Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 19: Bước ngoặt




Vũ Minh:

Cuối cùng Diệp Thị vẫn tuyên bố phá sản. Có lẽ là do luật sư đề nghị, cơ hồ Hân Ngôn bán sạch gia sản để trả nợ, được quan toàn xử nhẹ.

Nghe nói lúc trước Duy An đã âm thầm gây dựng công ty của riêng mình, nhân cơ hội này thu phần lớn nhân tài quản lý của Diệp Thị.

Mặc dù có lời đồn công ty mới rất mờ ám, lấy không ít tiền bạc từ Diệp Thị mới lập được, nhưng dù sao Diệp Thị đã chính thức bán đấu giá, những chuyện này không tra được nữa.

Mà trong lúc này, tôi và Lệ Nhã đang bận chuẩn bị cho hôn lễ.

Đã đến tuổi này, lại là lần kết hôn thứ hai, cảm giác của tôi không như lần kết hôn với Hân Ngôn, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Lệ Nhã, tôi biết hôn lễ với phụ nữ mà nói là chuyện lớn cả đời, vì để Lệ Nhã không quá thiệt thòi, tôi cố gắng chuẩn bị chu đáo hết.

“Vũ Minh, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?”

Bây giờ là 1h30 sáng, tôi còn đang xem tài liệu cho hội nghị sáng mai, tiếng Lệ Nhã đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa.

“Ừ, sắp xong rồi.” Tôi trả lời theo quán tính, mắt vẫn không dời khỏi tài liệu.

“Mấy ngày nay anh bận quá, nghỉ một chút đi!”

Lệ Nhã tới sau lưng, vuốt ve bả vai tôi, cả người dán lên lưng tôi, trên người chỉ mặc một váy ngủ mỏng manh ngắn đến giữa đùi.

Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lệ Nhã, “Còn 2 tháng nữa là đến hôn lễ, anh muốn sắp xếp xong chuyện công ty, mới có thể an tâm dẫn em đi hưởng tuần trăng mật.”

“Em biết anh vì em,nhưng thấy anh mỗi ngày vất vả như vậy, em rất đau lòng!” Lệ Nhã dứt khoát rút tập tài liệu trong tay tôi, ngồi trên thành ghế, dán sát vào người tôi, “Nghỉ sớm một chút đi! Đừng quên chiều này có hẹn đi thử áo cưới, em không thích một chú rể mắt gấu trúc đâu.”

“Được rồi, đừng rộn. Tài liệu này sáng nay cần dùng.” Tôi đẩy Lệ Nhã ra, tiếp tục xem tài liệu, quay đầu, thấy khuôn mặt không vui của Lệ Nhã, có chút bất đắc dĩ, nói “Lệ Nhã, anh hơi đói, lấy giúp anh ít đồ ăn được không?”

“Đương nhiên được, anh chờ chút, em bưng lại liền.” Lệ Nhã lập tức vui vẻ, xoay người ra khỏi phòng.

Rốt cuộc yên tĩnh trở lại, tôi tiếp tục nghiên cứu tài liệu. Chừng 10 phút sau, Lệ Nhã đi vào.

“Vũ Minh, em không biết anh thích ăn gì, phòng bếp chỉ có sẵn bánh phô mai, thuận tiện pha cho anh ly cà phê để tỉnh táo.”

Lệ Nhã đặt khay ở góc bàn, sau đó dọn một ít tài liệu lên bàn, bày bánh ngọt và cà phê lên. Lúc trước tôi không bài xích đồ ngọt, nhưng sau mấy năm ở trong tù, lại bắt đầu chán ghét vị ngọt. Bất quá thấy Lệ Nhã cực khổ chuẩn bị, cũng không thể không nể mặt, đành xắn một miếng bánh ngọt cho vào miệng rồi uống ngay một hớp cà phê để hòa tan vị ngọt.

Nhớ năm đó, tôi rất thích cà phê do Lệ Nhã pha, nhưng sau Lệ Nhã không ở bên cũng dần dần từ bỏ thói quen uống cà phê.

Chẳng biết tại sao, hiện tại mùi vị của ly cà phê này lại làm tôi cau mày.

“Sao vậy, cà phê không ngon sao?” hình như Lệ Nhã đã nhìn ra tôi khác thường, khẩn trương hỏi, “Kể từ khi rời Lâm Thị, em không pha cà phê cho anh nữa, có phải không quen mùi vị nữa rồi?”

“Không, lâu quá không uống cà phê em pha, nên hoài niệm một chút mà thôi.” tôi khẽ lắc đầu. Hoặc là,thời gian đã thay đổi mọi thứ, bao gồm cả khẩu vị của tôi. “Vũ Minh, em trở về công ty giúp anh một tay được không?”

