Chương 99: Yêu thương chan chứa
“Vậy ông nghe lời tôi đi, chịu khó nghỉ ngơi một thời gian cho thật tốt, chí ít cũng phải đợi thân thể khỏe hẳn lên mới quay lại làm việc chứ.”
Nguyễn Kim Thanh oán trách.
“Rồi rồi rồi, nghe bà hết.”
Vũ Phong Toàn kéo tay Nguyễn Kim Thanh, hôn một cái, trong mắt đong đầy yêu thương.
Sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ xác nhận Vũ Phong Toàn không còn vấn đề gì khác, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian là được.
Nguyễn Kim Thanh lập tức tóm lấy cớ này, ra vẻ hết sức ân cần nói: “Đấy, bác sĩ cũng đã nói ông phải nghỉ ngơi cho khỏe, lần này ông cũng nghe vào tai rồi chứ.”
“Kim Thanh, bà cũng biết tình hình hiện tại của công ty thế nào mà, nếu tôi nghỉ ngơi thì ai đi thu dọn cái đống hỗn độn to tướng kia đây?”
Vũ Phong Toàn sao không biết thời gian này mình đã làm việc với cường độ hơi quá lớn, nhưng cả tập đoàn Bạch Đằng lớn như vậy cũng chỉ có thể dựa vào mình ông ta: “Hiện còn chưa biết có bao nhiêu người đứng sau lưng ngó chừng, đợi tôi rơi đài đâu.”
“Ông đừng quên, ông không chỉ có một đứa con gái.”
Nguyễn Kim Thanh nói, sau đó quay sang vẫy vẫy tay với Vũ Hải Yến, cô ta ngơ ngác nhìn lại, chợt nghe Nguyễn Kim Thanh nói tiếp: “Hải Yến à, chẳng phải sáng nay con nói với mẹ là con muốn đến công ty giúp đỡ bố con đó ư, giờ đúng là một cơ hội tốt, mẹ thấy con cũng có thể tranh thủ dịp này tới công ty học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Con á?”
Vũ Hải Yến ngạc nhiên.
Cô ta căn bản không hề có ý định này, dù muốn vào làm trong công ty thì cô ta vẫn muốn chọn Tập đoàn Á Đông hơn.
Nguyễn Kim Thanh nheo nheo mắt cười, gật đầu, đáy mắt ngập tràn ý nhắc nhở.
Dưới cái nhìn đầy chờ mong của Vũ Phong Toàn, tuy Vũ Hải Yến không biết đang có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghe theo ý của Nguyễn Kim Thanh.
“Đúng vậy đấy ạ, bố à, bố đâu chỉ có mỗi một đứa con gái là Vũ Linh Đan đâu, hiện chị ấy còn ngỗ nghịch với bố, bố cũng không có khả năng đến nhờ vả chị ấy, hay là để con đến công ty làm cánh tay phải cho bố nhé.”
Vũ Hải Yến nói, ngồi xuống bên giường rất tự nhiên, sau đó bóp vai cho ông ta.
Vũ Phong Toàn cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Để Hải Yến đến công ty đúng là một ý kiến hay, nhưng hiện tại Hải Yến chưa có kinh nghiệm hay kiến thức gì…”
“Học thì sẽ biết cả thôi.”
Nguyễn Kim Thanh thản nhiên nói.
Vũ Hải Yến cũng thân mật bảo: “Dù hiện giờ con chưa có kinh nghiệm, bố bảo con làm gì thì con làm cái đó, lo gì chuyện phạm sai lầm trong công việc.”
Mấy lời thân thiết và nịnh nọt của Vũ Hải Yến thật sự làm lòng Vũ Phong Toàn ấm áp hẳn lên, liên tục khen con gái bố lớn rồi, biết chia sẻ vất vả cho bố.
“Vậy Hải Yến đến công ty thì sẽ vào vị trí nào nhỉ?” Vũ Phong Toàn hỏi.
“Cần gì phải nghĩ nữa, cứ để con nó thay thế vị trí của Vũ Linh Đan là xong thôi, cả hai đứa đều là con gái nhà họ Lục, người ngoài sẽ không nói gì đâu.”
Hiển nhiên Nguyễn Kim Thanh đã sớm có dự định, lúc này bèn nói thật đơn giản.
Vũ Phong Toàn lại nhíu mày không đáp ngay.
Vị trí giám đốc của Vũ Linh Đan có được là do cô đi từng bước từng bước từ vị trí nhân viên thường mà đi lên, không phải nhờ vào cái danh con gái Vũ Phong Toàn, cho nên mới nhận được sự tin tưởng và kính phục của đám người kia.
Chưa nói đến chuyện Vũ Hải Yến căn bản chưa có chút kinh nghiệm làm việc nào thì không thể nhảy lên chức cao ngay, vị trí đó của Vũ Linh Đan, ông ta cũng tạm thời muốn giữ lại không nhường người khác.
Dù sao…
Vũ Linh Đan cũng không có khả năng chống đối bố mình cả đời như vậy.
“Nếu Hải Yến muốn đến công ty làm việc thì chúng ta phải cẩn thận xem xét lại mới được, để lúc nào có thời gian tôi sẽ triệu tập cuộc họp cổ đông rồi sẽ bố trí một vị trí thích hợp cho Hải Yến.”
Vũ Phong Toàn uyển chuyển từ chối đề nghị của Nguyễn Kim Thanh.
Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Nguyễn Kim Thanh đã hiểu rõ, Vũ Phong Toàn vẫn ôm hi vọng với Vũ Linh Đan.
Vũ Hải Yến không cam lòng, nói: “Vì sao ạ, chẳng lẽ vị trí của Vũ Linh Đan thì con không thể ngồi nổi hay sao ạ?”
