôi, dọc đường còn có thể nhìn ngắm non xanh nước biếc thực không tồi.”

 

Trần Mộc bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh bị anh kéo đi, vừa đi vừa nói: “Tôi có thể cố gắng một chút, anh không cần cõng đâu.”

 

Kỳ Uyên quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói: “Ngược lại anh thật sự rất muốn cõng em.”

 

Trần Mộc: …

 

Thế là một nhóm bốn người, bắt đầu vừa đi bộ vừa nói cười leo lên núi, cây cối ven đường xanh râm mát, suối chảy róc rách, ngược lại là một phen ý cảnh đặc biệt. Mặc kệ là mắt nhìn hay trí óc, đều có thể được thả lỏng một cách tuyệt đối.

 

Nửa tiếng sau, Trần Mộc bị Kỳ Uyên lôi kéo đến trước miếu Bồ Tát, lúc này cô không thể nói gì, chỉ tập trung thở dốc.

 

Kỳ Uyên nhìn thấy cực kỳ đau lòng nói: “Vừa nãy sao em không để anh cõng, cũng không có ai chê cười em.”

 

Trần Mộc khoát khoát tay, lên tiếng: “Đều là leo cầu thang, anh cũng sẽ mệt mỏi.”

 

Kỳ Uyên nắm lấy tay cô, sao đó đưa lên miệng hôn một cái, đây là động tác nho nhỏ anh thường làm, rất giống với Kỳ lão đại.

 

Trong khu vực phụ cận miếu Bồ Tát rất nổi danh, nhưng chỗ này cũng không lớn. Có hai mảnh sân trước sau, gạch màu tro ngói màu đỏ, nhìn qua có chút cũ kỹ.

 

Sảnh chính có tượng Quan Âm Bồ Tát, phía sau mới là Tống Tử Quan Âm. Miếu tuy nhỏ nhưng hương khói lại rất vượng, hôm nay không phải là ngày nghỉ nhưng số người đến viếng miếu cũng không ít.

 

Nhìn kỹ, hầu hết đều là mẹ dẫn theo con gái, hoặc mẹ chồng đi cùng nàng dâu. Đều chỉ toàn phụ nữ, đàn ông xuất hiện ở đây cũng thật sự hiếm hoi, cho nên Kỳ Uyên, Quách Tử cùng với Tiểu Vương, ba người đàn ông trẻ tuổi bảnh bao đứng ở một chỗ, tự nhiên trở thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người.

 

Nhìn thấy ba người bọn họ lúng túng đứng ở cổng, Trần Mộc che miệng cười trộm, sau đó phân phát bó nhang mua ở cửa cho ba người, nói: “Cầu nhân duyên cầu con cái, đều phải dập đầu dâng hương mới linh nghiệm.”

 

Ba người nhìn một đống phụ nữ trong miếu, thần sắc có chút vi diệu, Kỳ Uyên mở miệng một cách khó khăn: “Nếu không chờ đến tối chỗ này vắng bớt rồi mới đến bái?”

 

Hai người khác liền vội vàng gật đầu phụ họa.

 

Trần Mộc nhíu mày: “Đi tới đây không phải là để bái Bồ Tát hay sao? Bây giờ không bái, vậy chúng ta đến đây làm gì?”

 

Quách Tử vội vàng nói: “Chúng ta có thể đi lòng vòng bốn phía một chút nha, em thấy phong cảnh của đỉnh núi trước mặt cũng không tồi.”

 

Lúc nãy leo núi không thôi cô đã mệt gần chết, lần này có đánh chết cô, cô cũng không muốn đi dạo xung quanh nữa, “Muốn đi thì mọi người đi đi, tôi ngồi ở đây chờ.”

 

Kỳ Uyên nhìn cô trong ánh mắt mang theo ý cười, cực kỳ dịu dàng, “Anh ở đây với em.”

 

Vẻ mặt Quách Tử ghét bỏ mà nhìn hai bọn họ dính nhau, sau đó nhìn Tiểu Vương nói: “Ở đây quá đông người, chúng ta ra ngoài hít thở không khí, một tiếng sau quay về, thế nào?”

 

Tiểu Vương vội vàng gật đầu, ánh mắt của các bà dì nhìn bọn họ thật sự quá mức nóng bỏng, làm cho toàn thân cậu ta không được tự nhiên.