Ăn hết bánh ngọt, tôi tiếp tục đọc tài liệu, Lệ Nhã đang dọn dĩa, đột nhiên nói.

“Hả?” Tôi bất ngờ nhìn Lệ Nhã. “Diệp thị đã phá sản, Hân Ngôn hiểu lầm em sâu như vậy, dù em muốn giúp cô ấy cũng không cần, phần lớn đồng nghiệp đã đến công ty mới của Duy An, em không muốn đến đó, không bằng giúp anh”.

“Ừ.” Tôi không phản đối, về công về tư, Lệ Nhã đều là một trợ thủ tốt, bất quá chuyện này không gấp.

Tôi gật đầu nói, “Có em giúp một tay đương nhiên tốt, nhưng hiện giờ còn nhiều việc phải làm để chuẩn bị hôn lễ, vả lại em mới sảy thai, cần nghỉ ngơi, chuyện này chờ đám cưới xong lại bàn tiếp.”

“Vâng.”

“À, đúng rồi, lúc trưa Minh có mang đồ trang sức tới. Lúc đó em đang ngủ trưa nên anh không gọi, rảnh thì nhìn thử, có gì không hài lòng còn đem sửa.”

“Vậy sao? Đâu rồi?” Quả nhiên, phụ nữ vừa nghe đến trang sức, mắt lập tức sáng lên.

“Bên kia, trong tủ, anh mới vừa bỏ vào, chưa khóa lại.”

“Được.” Lệ Nhã vừa nói vừa chạy đến tủ sắt tìm.

“Oa, dây chuyền và bông tai kim cương này rất đặc biệt! Em mang nó đi chọn áo cưới được không?”

“A, còn hộp này nữa.......”

Âm thanh làm người ta nhức đầu đột nhiên dừng lại, tôi quay đầu nhìn thử.

Lệ Nhã đang cầm dây chuyền kim cương, tôi tặng Hân Ngôn lúc kết hôn. Dây chuyền này Hân Ngôn vô cùng thích, thậm chí lúc ly hôn, Hân Ngôn vẫn cầm theo.

Tôi vốn tưởng Hân Ngôn sẽ trân trọng cả đời, không ngờ vài ngày sau khi Diệp Thị phá sản, để trả nợ mà nhà và mớ trang sức Hân Ngôn đều bán gấp.

Có lẽ lòng vẫn còn chút không nỡ, tôi bảo Minh bí mật mua lại nhà cũ của Diệp gia và những đồ trang sức kia.

Lúc Minh đưa dây chuyền này cho tôi, tôi liền ném vào tủ. Hôm nay nhất định là bận quá quên mất, lại để Lệ Nhã tự mình lục tủ.

“Lệ Nhã, em nghe anh nói,” tôi giải thích, “Vài ngày trước, nghe nói Hân Ngôn muốn bán đi để trả nợ, anh thấy tiếc, nên mới bảo Minh bí mật mua lại.”

Dường như Lệ Nhã căn bản không quan tâm tôi nói cái gì, chỉ nhìn chăm chú vào sợi dây chuyền, vừa vuốt ve viên cương màu hồng gần 10 cara vừa nói, “Em còn nhớ lúc thấy nó lần đầu tiên ở hôn lễ của hai người, đã nghĩ có được nó là mơ ước lớn nhất của mọi phụ nữ.”

“Ừ, vẻ đẹp của nó đúng là hiếm lạ.” Lệ Nhã cứ chuyên chú nhìn sợi dây chuyền kia, bỗng nói. “Vũ Minh, trong hôn lễ, em mang nó nha?”

“À...” tôi hết hồn. Để Lệ Nhã mang nó? Không, tôi chưa từng nghĩ tới.

“Xem anh khẩn trương chưa kìa, em chỉ đùa chút thôi”. Lệ Nhã thấy tôi chậm chạp không trả lời, cười nói, “Kiểu cách của nó quá cũ, không hợp với em.” Lệ Nhã bỏ lại vào tủ.

“Vũ Minh em thấy hơi mệt, về phòng nghỉ trước đây, anh đừng muộn quá.”

“Ừ, em ngủ trước đi! Anh xong ngay.” Tôi trả lời theo quán tính.

Đọc xong tài liệu, đã hơn 5 giờ sáng, Lệ Nhã đang ngủ say. Hội nghị bắt đầul úc 8h30, nếu ngủ cũng không được 2 giờ, tôi quyết định không ngủ luôn.

Muốn đi tắm cho tinh thần tỉnh táo, lúc mở tủ quần áo lấy đồ, một thùng giấy rơi ra, đồ vật bên trong vung vãi trên đất.