“Tất nhiên không phải thế rồi, con gái diệu của bố.”
Vũ Phong Toàn bất đắc dĩ bảo, nhưng từ vẻ mặt cũng thấy được tình thương yêu khó nén của ông ta dành cho Vũ Hải Yến.
Hôm nay mình đã phải vào viện, mà Vũ Linh Đan vẫn không chịu tới bệnh viện thăm mình, thậm chí vẫn còn ngấm ngầm chống đối mình bằng được, so sánh hai bên, Vũ Hải Yến càng khiến ông ta được hưởng thụ tình thân ấm áp nhiều hơn.
“Việc này bố sẽ sắp xếp cẩn thận.”
Vũ Phong Toàn vẫn không chịu đổi ý.
Vũ Hải Yến hơi ấm ức, theo suy nghĩ của cô ta thì cô ta đã chủ động hạ thấp yêu cầu, nhưng trong mắt Vũ Phong Toàn, mình vẫn không bằng Vũ Linh Đan ư?
Nguyễn Kim Thanh âm thầm đưa mắt cho Vũ Hải Yến, ra hiệu cô ta bình tĩnh trước đã, sau đó mới nói: “Chuyện của công ty đều do bố con quyết định, nếu đã bảo sẽ thận trọng thảo luận lại thì con cũng đừng có sốt ruột quá.”
“Con biết rồi, bố, con xin lỗi, vừa nãy con nói vậy có làm bố bực không ạ?”
Vũ Hải Yến cúi đầu, vẻ như tự trách.
“Không sao đâu.”
Bên ngoài phòng bệnh, Vũ Linh Đan xách làn hoa quả, đứng ngay cửa phòng nhưng lại chậm chạp không chịu đẩy cửa vào.
Trong phòng lúc này là một gia đình hòa thuận vui vẻ, sự tồn tại của cô dường như không quá thích hợp.
Thấy Vũ Phong Toàn đã có thể ngồi dậy trò chuyện vui vẻ, bác sĩ cũng đã nói tối mai có thể xuất viện, cô cũng yên lòng hơn, vì vậy cô chỉ liếc nhìn qua một lát rồi lại quay đầu bấm thang máy đi xuống.
Vừa xuống tầng một, điện thoại di động của Vũ Linh Đan chợt vang lên.
Là Trương Thiên Thành gọi đến.
Vũ Linh Đan lập tức bấm từ chối cuộc gọi mà không hề suy nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này gần như không cho Vũ Linh Đan một cơ hội từ chối, một tin nhắn được gửi tới rất nhanh: “Không thèm nghe điện thoại, cô tin tôi bóp chết con chó hoang kia luôn không?”
Vũ Linh Đan nghĩ thầm, người đàn ông này thật là quá đáng.
Cô nổi giận đùng đùng nhận cuộc gọi, quả nhiên liền nghe thấy Trương Thiên Thành quát lớn, giọng cực kì nóng nảy: “Chưa nói đến chuyện chó của cô còn gửi ở chỗ tôi, mấy ngày liền cô không thèm đến đây, là đang trông chờ tôi nuôi giúp cô luôn chắc?”
Bởi phải bận rộn với chuyến công tác cho dự án Thành Đức, Vũ Linh Đan đã quên béng chuyện này, nhưng nói gì thì nói, đây vẫn là sơ suất của cô, cho nên cô vội nhẹ nhàng nói xin lỗi, kết quả còn chưa dứt câu, Trương Thiên Thành đã cúp điện thoại rồi.
“Kiểu gì thế không biết.”
Vũ Linh Đan cầm điện thoại, nhịn không được bèn buột miệng oán giận.
Cũng may cơn cáu bẳn của Trương Thiên Thành thường không kéo dài, Vũ Linh Đan bèn vẫy xe đến nhà Trương Thiên Thành.
Trước khi đến đó, Vũ Linh Đan còn tiện thể mua ít đồ ăn, dù sao thì Coco cũng còn phải nhờ vào Trương Thiên Thành, vì Coco, cô nhịn xuống.
Khi Vũ Linh Đan đến nơi, Coco không có ở trong sân, Vũ Linh Đan bất an nghĩ thầm, chẳng lẽ tên kia đợi mãi không thấy mình đến nên vứt Coco đi rồi?
Nghĩ đến đó, lòng Vũ Linh Đan lạnh toát, cô vội vàng chạy tới, đập thình thịch lên cửa gọi Trương Thiên Thành.
Một hồi lâu sau mới thấy Trương Thiên Thành đủng đỉnh đi ra mở cửa, anh vẫn còn mặc bộ đồ trong nhà, thấy người tới là Vũ Linh Đan, mặt vẫn sa sầm, quay đầu vào phòng luôn, chỉ lạnh lùng nói: “Cô còn biết đường tới cơ đấy.”
“Anh làm gì Coco rồi?”
Vũ Linh Đan chất vấn thẳng thừng.
Bước chân của Trương Thiên Thành thoáng chững lại, nghiêng đầu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, bầu không khí trong phòng lập tức lạnh xuống, đến khi Coco nghe được tiếng chủ, lao từ trên lầu xuống, Vũ Linh Đan mới bỏ đồ ăn trên tay xuống, kích động lao tới.
Trương Thiên Thành còn đứng bên cạnh mắng: “Con chó chết tiệt, đã bảo không cho phép mày lên tầng cơ mà, ra ngoài ngay cho tao.”
“Trương Thiên Thành, anh đừng có quá đáng.”
Vũ Linh Đan không nhịn được nữa, cô trấn an Coco xong bèn đứng lên tranh luận với Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành từ trên cao nhìn xuống, hai tay khoanh trước ngực, vênh váo ra vẻ bề trên, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sao hả, tôi nuôi chó hộ cô còn nuôi ra vấn đề phải không?”