Ly Hôn Rồi Yêu

Chương 18: Đoạn tuyệt




Vũ minh:

Hai ngày liên tiếp, tôi bận rộn vì chuyện Hân Ngôn, Lệ Nhã vẫn luôn bên cạnh tôi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Nhã, lòng tôi rất đau xót.

Cuối cùng cũng xong, cho dù tòa án có định tội, nhiều lắm là xử án treo. Xác định Hân Ngôn sẽ không bị ngồi tù, lòng tôi an tâm không ít.

Vào ngày Hân Ngôn được thả, nghe nói Diệp Thị lại có chuyện, Lệ Nhã bị gọi tới công ty.

Bôn ba hai ngày, khó có được ngày nghỉ, không ngờ tôi lại nhận được tin Lệ Nhã phải vào viện vì sảy thai.

Nhận được cú điện thoại này, nói thật tôi bất ngờ nhiều hơn là lo lắng, qua lại với Lệ Nhã thời gian không ngắn, không ít lần phát sinh quan hệ. Nhưng từ sau lần Hân Ngôn mang thai, tôi rất lưu ý vấn đề này.

Cũng không phải tôi không thích Lệ Nhã mang thai con của tôi, nhưng dù sao còn chưa tới mức bàn về đám cưới mà có thai thì rất phiền phức.

Nếu cẩn thận mấy cũng có sơ sót thì chỉ có thể là lần Hân Ngôn phá thai, tôi uống rượu say kia thôi........

20 phút sau, tôi đã chạy tới phòng bệnh. Lệ Nhã đang nằm trên giường truyền dịch, trông rất suy yếu. Lệ Nhã nhắm mắt, nhưng lông mi run run chứng tỏ cũng không có ngủ.

Hân Ngôn đang ngồi bên giường bệnh, mắt đỏ bừng. Thấy tôi, không nói gì, tự động đứng lên nhường ghế.

Thời điểm này dĩ nhiên tôi không đoái hoài gì tới Hân Ngôn, bước nhanh đến bên giường.

“Lệ Nhã.......”

Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng. Lệ Nhã lập tức mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu tựa như rốt cuộc nhận ra đó là tôi, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng, cả người run rẩy.

Kiểu khóc không ra tiếng này làm tôi đau đớn, ôm Lệ Nhã vào lòng.

“Lệ Nhã, đừng khổ sở, quan trọng nhất em không có việc gì là tốt rồi.”

“Vũ Minh.... Con chúng ta..... Con chúng ta...... Không còn rồi.......”

“Anh biết, anh biết, không quan trọng. Bác sĩ đã nói thân thể em vẫn tốt, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này vẫn có thể có con.”

Ai ngờ tôi vừa nói vậy, Lệ Nhã càng khóc dữ hơn.

“Đều tại... Đều tại..... Em không tốt..... Em không nên cãi nhau với Hân Ngôn.... Vũ Minh........ Thật xin lỗi...... Nếu biết đang mang thai..... Em chắc chắn sẽ không bất cẩn như vậy...........”

“Cãi nhau với Hân Ngôn? Không cẩn thận?” nghe ra chút đầu mối, tôi vội vã hỏi tới, ánh mắt bất giác hướng về Hân Ngôn.

“Em......” Lệ Nhã dường như bị tôi dọa sợ, không dám nói gì nữa, bắt đầu qua loa, “Là..... Là ngoài ý muốn, lúc ấy....em và Hân Ngôn.... Bàn chuyện công ty, Hân Ngôn hơi kích động, em không cẩn thận té......”

“Lệ Nhã, em cảm thấy anh sẽ tin những lời này sao?” nhìn ánh mắt của Lệ Nhã, kẻ ngu đều biết Lệ Nhã đang nói dối.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Hân Ngôn?

Không, mặc dù Hân Ngôn không muốn tôi và Lệ Nhã ở chung, với cá tính của Hân Ngôn, không đến mức làm ra chuyện hèn hạ như vậy.

“Vũ Minh, anh nghe em nói, chuyện này không liên quan đến ai hết, là lỗi của em, em không làm tốt công việc, hại Diệp Thị lâm vào khủng hoảng, mới khiến Hân Ngôn tức giận như vậy........”

Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn về phía Hân Ngôn, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hân Ngôn không ngờ tôi sẽ đột nhiên chất vấn, nhất thời bối rối, “Là Lệ Nhã không cẩn thận đụng vào góc bàn.”

“Đụng vào góc bàn? Tự nhiên sao lại đụng vào góc bàn? Vừa rồi cãi vả là vì chuyện gì?”