CD, mấy quyển tiểu thuyết, sổ tay...... Mấy thứ này là của Lệ Nhã.

Lệ Nhã mới đến đây không lâu, có nhiều thứ còn chưa sắp xếp xong, chắc cái thùng này cũng vậy.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt mấy thứ trên đất bỏ lại vào thùng.

Hả? Đây là..........

Tôi thấy được một quyển sổ khám bệnh. Cứ tưởng Lệ Nhã cẩn thận lắm, không ngờ vật quan trọng thế này mà cũng ném lung tung.

Tôi nhặt lên, định đặt lên bàn đợi ngày mai nhắc Lệ Nhã cất cẩn thận, trong lúc lơ đãng lật tới trang cuối cùng của cuốn sổ.

“Mang thai 55 ngày.” Trên tờ giấy có mấy chữ như vậy.

Tôi hơi ngẩn ra. Nếu nhớ không lầm, ngày đó rõ ràng Lệ Nhã nói không biết mình mang thai mới có thể không cẩn thận để sảy thai, vậy sổ khám bệnh này là sao?

Nhìn ngày khám bệnh, là trước ngày sảy thai 3 ngày. Mang thai ngày 55...... Tôi cứ lẩm bẩm mấy chữ này.

Nếu thật đúng là đứa bé của tôi thì tính từ đêm hôm đó uống say đến lúc Lệ Nhã sảy thai, cái thai chỉ mới hơn một tháng mới đúng, làm gì đến 55 ngày? Vả lại, tại sao Lệ Nhã biết rõ mình mang thai mà không nói cho tôi biết trước, lại đi công ty cãi nhau với Hân Ngôn? Chẳng lẽ quả thật còn nhiều chuyện tôi không biết?

Cầm quyển sổ, nhìn người ngủ say trên giường, đột nhiên tôi có cảm giác thật lạ lẫm. Lệ Nhã, chẳng lẽ đều là âm mưu?

Trời vừa sáng, tôi đã thay quần áo xong chuẩn bị đi họp, Lệ Nhã vẫn chưa dậy. Tôi gọi điện thoại bảo Minh điều tra rõ chuyện sổ khám bệnh, dặn dò Minh tuyệt đối không cho người thứ 3 biết. Tôi biết trong vòng 3 ngày, chắc chắn Minh sẽ cho tôi câu trả lời.

Sau khi ăn trưa xong, đúng hẹn tôi đến tiệm áo cưới.

Vốn tôi chủ trương may áo cưới, đồ trong cửa hàng sẽ khiến tôi có cảm giác như người mẫu trưng bày trong tủ kiếng. Nhưng Lệ Nhã nói, hai chúng tôi bận quá, tìm người thiết kế rồi may rất mất thời gian, hơn nữa lại tốn kém.

Tôi biết là Lệ Nhã thiếu cảm giác an toàn, đợi tôi đã 7 năm từ khi tốt nghiệp đại học tới giờ, sớm kết hôn đối với Lệ Nhã rất quan trọng.

Chọn cả buổi chiều, mà Lệ Nhã vẫn hứng thú như cũ, thử hết bộ này đến bộ khác, còn tôi đã sớm mệt rã rời, hơn nữa cả đêm không ngủ, tôi ngồi trên sofa ngủ gục.

“Vũ Minh, hay là chúng ta đi gần đây ăn cơm đi!” Chẳng biết đến mấy giờ, cuối cùng Lệ Nhã từ phòng thử đồ bước ra, kéo tay tôi nói. “Ừ, được” Rốt cuộc được giải thoát, tôi gật đầu không ngừng.

Từ tiệm áo cưới ra, trời tối, đèn đường đã sáng.

Gần tới tháng 6, ban ngày rất nóng nực, đến tối lại rất mát mẻ.

Gió mát thổi tới làm tôi tỉnh táo không ít, đột nhiên không muốn lái xe, đề nghị tìm một chỗ gần đây ăn. Đi bộ về phía trước không đến 10 phút, có một nhà hàng Tây, ICE - HEART, tôi nhìn Lệ Nhã, “Ở đây đi! Trước mặt không có quán ăn nào khác rồi.”

Lệ Nhã nhìn một chút, khẽ cau mày, làm như cảm thấy cửa tiệm quá đơn sơ. Bất quá thấy xung quanh không còn cái nào khác, chắc cũng không có nơi nào sang trọng hơn, đành miễn cưỡng đồng ý.

Vào quán, không biết vì chưa tới giờ cao điểm hay do ở khu dân cư bình thường ít người ăn cơm Tây mà khách rất ít.

Tôi và Lệ Nhã chọn vị trí gần cửa sổ, phục vụ lập tức nhiệt tình chạy đến rót nước, đưa thực đơn.