 

Chờ bọ Quách Tử rời đi, Kỳ Uyên nhìn Trần Mộc nói: “Chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào ngồi một chút, trong này nhang khói quá nhiều.”

 

Trần Mộc biểu thị đồng ý.

 

Hai người đi một vòng quanh miếu Bồ Tát, cuối cùng phát hiện đằng sau miếu có một khoảng đất trống nhỏ, còn có một số khối đá để người ta ngồi xuống nghỉ chân, hai người chọn lấy một tảng đá lớn có tầm nhìn tốt ngồi lên.

 

“Hoàn cảnh đúng là không tồi.” Trần Mộc cảm khái, ánh mắt nhìn tới chỗ nào chỗ đó đều là sắc xanh mát của cây cối xanh um tươi tốt, cảm xúc cũng tự nhiên thả lỏng theo.

 

Kỳ Uyên nheo mắt cẩn thận nhìn xung quanh giống như đang quan sát cái gì đó, cuối cùng mở miệng: “Anh có một vật muốn đưa cho em, mặc dù có chút đột ngột, nhưng đây là nơi tốt nhất.”

 

Trần Mộc nhìn anh, phát hiện nét mặt anh chuyển từ buông lỏng sang nghiêm túc, cô không tự chủ được mà tập trung tinh thần, trở nên nghiêm túc theo, “Nó là liên quan cái gì?”

 

Kỳ Uyên nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói: “Liên quan đến thân phận của em.”

 

Trần Mộc: …..

 

Đây chính là hành động muốn chọc thủng lớp giấy nơi cửa sổ hay sao?

 

Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Vậy anh nói đi.”

 

Kỳ Uyên không nói gì, mà lấy ra một cái laptop mỏng từ trong ba lô bên người, mở ra đặt trước mặt cô.

 

“Anh đi ra ngoài còn mang theo máy tính sao?” Cô hiếm lạ mà nhìn anh, hậu tri hậu giác phát hiện, từ lúc bắt đầu anh không phải là muốn đến miếu Bồ Tát, hay đến miếu Tống Tử Quan Âm, chỉ vì đây là ‘chỗ tốt nhất’ nên mới đến, cũng có thể nói, anh ta đã có mưu đồ trước!

 

“Ngoài miệng nói không rõ ràng, hơn nữa anh muốn nói chuyện của em, muốn em tận mắt thấy.”

 

Sau khi mở máy tính ra, trên màn hình rất nhanh hiển thị hệ thống ký tự Trần Mộc xem không hiểu, chính là những ký tự Hỏa tinh. Lần này Kỳ Uyên cũng không tránh né cô, mà trực tiếp gõ vào một loạt ký hiệu, tốc độ tay rất nhanh, so với lập trình viên còn chuyên nghiệp hơn.

 

Trần Mộc đưa đầu thò lại gần, nhìn kỹ màn hình, trên màn hình là một đống ký hiệu dày đặc, căn bản cô xem không hiểu, thẳng cho đến khi một đoạn video được mở ra, cô mới hỏi: “Đây là gì?”

 

“Chân tướng.” Anh nói, “Trước hết em cứ xem đi, xem hết anh sẽ nói kỹ càng cho em, nhưng phải xem nhanh lên, bằng không sẽ bị phát hiện.” Bị ai phát hiện thì anh không nói.

 

Chờ đến khi con chuột click mở video, Trần Mộc lập tức trừng to mắt nhìn chăm chú.

 

Màu sắc của video cơ bản là tối mờ mờ, một dãy nhà xám xịt, bầu trời mờ mịt, có vẻ như bị ô nhiễm một cách nghiêm trọng, ống kính máy quay nhanh chóng lướt qua, vài tòa nhà được bao bọc trong lớp bảo vệ, không phải là dãy nhà thì chính là đống đổ nát thê lương, đan xen là khói lửa đặc quánh.

 

Thỉnh thoảng trên trời còn có một đàn chim bay lướt qua, nhưng khi ống kính phóng đại lên, lại phát hiện đó chính là máy bay chiến đấu có hình dáng kì quái.

 

Tốc độ phát của video rất nhanh, có rất nhiều nơi Trần Mộc còn chưa kịp nhìn, đã lướt qua mất. Cô nhìn thấy đám người trong tòa nhà có lớp bảo vệ, quần áo đẹp đẽ, nhưng trên mặt hiện sự lo lắng không thể nào che giấu. Cô còn có thể nhìn thấy được người bên trong những đống kiến trúc đổ nát, quần áo tả tơi, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.