Tôi không muốn tin chuyện Lệ Nhã xảy thai có liên quan đến Hân Ngôn, nhưng tình huống trước mắt, không tin không được.

“Lâm Vũ Minh, anh hỏi vậy là có ý gì? Lệ Nhã không phải là con nít, tại sao đột nhiên đụng vào góc bàn sao tôi biết được? Chẳng lẽ phải nói là tôi đẩy cô ta anh mới tin? Tôi và cô tay cãi nhau là vì cô ta có ý hợp tác với Duy An, muốn Diệp Thị sụp đổ, chẳng lẽ tôi mắng cô ta......a.....”

Không chờ Hân Ngôn nói xong, tôi không kiềm chế được tát Hân Ngôn một cái.

“Diệp Hân Ngôn,cô đừng không biết tốt xấu. Lúc đầu công trình Điệp Thúy Viên xảy ra vấn đề, nếu không nhờ Lệ Nhã cầu tôi, tôi cũng chẳng muốn quản. Sau cô cự tuyệt sự giúp đỡ của tôi mới xảy ra chuyện thế này. Hai ngày nay, tôi và Lệ Nhã không ngủ không nghỉ chạy khắp nơi liên hệ giúp cô, bằng không cô nghĩ cố có thể dễ dàng ra ngoài như vậy sao? Mấy cái mánh khóe gì đó của cô và Duy An, tôi không muốn biết, đừng đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Lệ Nhã.”

“Vũ Minh, anh......” Hân Ngôn lấy tay che bên má bị tát, nhìn tôi thật lâu không nói gì, sau đó xoay người chạy đi. Tôi thoáng thấy mặt Hân Ngôn đầy nước mặt.

Tôi cảm giác bàn tay bắt đầu nóng lên, tôi thừa nhận cho dù có tức giận hơn nữa, cũng không nên đánh phụ nữ, nhưng tôi không biết từ lúc nào Hân Ngôn lại trở nên không hiểu chuyện như vậy, vấn đề công ty, quan hệ giữa tôi, Hân Ngôn và Lệ Nhã, còn cả đứa bé, những chuyện này vốn không nên gộp chung với nhau, vì sao Hân Ngôn lại cứ cố tình muốn trộn lẫn vào? Hân Ngôn, đối với em......... Anh thật sự quá mệt mỏi rồi........

“Vũ Minh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”

Tôi nhìn theo bóng lưng hân Ngôn thẫn thờ hôi lầu, cho đến khi tiếng nói của Lệ Nhã vang lên.

“Sao vậy Lệ Nhã?”

“Em........ Em không nên nói những lời đó, hại anh và Hân Ngôn.........”

“Đừng nói như vậy, chuyện này không phải lỗi của em, huống chi em vẫn luôn giải vây giùm Hân Ngôn.”

“Không, không phải vậy, đứa bé đã không còn, là do em không bảo vệ tốt nó, em không nên...... Không nên nói những lời vô dụng kia, hiện tại chẳng những không thể vãn hồi được gì còn hại anh và Hân Ngôn thành ra như vậy......... Em....” Lệ Nhã lại tiếp tục khóc.

“Được rồi, không ai trách em hết. Vấn đề giữa anh và Hân Ngôn khôn gphải em không biết, chớlo lắng lung tung. Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tôi cẩn thận đỡ Lệ Nhã nằm xuống,đắp mềm giùm.

“Em không thể giữ được đứa bé....... Em .....thực xin lỗi..... Vũ Minh....”

“Suỵt” Tôi đặt ngón trỏ đè lại môi Lệ Nhã, “Đừng nói chuyện này nữa, tin tưởng anh, chúng ta còn có thể có những đứa bé khác, chờ em khỏe hơn, chúng ta liền kết hôn, được không?”

“Vũ Minh........”

Ngày hôm sau, tôi nghe được tin mới của Diệp Thị.

Vì hai lần sự cố liên tiếp, Điệp Thúy Viên đã bị cấm giao dịch, nhóm người đặt mua trước rối rít rút tiền và đòi bồi thường, thân là cổ đông lớn nhất của Diệp Thị, Duy An chuyển nhượng tất cả cổ phần trong tay với giá thấp.

Dĩ nhiên Lệ Nhã cũng nghe thấy tin này, từng thử dò xét xem tôi có giúp Hân Ngôn giữ Diệp Thị nữa không.

Tôi hiểu ý Lệ Nhã, không có tình thân, không có tình yêu, đối với Hân Ngôn mà nói Diệp Thị cơ hồ là tất cả, nếu mất đi Diệp Thị, không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của Hân Ngôn sẽ thế nào.