Chẳng có món gì đặc biệt, cũng may tôi và Lệ Nhã không kén ăn, tùy tiện gọi mấy món đắt nhất.

Vào lúc này, một bóng lưng quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của tôi. “Hân Ngôn!” tôi gọi theo bản năng.

“Vâng?”

“Ầm.....”

Hân Ngôn đang bưng một dĩa bít tết, giây phút thấy tôi, cái mâm bị rớt xuống đất.

“Diệp Hân Ngôn, cô còn muốn làm nữa không?” quản lý nghe tiếng mà đến, thấy đồ ăn vung vãi trên đất liền mắng.

“Vâng..... Thật xin lỗi...... Quản lý, tôi lập tức dọn.”

Có lẽ còn chưa phục hồi lại tinh thần sau khi nhìn thấy tôi, Hân Ngôn một mặt nói xin lỗi, một mặt ngồi xuống dọn dẹp đống sứ bể, vẻ mặt hoảng hốt.

Nhưng quản lý kia vẫn chưa bỏ qua, “Cô mới đến đây mấy ngày đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rồi, hai ngày trước đi ghi món thì bị khách than phiền, đổi cho cô mang thức ăn liền ném đồ ăn? Cô muốn nghỉ à?”

“Vâng...... Thật xin lỗi, tôi đảm bảo lần sau sẽ không như vậy nữa, quản lý, thật sự tôi rất cần công việc này, xin đừng đuổi tôi, tôi......”

Tôi không nhìn nổi Hân Ngôn khúm núm như vậy nữa, trong trí nhớ người này luôn rất tự tin và cao ngạo.

“Khụ! Khụ!” tôi ho khan một tiếng, cắt đứt lời xin của Hân Ngôn.

“Xin lỗi quý khách, cô ấy mới tới, chưa quen việc, mong ngài không trách.” Quản lý kia vội vàng cúi người tạ lỗi. “Không liên quan tới cô ấy, là tôi làm cô ấy giật mình, tôi sẽ bồi thường, đừng làm khó cô ấy nữa.”

“Quý khách thật độ lượng.” Nghe tôi nói vậy, quản lý kia lập tức vui ra mặt, quay đầu, trợn mắt nhìn Hân Ngôn, “Còn không mau cảm ơn ngài đây.”

“Tôi....” thấy quản lý kia đang nhìn chằm chằm, Hân Ngôn đành lý nhí “Cám ơn”.

“Được rồi, nhanh dọn sạch đi, nếu còn lần sau, cô lập tức nghỉ đi!” Quản lý kia hung hăng nói một câu rồi đi. Tôi nhìn Hân Ngôn ngồi chồm hổm trên sàn vừa nhặt mảnh sứ vỡ vừa lau chùi, không nhịn được hỏi, “Sao lại làm việc ở đây? Kinh tế khó khăn sao? Có muốn tôi........”

“Tôi rất ổn, không phiền anh quan tâm.” Hân Ngôn lạnh lùng cắt ngang lời tôi.

“Bán nhà rồi, cô ở đâu?”

“Đó là việc riêng của tôi, anh hỏi quá nhiều rồi.”

Thu dọn xong, Hân Ngôn đứng lên, đi về phía phòng bếp. Thấy bóng lưng gầy gò của Hân Ngôn, tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Quay đầu lại nhìn Lệ Nhã từ nãy tới giờ vẫn không mở miệng. Không biết làm sao hóa giải cục diện khó xử trước mắt, tôi bèn nói “Anh....đi toilet.”

Hân Ngôn:

Trong dự liệu, quản lý nhà hàng nghe xong, uyển chuyển từ chối.

Chẳng lẽ tôi thật sự đã thất bại thảm hại, không thể vãn hồi?

“Để cô ấy thử đi.” Đang muốn rời đi, thì đột nhiên một người bước vào, nói với quản lý như vậy.

“A, đây là bà chủ của chúng tôi.” Quản lý nhân sự, Nam Nam, giới thiệu.

“Cô là Diệp Hân Ngôn?” Người gọi là bà chủ ước chừng bốn mươi mấy tuổi, không tính là xinh đẹp, nhưng nhìn qua rất có phong cách.

“A, vâng.” Tôi ép mình nặn ra một nụ cười.

“Tôi là chủ ở đây, tên là ICE- HEART, cô có thể gọi tôi là Băng Tâm. Tôi đã nghe chuyện của cô. Không phiền thì đến phòng làm việc của tôi nói chuyện một tý.”

Lúc ra khỏi tiệm, đã gần tối. Đến trạm xe bus chờ xe. Những lời vừa rồi của Băng Tâm vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi.