 

Nhìn thấy hình ảnh cuối cùng, trong lòng Trần Mộc tổng kết, đây là một thế giới chiến tranh vừa hỗn loạn vừa tàn khốc.

 

Đến khi đoạn video được chiếu xong, Kỳ Uyên tắt máy tính, Trần Mộc mới hỏi: “Đây là bộ phim gì vậy?”

 

Kỳ Uyên không trả lời ngay lập tức, hỏi lại cô một câu: “Em có tin tưởng anh không?”

 

Trần Mộc trừng mắt nhìn, không hiểu câu hỏi của anh với câu hỏi của cô có gì liên quan đến nhau, nhưng trong nháy mắt nhớ đến Kỳ lão đại ở thế giới trước. Lúc đó, anh ta rất bá đạo mà nói với cô: Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, em chỉ có thể tin tưởng một mình anh….

 

“Tôi tin anh.” Ánh mắt cô kiên định nói.

 

Kỳ Uyên không nhịn được cúi đầu hôn trán cô, nói: “Những gì em vừa thấy không phải trong phim đâu, mà là chuyện thật đang xảy ra trên thế giới, cái thế giới này là nơi em thực sự muốn đi vào, chính là ‘Thế giới song song’ đó.”

 

Anh nói xong, cũng không lập tức đưa ra bất kỳ giải thích gì thêm mà dừng lại một chút để cô có thể tiêu hóa được câu vừa rồi.

 

Khi quan niệm của một người đã ăn sâu bén rễ vào đầu, muốn phá vỡ cái quan niệm vốn có này, tuyệt đối là một chuyện thực sự đau khổ.

 

Trong lúc nhất thời, Trần Mộc không có cách nào lý giải được ý tứ của anh, chỉ có thể đần độn nhìn anh, một câu nói của anh, mang lại cho cô chấn động rất lớn.

 

Đúng là Kỳ Uyên biết thân phận của cô, so với tưởng tượng của cô sự hiểu biết của anh còn nhiều hơn, nhưng thế giới song song trong miệng anh, là cái thế giới song song mà cô biết sao?

 

Một phút, hai phút… Không biết trôi qua bao lâu, mới nghe cô yếu ớt nói: “Thật sao? Thế giới song song thật sự là như vậy sao? Nhưng khi còn ở quê hương, những gì tôi nghe được không phải là như vậy! Bọn họ đều nói thế giới song song là một thế giới tốt đẹp, như Thiên đường, nơi đó không có ốm đau, không có chết già, bốn mùa đều như mùa xuân, mọi người ai nấy cơm no áo ấm…

 

Kỳ Uyên thấp giọng thở dài, “Những điều này đều là giả, bọn em nghe ai nói?”

 

Mặt mày Trần Mộc mờ mịt, ai nói? Cô cũng không biết là ai nói, hình như lúc đó là nghe được từ một vị trưởng lão, ông ta là một vị trưởng lão có dị năng. Ông ta tự xưng có thể nói chuyện với những sinh vật ngoài Trái đất, lúc sau chỗ ông ta ở liền trở thành Thánh Điện. Từ Thánh Điện có thể đi vào thế giới giả tưởng rồi lại từ thế giới giả tưởng mà đi vào thế giới song song.

 

“Nơi chúng tôi ở có một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, nhưng sau khi thành lập liên hệ với thế giới giả tưởng xong, trưởng lão đã qua đời. Để tưởng nhớ sự vĩ đại của ông, lấy tên của ông ta đặt tên cho Thánh Điện. Đúng rồi, tôi còn nhìn qua bức họa trong Thánh Điện, nghe nói là do vị trưởng lão đó vẽ, đó là hình tượng của thế giới song song, những bức họa kia thực sự rất đẹp.”

 

“Những người đi vào thế giới giả tưởng sớm hơn em, có một ai quay về không? Khi đi vào thế giới giả tưởng chỉ với hình thái ý thức, vậy cơ thể đâu rồi? Còn lưu lại quê nhà của mọi người sao? Có được bảo quản tốt hay không?”

 

Trần Mộc trừng lớn hai mắt, cảm giác như cả người sắp bị những câu hỏi liên tiếp của anh nện đến mức ngất xỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.