Mà tôi đã giúp Hân Ngôn nhiều lần lắm rồi, lần này, tôi quyết định buông tay.

Vì Diệp Thị mà Hân Ngôn đã từng phản bội tôi, hủy diệt hôn nhân giữa chúng tôi, hủy diệt đứa con chưa ra đời của chúng tôi, thậm chí là đối với Lệ Nhã......

Tôi thật không hi vọng Hân Ngôn tiếp tục vì Diệp Thị mà càng trở nên máu lạnh vô tình.

Biết đâu, để Hân Ngôn có một cuộc sống bình thường mới là tốt nhất.

Lại nói Lệ Nhã, sảy thai cũng không phải bệnh nặng gì, nhưng với phụ nữ mà nói, vẫn cần dưỡng thật tốt.

Cha mẹ Lệ Nhã đã di cư nước ngoài, rất ít liên lạc, Lệ Nhã bắt đầu sống một mình từ sớm.

Cho nên sau khi xuất viện, để tiện chăm sóc, tôi dẫn Lệ Nhã về nhà tôi, cũng là muốn chính thức công khai quan hệ của tôi và Lệ Nhã, chọn ngày thích hợp tổ chức hôn lễ.

Chỉ là tôi không ngờ, việc này lại bị Tiêu Tiêu bài xích.

Vốn Lệ Nhã nhìn Tiêu Tiêu lớn lên, những năm này Tiêu Tiêu vẫn rất thân thường gọi Lệ Nhã là mẹ nuôi hoặc dì.

Nhưng từ khi tôi dẫn Lệ Nhã về, Tiêu Tiêu chưa từng cười với Lệ Nhã lần nào, bất luận là lúc ăn cơm hay chơi đùa, chỉ cần thấy Lệ Nhã, đều làm như đối phương không tồn tại, thậm chí có lúc nó còn cố ý làm một ít trò để chỉnh Lệ Nhã.

Lúc đầu, tôi cảm thấy chỉ là trò nghịch dai của trẻ nhỏ. Bất quá qua mấy ngày, tình hình chẳng những không khá hơn còn có xu hướng ngày càng quá, tôi quyết định tìm Tiêu Tiêu nói chuyện.

Ngày đó, sau khi ăn cơm tối xong, tôi bảo Lệ Nhã về phòng nghỉ trước, mình tôi đến phòng ngủ của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đang bò trên mặt thảm chơi đồ chơi mới, tôi ngồi xuống trước mặt nó.

“Tiêu Tiêu, ba có chuyện muốn nói với con,được không?”

“Dạ.” Tiêu Tiêu buông đồ chơi trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tiêu Tiêu không thích dì Lệ Nhã ở nhà chúng ta?”

“Dạ.....”Tiêu Tiêu gật đầu một cái.

“Sao vậy? Trước kia chẳng phải Tiêu Tiêu rất thích dì Lệ Nhã sao?”

“Không giống ạ!” Tiêu Tiêu bật thốt.

“Không giống cái gì?”

“Trước kia, dì Lệ Nhã là dì,còn bây giờ......”

“Bây giờ thì sao?”

“Ba, ba sẽ cho dì Lệ Nhã ở đây, rồi sinh em trai hoặc em gái cho Tiêu Tiêu sao?”

“Đúng vậy, Tiêu Tiêu không thích? Không phải Tiêu Tiêu rất thích có em à?”

“Con không muốn.” Tiêu Tiêu kiên quyết lắc đầu.

“Tại sao?”

“Ba của Mục Mục trong lớp con cũng như vậy, Mục Mục nói với con, có một ngày ba Mục Mục dẫn một dì xinh đẹp về, sau đó trong bụng dì đó có em trai, ba Mục Mục liền không để ý đến mẹ Mục Mục nữa. Con không muốn trong bụng dì Lệ Nhã có em, như vậy ba cũng sẽ không ở cùng mẹ nữa.”

“Tiêu Tiêu, nghe ba nói. Ba và mẹ vốn không thể ở cùng nữa, con biết từ sớm rồi mà.”

“Tại sao không thể? Con thích ba và mẹ ở cùng. Con không thích dì Lệ Nhã,cũng không ưa chú Duy An.”

“Tiêu Tiêu, đừng bướng, ba và mẹ sẽ không ở chung nữa. Con phải tiếp nhận dì Lệ Nhã.”

“Không muốn! Không muốn!” Tiêu Tiêu lắc đầu như trống bỏi.