“Có phải cô đã đứng trước tiệm chúng tôi rất lâu rồi. Nếu cô có thể đối mặt được với tất cả thì hãy ở đây bắt đầu lại lần nữa.”

“Một bắt đầu trong sạch.” Băng Tâm cười nói.

Trong sạch? Nghe từ đó, lòng tôi run lên. Giờ tôi đang mang trên người cái danh ‘nghi phạm’, làm sao có thể như người bình thường? Cho dù là một công việc bình thường như vậy, cũng giống như bố thí.

Chuyển hai chuyến xe, về đến nhà đã 7h tối. Trong phòng có ánh sáng, mở cửa, thì ra là Man Khanh.

“Ghé qua thăm cậu một chút, phát hiện nhà cậu chỉ có mì tôm.” Man Khanh đang mang tạp dề, vui vẻ giải thích, “Tôi thấy cứ tiếp tục thế này, cậu ốm chết mất, chờ đó tôi làm món ngon cho cậu.”

“Ha ha, tôi chỉ có một mình, lười nấu cơm ấy mà, ăn mì cho nhanh.” Tôi nói. Chẳng có gì tiết kiệm lại tiện lợi như mì gói. “Vậy sao được, cậu phải lo cho sức khỏe của mình.” Man Khanh nghiêm mặt nói.

“Được rồi, tôi biết mà.” tôi cười cười. Mùi thơm xông vào mũi, chạy cả ngày đúng là đói bụng.

Man Khanh làm ba mặn, một canh, sườn xào chua ngọt, cá trích sốt cà, rau xào, canh cà chua trứng. Món ăn vô cùng bình thường, nhưng đang đói nên thấy cực ngon. “Hân Ngôn, cậu phải ăn nhiều một chút”, vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa nói, “Mì gói không có dinh dưỡng, gần đây cậu gầy quá.”

“Trời nóng nên vậy thôi, trước kia tôi cũng vậy.” tôi viện cớ, vùi đầu vào chén cơm, đột nhiên thấy không ngon như lúc nãy nữa.

“Hân Ngôn, tôi biết mấy ngày qua cậu không dễ dàng gì, nhưng đừng quá áp lực, chuyện vụ án cứ giao cho tôi và Thẩm Quả, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Kiếm việc làm cũng từ từ, chờ chuyện này lắng xuống, tự nhiên sẽ khá hơn”.

“Man Khanh, kỳ thật hôm nay tôi tìm được việc rồi.”

“Vậy sao? Ở đâu, làm gì?”

“Trong một tiệm cơm Tây, làm phục vụ.” Tôi cứ nghĩ sẽ khó mở miệng, không ngờ lại dễ dàng đến vậy, “Cách nơi này không xa lắm, ngồi xe bus chừng 1 giờ.” tôi bổ sung.

“Vậy à.” Man Khanh không ngạc nhiên như tôi tưởng, chỉ nhàn nhạt đáp, “Cũng tốt, so với ở nhà nghĩ nhiều tốt hơn. Nếu thấy không thích hợp thì đừng làm nữa.”

Ngày đầu tiên đi làm, quản lý nhân viên, Doãn Ly, đã cho tôi một chiêu phủ đầu. Khắp nơi mỉa mai, chỉ sợ những nhân viên khác không biết tình cảnh hiện giờ của tôi. Lúc nghỉ ngơi, rất nhiều người chỉ chỉ chõ chõ trước mặt tôi. Tôi bắt đầu hiểu ra, Băng Tâm nói ‘đối mặt với tất cả’ là ý gì, ngoài lời đồn đại, còn có những người khách vô tình hay cố ý nói những lời lỗ mãng, thậm chí là quấy rối.

Cũng may có một cô gái gọi Tiểu Phạn cũng làm phục vụ như tôi, không tỏ ra ghét bỏ gì, ngược lại còn bày tôi không ít kinh nghiệm. Tỷ như làm thế nào để tránh né khách quấy rối, khiến khách gọi rượu đắt tiền để được trích hoa hồng.

Có Tiểu Phạn giúp đỡ, và Nam Nam, Băng Băng quan tâm, tháng đầu tiên coi như thuận lợi. Thậm chí tôi cảm thấy, mình đã bắt đầu thích ứng cuộc sống như thế, bận rộn và mệt mỏi. Cuối tháng được 789 đồng tiền lương, lần đầu phát hiện kiếm tiền khó như vậy.

Sau đó không lâu, tòa mở phiên, vì tôi đã trả hết phần lớn nợ, vả lại chứng cớ hối lộ cũng không đầy đủ, nên được xử nhẹ, 6 tháng tù treo. Manh Khanh chủ trương kháng án, nhưng xét đến sự cố mạng người, sợ rằng kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.