“Tiêu Tiêu ngoan,đừng nháo.” Tôi ôm Tiêu Tiêu ngồi vào lòng tôi, “Nếu có một ngày con không cẩn thận làm hư đồ chơi Mục Mục thích nhất, con sẽ làm gì?”

“Xin lỗi Mục Mục ạ.”

“Nhưng nếu Mục Mục không tha thứ cho con, còn làm hư món đồ con thích nhất thì sao?”

“Vậy thì..... Vậy thì.....” Tiêu Tiêu suy nghĩ thật lâu, “Vậy..... Con lấy tiền tiêu vặt mua đồ chơi khác cho Mục Mục.”

“Nếu Mục Mục vẫn kiên trì nói không chơi với con nữa, không để ý con?”

“Vậy......... Chờ khi nào Mục Mục hết giận, sẽ tìm Mục Mục chơi.”

Câu trả lời của tiêu Tiêu thật ngoài dự đoán của tôi, rất khó tưởng tượng một đứa bé lại có thể chấp nhất một chuyện đến vậy. “Tại sao con cứ phải chơi với Mục Mục mới được? Mục Mục làm hư đồ của con, gây gổ với con, không thèm để ý con, con tìm bạn khác chơi không được sao?”

“Không giống ạ! Ba đã nói nam sinh phải nhường nhịn nữ sinh, lại nói đồ chơi nhất định sẽ có ngày phải hư, hơn nữa có thể mua mới, nhưng Tiêu Tiêu thích chơi với Mục mục, mà Mục Mục thì chỉ có một!

Lệ Nhã sảy thai.....

Bác sĩ nói cái thai mới hơn một tháng, có thể người mẹ chưa biết mình có thai. Vì an toàn của người mẹ, phải cho cái thai đi ra.

Mặc dù tôi không xác định đứa bé có phải máu mủ của Vũ Minh hay không,nhưng nghĩ đến quan hệ hiện giờ của Lệ Nhã và Vũ Minh, quyết định gọi điện cho anh.

Phản ứng của Vũ Minh kịch liệt hơn tưởng tượng của tôi nhiều. Anh để ý đến con mình, trước giờ vẫn vậy...... Lời của Lệ Nhã giống như một kịch bản đã viết từ trước, ta không có cơ hội giải thích gì hết.

Đi trong hành lang bệnh viện, tôi nỗ lực không cho nước mắt rớt xuống, má trái vẫn còn rất đau rát.

Từ nay về sau, tôi và người đàn ông trong phòng đó không còn bất cứ quan hệ gì nữa..... Nếu ban đầu, Vũ Minh dùng thủ đoạn buộc tôi lấy anh, nếu tôi không báo thù, liệu mọi chuyện có đến bước này không?

Không hối hận, tôi chỉ là đau lòng đến mức không biết phải làm sao.....

“Hân Ngôn.” tới cửa bệnh viện có người kêu tôi.

Duy An.

Người tôi không muốn nhìn thấy nhất, nhưng chân lại không tự chủ được dừng lại.

“Không muốn lên xe nói chuyện một chút sao?” Anh ta dựa lưng vào xe, hô lớn.

“Anh cảm thấy, còn có chuyện để nói?” Tôi không cách nào tưởng tượng được, người từng cầu hôn tôi, thậm chí hứa tiếp nhận dặn dò lúc lâm chung của cha mẹ tôi, sẽ làm ra chuyện phản bội bẩn thỉu như vậy, muốn hủy diệt hoàn toàn tôi và Diệp Thị.

“Muốn đến công ty, hay về nhà? Nếu em không muốn bị phóng viên ngăn ở cửa thì lên xe đi. Thật không muốn nói chuyện liên quan đến Diệp Thị sao?” Duy An tiến lại, “Hân Ngôn, anh không muốn thấy dáng vẻ tiều tụy của em.”

Duy An đỡ tôi lên xe, đóng cửa xe giùm. Tôi không từ chối. Có lẽ, tôi nên nói chuyện rõ ràng với anh ta, mặc dù tôi không nắm chắc còn có thể vãn hồi được gì không.

“Hắn lại đánh em?” Duy An đưa khăn giấy ướt tới, tôi không nhận. “Chuyện này có liên quan đến chuyện chúng ta cần nói sao?” Tôi hỏi ngược lại.

Hắn không trả lời, chỉ đưa tay lau khóe miệng của tôi, trên khăn giấy có vết máu. Bỗng nhiên nhận ra trong miệng mình có mùi máu tanh.

“Vì hắn, rất không đáng.”

Từ kính chiếu hậu,tôi thấy được má trái hơi sưng đỏ của mình.

“Vậy vì ai thì đáng, vì anh sao?” Tôi cười.