Huống chi, với tình trạng kinh tế bây giờ của tôi, không gánh nổi phí kháng án. Mặc dù tôi biết, nếu nhờ Man Khanh, cậu ta sẽ chẳng lấy tiền, nhưng tôi không muốn thiếu nợ nhân tình nữa, chẳng biết lúc nào mới trả hết.

Từ sau tôi đi làm, Man Khanh thường tới chỗ tôi ăn cơm. Mỗi lần kiệt sức về nhà, nhìn thấy khuôn mặt tười cười của Man Khanh, và mùi thức thơm của thức ăn làm tôi thực sự hạnh phúc.

Có lúc, tôi đột nhiên cảm thấy, quan hệ giữa hai chúng tôi có lẽ không còn đơn thuần là bạn học cũ nữa. Bữa ăn tối bình thường mà ấm áp, kể cho nhau nghe công việc một ngày, bình thản mà chân thật.

Chẳng lẽ đây chính là cuộc sống bình thường mà hạnh phúc? Nhưng tôi vẫn cảm thấy giữa chúng tôi có một tầng ngăn cách, Man Khanh không dám đụng vào, tôi cũng không muốn vượt qua. Cuộc sống của tôi chắc vẫn tiếp tục yên ổn như như vậy, nếu không xảy ra chuyện này....

Ngày đó khách không nhiều lắm, bỗng nhiên tôi nghe được một giọng nói quen thuộc “Hân Ngôn!” quay đầu lại, là Vũ Minh, và Lệ Nhã.

Gặp gỡ ngoài dự liệu, cái mâm trong tay rơi xuống đất........

Doãn Ly bắt đầu lớn tiếng khiển trách, tôi cuống quýt thu dọn tàn đống đổ vỡ dưới chân, máy móc nói xin lỗi. Có thể tưởng tượng lúc đó tôi nhếch nhác đến cỡ nào, bỏ xuống tất cả tôn nghiêm, chỉ cần một công việc, dù tiền lương chỉ đủ cho tôi ba bữa ăn mì. Sau khi dọn xong, Vũ Minh đã đi đâu, chỉ còn lại Lệ Nhã. Cố ý tránh sao? Cho dù không còn gì nữa, nhưng tôi thà để trong trí nhớ của Vũ Minh, một Diệp Hân Ngôn vĩnh viễn kiêu ngạo, chứ không phải như bây giờ, ăn nói khúm núp, buông tha tất cả kiêu ngại, chỉ vì kiếm sống.

Không có bao nhiêu thời gian để đau khổ, Doãn Ly bước lại nói nhỏ: “Mang đồ uống tới bàn số 8, nhanh lên chút. Nhớ cảm ơn người ta, vừa rồi vị khách kia đã thay cô bồi thường tiền đó.”

Nhìn bốn phía, muốn nhờ Tiểu Phạn giúp, nhưng Tiểu Phạn lại đang ghi món cho khách. Đánh nhắm mắt đi lên, ánh mắt Lệ Nhã đầy khinh thị nhìn quần áo trên người tôi.

“Quý khách, đồ uống của cô.” Tránh né ánh mắt Lệ Nhã, tôi đặt ly nước lên bàn. “Tại sao không đến công ty Duy An làm? Nơi này không thích hợp với cô.” Cô ta tựa vào lưng ghế, tiếp tục giả người tốt, “Ngày trước là đại tiểu thư của Diệp Thị, giờ làm công việc thấp hèn như vậy, thật khiến người ta đau lòng.”

“Tôi ở đây tốt lắm.” tôi nói. Lệ Nhã làm tôi thấy sợ, chẳng lẽ tình yêu thật có thể khiến người ta trở nên điên cuồng? Cô ta và Duy An đã lập mưu, suýt nữa đưa tôi và tù.

“Vậy sao? À, chúng tôi mới đi thử áo cưới về đó.” cô ta cười quyến rũ và kiêu ngạo, như là tự hào vì thắng lợi, “Chúng tôi sắp kết hôn.”

“Vậy à?” tôi cầm ly nước của cô ta lên, tay run run, “Vậy chúc mừng hai người”.

“Cảm ơn.” Đột nhiên Lệ Nhã đứa tay qua đón cái ly, hất một cái, thức uống đổ hết lên người cô ta.

“Hân Ngôn, cô làm gì vậy?” giọng Vũ Minh từ sau lưng truyền đến.

Tôi chưa kịp giải thích, Lệ Nhã đã giành nói trước: “Vũ Minh, Hân Ngôn không cố ý đâu. Vừa rồi em mới nói cho cô ấy biết chúng ta sắp đám cưới, cô ấy còn chúc mừng chúng ta đó.”