“Em đói bụng không, chúng ta ăn cái gì trước đi.” Hắn không chờ tôi trả lời, chạy xe đi luôn. Quán ăn quên thuộc, người quen, nhưng rốt cuộc vần cũng không tìm được cảm giác quen thuộc như trong quá khứ. Tôi dằn cơn giận lại, chờ Duy An gọi món xong, người phục vụ rời đi.

“Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì? Diệp Thị?”

“Không, không, không, cho tới giờ anh chưa từng có ý nghĩ muốn Diệp Thị, đó là em, Hân Ngôn.” Hắn nhấp một ngụm rượu, nói tiếp “Anh chỉ là muốn gíup em.”

“Giúp tôi?” tôi nhịn không được cười lên, ‘Giúp tôi hủy cả công ty, sau đó đưa giúp tôi vào tù?”

“Hân Ngôn, anh yêu em như vậy, nỡ nào để em ngồi tù, nỡ nào để em mất đi Diệp Thị.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tôi ráng nén cơn giận, “Anh đừng quên chuyện này anh cũng có phần, những việc anh làm đều có ghi chép lại. Chẳng lẽ anh nghĩ, tôi và tù còn anh và Lệ Nhã không có việc gì sao?”

“Hân Ngôn, emquá ngây thơ rồi. Những việc anh làm, dù không đúng quy định nhưng cũng không phạm pháp, hơn nữa, người bọn họ muốn xử lý là em. Về phần anh và Lệ Nhã, chỉ là lấy thứ mình muốn mà thôi.”

“Hèn hạ!”

“Giờ em muốn mắng thế nào cũng được, vì anh yêu em, anh tình nguyện làm đối tượng để em trút giận”. Phục vụ bưng đồ ăn lên, Duy An ngừng một chút, “Nhiều năm qua, anh luôn yêu em. Hân Ngôn, hiện tại chỉ cần em gả cho anh, em sẽ không mất đi Diệp Thị. Công ty anh sẽ mua lại Diệp Thị, anh có tiền cho em chấn chỉnh lại Diệp Thị, hơn nữa anh có thể bảo đảm em không phải ngồi tù, cũng không có án gì hết. Nếu em thích, em cũng có thể ở nhà làm bà chủ , hưởng thụ cuộc sống, không cần lo gì hết.”

“Anh nằm mơ đi!” Tôi đứng dậy rời đi.

Duy An, anh không phải là Lâm Vũ Minh năm đó, mà tôi cũng không còn là Diệp Hân Ngôn dễ dàng bị ức hiếp. Tình cảm không thể dùng để mua bán và trao đổi, sẽ tạo ra một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Lại một lần nữa tôi lang thang một mình trên đường không có mục đích. Xung quanh ai cũng vội vàng,còn tôi chả biết làm gì.

Chuông điện thoại vang lên, là Đinh Đang. Không có tâm tình nhận, đổi điện thoại thành chế độ rung,nhét trong túi xách. Hiện giờ,người tìm tôi chắc chỉ có Đinh Đang mà thôi, những người đã từng là bạn bè,đồng nghiệp, sợ tôi vay tiền, hay là có dính líu gì, tránh còn không kịp nữa là.

Điện thoại lại rung lần nữa, mở ra, là một số lạ.

“Alô, Hân Ngôn à? Tôi là Đỗ Man Khanh.”

10 phút sau, xe Man Khanh dừng lại bên cạnh tôi. “Hi, bạn học, lên xe!”

Người này đổi đồ thường nhìn vẫn rất anh tuấn, nhưng với công việc hiện giờ mà mua được chiếc xe tốt thế này, hình như có chút quá sức. Bất quá cố gắng làm việc, dành tất cả cho việc mua xe,cũng không phải không thể. “Hôm qua ra ngoài, đến nay mới về. Buổi sáng không kịp đến đón cậu. Tối nay tôi mời, giúp cậu xả xui, coi như bồi tội thế nào?”

Lời của Man Khanh như ánh sáng mặt trời trong đám sương mù, làm tôi không có lý do cự tuyệt.

Đến một nhà hàng nhỏ, hìnhnhư Man Khanh quen với chủ ở đó. Qua giờ đông khách, ông chủ sắp xếp một phòng nhỏ, dễ nói chuyện. Tôi biết nhất định cậu ta có điều muốn nói.

Thật lâu rồi không đến chỗ thế này, cảm giác có chút kỳ. Ngược lại Man Khanh rất quen thuộc gọi mấy món ăn gia đình, nói chuyện chốc lát,thức ăn đã tới.

“Hân Ngôn, ăn nhiều một chút, hai ngày nay vất vả rồi.” Man Khanh múc một muỗng rau xào đậu hủ vào chén tôi, “Không biết cậu thích ăn gì, tùy tiện gọi mấy món. Bọn tôi thường ăn ở đây.”

“Man Khanh, cậu cảm thấy.........tôi còn trong sạch không?” Đậu hủ trắng mềm trước mắt làm tôi nhớ tới ly sữa đậu nành sáng nay Đinh Đang đưa tôi.

Man Khanh nghiêm túc nói, “Chúng ta đều không còn bé nữa. Trên thương trường không thiếu những chuyện đó, tôi biết cậu có nỗi khổ riêng.”

“Đi trên bờ sông, làm sao không ướt giày. Ai có thể thuần khiết 100%?” Man Khanh nói xong, tự mình rót bia,vừa uống vừa ăn.

Bắt đầu từ lúc tốt nghiệp, đi theo Vũ Minh, sau là một mình lăn lộn, ngay cả tôi cũng tự biết trong sạch đơn thuần gì đó đã cách tôi rất xa. Cầm bia rót đầy ly, uống cạn một hơi, dạ dày nhanh chóng bỏng rát......

“Khó chịu cứ khóc đi.” Man Khanh không ngăn cản, tiếp tục rót rượu giùm tôi. Có lẽ bạn có thể giả bộ kiên cường ở trước mặt đồng nghiệp, người thân, đa số bạn bè, nhưng trước mặt bạn học cũ dễ dàng để lộ yếu ớt hơn.

Man Khanh không khuyên gì hết, chỉ không ngừng đưa khăn giấy cho tôi, mặc tôi khóc rống phát tiết.

Đêm hôm đó uống xong, Man Khanh đưa tôi về nhà, vẫn không nói gì. Chỉ đến cửa mới nói: “Sáng nay, tôi gặp một người bạn thân hiện là luật sư. Vụ tương tự thế này cậu ấy đã làm nhiều, tương đối có kinh nghiệm. Cậu ấy đồng ý giúp một tay, ngày mai rảnh thì gặp cậu ấy.”

“Được,ngày maitôi rảnh.” Dù uống rượu, nhưng trên đường về bị gió thổi, tôi đã tỉnh táo lại. “Vậy được, thời gian địa điểm tôi sẽ báo sau.” Từ trước tới giờ cậu ta luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy.

“Man Khanh,cảm ơn cậu.” Lúc này, đại khái Man Khanh cũng biết bên cạnh tôi không có ai có thể tin được, những năm này, không liên lạc gì hết, nhưng giờ chỉ có cậu ta ra tay giúp đỡ, thật muốn nói cám ơn, nhưng không biết phải nói thế nào.

“Khách khí gì chứ! Lúc đi học tôi đã nói, tình nguyện làm bao trút giận của nữ sinh mà. Nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gọi cho tôi.” Man Khanh đùa xong, nghiêm túc nói, “Cậu có thể ra ngoài, chứng tỏ chuyện còn thương lượng được,ngàn vạn lần đừng gánh tội thay cho người khác. Còn nữa, cẩn thận người bên cạnh mình.”

Vào nhà, bất chợt cảm thấy hết sức mệt mỏi. Kêu Tiểu Mộc giúp tôi xả nước tắm xong, ngâm mình trong nước nóng, nhắm mắt lại, chẳng muốn cử động nữa.

Thất bại thảm hại, không có từ nào chính xác hơn từ này để hình dung tình cảnh tôi bây giờ.

Tiểu Mộc ở bên ngoài, cứ cách một lúc lại gọi tôi một tiếng, mỗi lần tôi nhất định phải trả lời mới được. Tôi biết rõ Tiểu Mộc đang lo lắng gì, chẳng qua hiện tại, e là ngay cả tự tử tôi cũng chẳng còn hơi sức nữa rồi.

Dù không phải lỗi của tôi, thì những tội danh kia cũng sẽ đổ lên đầu tôi. Diệp Hân Ngôn tôi không thể rơi vào tình trạng kia. Man Khanh nói rất đúng, tôi không thể chịu tội thay bọn họ, tuyệt đối không!

Luật sư Đỗ Man Khanh giới thiệu Thẩm Như Quả - một nữ luật sư xinh đẹp có danh tiếng. Lúc đầu nghe cậu ta nói, tôi còn tưởng là anh em tốt của cậu ta.

Tình huống cụ thể Man Khanh đã nói trước với cô ấy, cung cấp không ít tài liệu, Thẩm luật sư đồng ý làm luật sư biện hộ của tôi.