“Vũ Minh, tôi......”

“Quý khách, thật xin lỗi, tôi giúp cô lau sạch.” Tiểu Phạn nhìn thấy tình huống bên này, chạy tới giúp tôi.

“Được rồi, cô nháo đủ chưa?” Vũ Minh xông lên, ném mấy tờ tiền lên bàn, kéo Lệ Nhã đi.

Doãn Ly đi tới, hung hăng trừng tôi, nhưng thấy mấy tờ tiền trên bàn đã vượt qua số tiền cơm, thì liền thu tiền, không nói gì nữa. Tiểu Phạn giúp tôi dọn bàn. Vừa định cầm thực đơn đi, lại thấy LệNhã vội vội vàng vàng trở lại. Tại cửa nói mấy câu với Doãn Ly xong, đi thẳng đến phòng quản lý nhân sự.

“Cô ta là ai vậy?” Tiểu Phạn giận dữ hỏi.

“Vợ sắp cưới của chồng trước tôi.” tôi trả lời.

Lúc tan tầm, quản lý nhân sự gọi tôi vào phòng làm việc, tôi lập tức hiểu được mục đích Lệ Nhã vòng trở lại.

“Chúng tôi chỉ là tiệm nhỏ, tập đoàn Lâm Thị quá hùng mạnh, hi vọng cô hiểu được.” Nam Nam rất thẳng thắn.

“Tôi hiểu, thêm phiền toái cho cô rồi.” Đối mặt với chuyện này, tôi lại cực bình tĩnh. Chẳng lẽ qua quá nhiều đau khổ, tôi đã sớm chết lặng, đã kích như vậy chẳng là gì nữa? “Mặc dù tháng này cô chỉ làm có 7 ngày, nhưng tôi đã nói với bên tài vụ rồi, tính lương 7 ngày cho cô. Trong khoảng thời gian này, cô đã rất chăm chỉ. Chúc cô nhiều may mắn!”

Tôi cự tuyệt ý tốt này, dù sao Băng Tâm đã cho tôi cơ hội, tôi không có lý do gì để trách móc quyết định này.

Đi bộ về nhà, đến dưới lầu thấy đèn sáng, tôi biết Man Khanh ở đây. Ít nhất, bây giờ tôi còn chưa tuyệt vọng.....

“Hôm nay sao trễ vậy, cơm nguội hết rồi.” Man Khanh định bưng đồ ăn đi hâm lại.

“Tôi đi bộ về.” Để túi xách xuống, móc điện thoại ra, phát hiện bên trong có một phong bì đỏ, ước chừng 1000 đồng.

Hình như Nam Nam thừa dịp tôi không chú ý nhét vào. Trong nháy mắt có ý định trả lại, nhưng rất nhanh đã biến mất. Hiện giờ, tôi rất thiếu tiền...... Có lẽ tương lai tôi sẽ có năng lực trả lại món nợ này.

“Xảy ra chuyện gì, nhìn cậu cứ như người mất hồn?” Man Khanh ân cần hỏi.

“À, không có gì, tôi đụng phải Vũ Minh ở nhà hàng.”

Man Khanh không nói gì, nhìn tôi hồi lâu mới hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”

“Bị đuổi việc rồi.” tôi cười. Rõ ràng trong lòng khổ muốn chết, vẫn cười được.

“Không sao, chỗ đó cũng phức tạp lắm, không thích hợp với cậu.” Man Khanh cười theo, “Ở nhà đi, mình nuôi cậu.”

“Cậu nói gì?”

“Tôi nói, ăn cơm thôi, bạn Diệp.”

Sau khi rời khỏi ICE- HEART, tôi không kiếm được việc khác nữa. Cũng may, rốt cuộc người bên đại lý trang sức đã gửi tiền vào tài khoản của tôi, mặc dù giá thấp, lại mất không ít tiền hoa hồng, nhưng dù gì cũng đủ cho tôi trả sạch khoản nợ cuối cùng, còn dư được chút ít tiền, để tôi miễn cưỡng sống qua ngày.

Man Khanh vẫn giống như trước kia, ba ngày hai bữa mua đồ ăn tới làm cơm.

Rảnh rỗi quá, tôi bắt đầu học nấu ăn, dọn dẹp phòng, làm chút việc nhà. Nỗ lực để lòng mình thấy bình thản, tôi cảm thấy ngoại trừ quan hệ tương đối ký quái hiện giờ của tôi và Man Khanh, còn lại tôi chẳng khác nào bà nội trợ.

Man Khanh đưa chìa khóa phòng cậu ta cho tô, để lúc rảnh tôi giúp dọn dẹp một ít quần áo dơ và chăn các loại.