Kỳ thật, việc hối lộ kia, mặc dù chứng cớ đầy đủ, nhưng liên lụy quá nhiều người, hơn nữa được điều tra kín, đoán chừng phía trên cũng biết điểm dừng. Vốn chuyện này nhiều nhất chỉ cần tốn tiền và vận dụng các mối quan hệ là xong, nhưng khó cái là trong lúc mấu chốt lại xảy ra hỏa hoạn ngoài ý muộn, còn có người chết. Sợ rằng điều này cũng nằm ngoài kế hoạch của bọn Duy An.

Vì có quen biết với Man Khanh, Thẩm luật sự nói thẳng lợi hại với tôi. Hỏa hoạn là việc lớn, hiện tại cao ốc bị đóng cửa lại phải đền tiền, với tình hình hiện tại của Diệp Thị, hạ giá cổ phiếu bán đi thu lại chút ít vốn là biện pháp tốt nhất. Theo lý, nếu như có thể trả sạch nợ, như vậy hình phạt sẽ càng được giảm nhẹ.

“Ý cô là,muốn tôi bán Diệp thị và sản nghiệp tổ tiên của Diệp gia? Không thể nào!”

“Hân Ngôn, cậuđừng kích động.” Man Khanh lập tức đè tôi lại, “Đề nghị này cũng là vì tốt cho cậu. Nếu trả hết nợ, kết quả xấu nhất cũng chỉ là án treo. Dù sao cậu còn trẻ, công ty, gia sản này nọ sau này có thể kiếm lại, nếu cậu vào tù, sẽ phải mang suốt đời. Hơn nữa, cậu là phụ nữ, những ngày trong đó, thật không hình dung được đâu.”

“Nhưng kia là tâm huyết mấy đời của Diệp gia, tôi....” Chẳng lẽ thật sự sẽ bị hủy trên tay tôi?

Man Khanh ra ngoài lấy nước.

“Hân Ngôn,” đột nhiên Thẩm luật sư lên tiếng, “Tôi gọi cô như vậy được chứ?”

“Dĩ nhiên được.”

“Cô cũng có thể gọi tôi là Như Quả, tôi là bạn thân từ nhỏ của Man Khanh.” Như Quả cười cười nói tiếp, hình như là muốn tạo bầu không khí thoải mái hơn. “Chuyện của cô, lúc trước tôi chỉ biết thông qua báo chí. Hôm trước, Man Khanh đặc biệt xin nghỉ chạy đến tìm tôi, nói là vì một bạn học cũ, tôi nhất định phải giúp. Tôi đang bận bù đầu, chưa kịp gì hết, đã bị cậu ta kéo tới.”

Thì ra, ngày đó không phải Man Khanh đi công tác, mà là xin nghỉ để đi tìm luật sư giùm tôi.

“Tôi đã xem qua tư liệu về cô, cả vụ án năm đó của Lâm Vũ Minh.” Như Quả ngừng một chút.

Tôi không ngờ, Như Quả lại điều tra chuyện Vũ Minh, lòng giống như có tảng đá đè nặng.

“Hân Ngôn, tội gì phải sống mệt như vậy? Tôi biết cô sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ có rất nhiều việc không thể theo ý mình. Bất quá giờ cô không còn một mình nữa. Tôi cũng có con, tôi biết tâm tình của một người mẹ. Mặc kệ quá khứ từng có ân oán gì đó, cô nên sống cho bản thân mình nhiều hơn một chút.”

“Chỉ cần cô chịu hạ quyết tâm, tôi sẽ cố hết sức, phần thắng của chúng ta cũng rất lớn. Có vào tù hay không, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống sau này. Cô nói phụ nữ có mấy cơ hội để làm lại từ đầu? Thật ra lần này Man Khanh tới tìm tôi, tôi liền biết tâm ý của cậu ấy. Có lẽ, một phụ nữ đã trải qua quá nhiều sóng gió, có thể trải qua những ngày bình thường cũng là một loại hạnh phúc.”

“Cô đừng cười tôi, do tôi gặp quá nhiều vụ thế này rồi thôi.”

“À..... Tôi và Man Khanh chỉ là bạn học, chắc cô hiểu lầm rồi.....” đang nói thì Man Khanh trở lại, đề tài này không nhắc lại nữa.

Nửa tháng sau, lúc dọn nhà, tôi gặp được người yêu Tiểu Mộc, Hoan Hoan. Lúc trước tôi nói với Tiểu Mộc tình hình hiện giờ, muốn giới thiệu công việc mới cho Tiểu Mộc, Tiểu Mộc đột nhiên nói chuẩn bị kết hôn, về sau sẽ không làm công việc này nữa, mà giúp người yêu kinh doanh tiệm cơm nhỏ,chỉ vì gần đây tôi gặp chuyện nên ngại không dám nói thôi việc.

Tiểu Mộc gọi Hoan Hoan tới dọn nhà giúp tôi, là người hay xấu hổ, thành thật giống như Tiểu Mộc. Có lẽ đúng như Như Quả nói, sống cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc.

Tôi tặng một bộ trang sức của mình cho Tiểu Mộc, làm quà kết hôn. Thực tế, trừ cái này, tôi chẳng còn gì để đưa nữa. Mấy căn nhà, kể cả gia cụ, xe hơi toàn bộ đã đổi chủ, ngay cả những bộ lễ phục trước kia, cũng nhờ Tiểu Mộc bán hạ giá giùm rồi.

Còn lại chỉ là vài cái rương và món nợ mấy triệu. Tính ra phần lớn nợ đã trả, Như Quả nói sẽ cố hết sức, về phần phán quyết cuối cùng của tòa án, chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Từ lúc được thả ra, cảm thấy tất cả là một hồi ác mộng, mãi vẫn không tỉnh.

Nhất thời chưa tìm được phòng trọ thích hợp, Man Khanh để tôi ở tạm một phòng chỗ cậu ta. Cậu ta ở phòng đối diện. Cả tòa nhà thiết kế thành nhà trọ dành cho người độc thân, có không ít khách trọ. Khu vực này giá phòng không rẻ, xem ra Đỗ Man Khanh là người biết cách làm giàu, nếu theo nghiệp kinh doanh, chắc chắn của cải không ít.

Có chỗ ở rồi, Tiểu Mộc ghé qua mấy lần, dạy tôi nấu cơm. Qua mấy lần cháy khét, hiện tại cuối cùng đã có thể không để bản thân đói bụng. Làm mấy bộ hồ sơ, định xin một công việc. Nhưng hiện thực đúng là tàn khốc, tôi đã không còn là Diệp Hân Ngôn năm đó, chỉ cần cầm bằng tốt nghiệp đại học đi xin là dễ dàng lấy được chức vụ mình muốn nữa. Ai lại đi thuê một người đang chờ tòa mở phiên xét xử.

Ngay cả cơ hội được phỏng vấn cũng không có.......

Đi thăm Tiêu Tiêu. Biết được từ sau khi sảy thai, Lệ Nhã dọn về sống chung với Vũ Minh. Chuyện của tôi, Vũ Minh và Lệ Nhã không nói cho Tiêu Tiêu biết, nó vẫn cứ nghĩ tôi không khỏe nên không đi đón nó được. Tiêu Tiêu cũng không biết, biệt thự nó sống từ nhỏ đến giờ đã bị bán để lấy tiền trả nợ rồi. Tiêu Tiêu thấy tôi thì rất vui, nhưng nghe nói tôi không thể dẫn nó về liền ủ rũ.

Nhìn bộ dạng Tiêu Tiêu hình như có lời muốn nói với tôi, nhưng Lệ Nhã cứ theo sát bên cạnh, đến cuối cùng vẫn chưa nói được. Lúc về tôi đi xe buýt, những ngày này, tôi đã bắt đầu quen những phương tiện giao thông công cộng thế này. Bất quá với việc lúc đứng lúc ngồi trên xe buýt tôi vẫn chưa quen lắm.

Không muốn ngồi xe nữa, tôi xuống xe đi bộ. Nghĩ đến tiền trong người, chỉ sợ lần sau đi thăm Tiêu Tiêu, ngay cả mua quà cho nó cũng không đủ, bỗng có chút khủng hoảng. Bạn bè trước kia hầu như đã sớm biến mất hết, về phần Man Khanh tiền thuê phòng cậu ta cũng không lấy, làm sao dám mở miệng nhờ vả gì nữa.

Không có công việc, không có tiền để dành, rốt cuộc tôi nên làm gì? Nhớ lại lúc trước hình như tôi đã nói với người nhà, nếu không có tiền, dù là bồi bàn tôi cũng có thể làm. Vậy mà, hôm nay, tôi lại bắt đầu tự hỏi,mình có thể làm được thật không?

Có lẽ, có thể. Đứng trước một tiệm cơm tây, tên ‘Ice - Heart’, không lớn, cũng không nổi tiếng, vậy sẽ không đụng nhiều người quen.

Nhìn bảng thông báo tuyển dụng thật lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí bước vào.........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.