Có lúc tôi cũng qua giúp cậu ta dọn phòng. Nhưng tôi không ngờ, sẽ đụng phải An Liên, vợ sau của chủ tập đoàn Đỗ Thị.

“Bà Đỗ.” Tôi ôm đống quần áo mới lấy vào từ ban công đứng ở cửa.

“Cô Diệp”, bà ta mỉm cười bước vào nhà, ngồi xuống ghế. “Nghe ông nhà nói gần đây Man Khanh có bạn gái nên tôi đến xem thử. Không ngờ là cô, đã lâu không gặp, có muốn tìm một chỗ nói chuyện không?” “Không cần, ở đây luôn đi.” Nghe giọng nói ngạo mạn của bà ta, tôi đã đại khái hiểu được mục đích. Thả quần áo xuống giường, vào bếp rót cho bà ta một ly nước trái cây.

“Tôi nghĩ tôi nên tự giới thiệu, tôi làm mẹ kế của Man Khanh. Cho nên tôi phải quan tâm cuộc sống của nó.”

Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy gia thế Man Khanh nhất định không đơn giản, nhưng không ngờ cậu ta lại là con trai của ông chủ Đỗ Thị, lâu vậy mà cậu ta cũng không nói với tôi.

“Từ nhỏ Man Khanh đã rất có chủ kiến.” Thấy tôi không nói lời nói, An Liên tiếp tục, “Vốn ông nội nó muốn để nó kế thừa sản nghiệp gia tộc, nhưng nó lại cứ muốn đi làm cảnh sát quèn. Bất quá, cũng may, hiện tại nó có em trai tương lai có thể giúp ông nội nó phân ưu.”

“Bà Đỗ, tôi nghĩ bà có chút hiểu lầm. Tôi và Man Khanh chỉ là bạn học.....”

“Cô đừng vội giải thích, tôi cũng không nói gì cô. Hiện giờ cô đang gặp khó khăn, là bạn học cũ, Man Khanh giúp đỡ là điều đương nhiên, huống chi, hai ta cũng tính là bạn cũ. Bất quá, tuổi Man Khanh không nhỏ, tôi và cha nó rất lo. Mặc dù chúng tôi không trông cậy gì vào việc nó kết hôn sẽ giúp công ty lớn mạnh thêm, nhưng chúng tôi rất hi vọng có thể giúp nó tìm một cô gái trong sạch. Dĩ nhiên, chúng tôi càng không hi vọng, nó cưới một người đã từng bán đứng chồng mình!”

“Bà đừng nói nữa. Tôi hiểu rồi.” Tôi định rời đi, lại bị bà ta đè lại.

“Gấp cái gì, tôi còn chưa nói xong.” Bà ta móc ra một tờ chi phiếu, đẩy tới trước mặt tôi, “Tôi biết hoàn cảnh hiện giờ của cô, có con, lại mắc nợ, sợ rằng công việc cũng không tìm được. Hơn nữa......” bà ta dừng lại một chút, “Cô không định cho con cô biết mẹ nó là người thế nào chứ?”

Từ phòng Man Khanh đi ra, tôi để lại chi phiếu và chìa khóa phòng, với một bức thư. Đổi số điện thoại, nhưng không nói với ai.

Không muốn giải thích, hoặc là, tôi chẳng biết phải giải thích thế nào.

Tôi biết dựa vào quan hệ của Man Khanh, cậu ta sẽ nhanh chóng tìm được tôi, nhưng tôi cần tỏ rõ thái độ cho ba mẹ cậu ta biết. Đến nhà chú An một chuyến, tạm thời gởi nhờ một ít đồ không cần dùng. Ông là quản gia cũ của Diệp gia, sau khi cha mẹ tôi qua đời vẫn giúp tôi trông coi nhà cũ. Lần này tôi bán nhà, ông liền về về nhà mình. Chú An già rồi, mắt mũi rất kém, lại bệnh luôn. Kéo tay tôi nói: “Hân Ngôn, con đúng là mệnh khổ. Nếu ba mẹ con biết hiện tại con khổ sở thế này, bọn họ nhất định sẽ hối hận quyết định khi xưa của mình.”

Tôi như chạy trốn khỏi nhà chú An, trừ mờ mịt còn có tuyệt vọng. Một ngày một đêm, không tìm được phòng trọ thích hợp, cũng không ăn không vô. Chỉ có dạ dày quặn đau, nhắc nhở tôi còn sống.

Cuối cùng quyết định đến vùng ngoại ô thử một phen, sáng sớm, chỉ có chợ rau là có người. Đang chuẩn bị kiếm gì ăn, thì đột nhiên thấy hai bóng người quen thuộc trong đám đông.

Tiểu Mộc, Hoan Hoan. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.