Chương 66: Chị em đố kị
“Chị…
Vũ Hải Yến ngay lập tức tức giận, nhưng cô ta làm sao có thể cam tâm để Vũ Linh Đan chiếm được ưu thế như thế, bèn nhanh chóng nói: “Nếu không phải do chị chủ động dụ dỗ thì Trương Thiên Thành sẽ không bao giờ để ý đến chị. Lúc trước, chỉ vì để chọc tức tôi nên Trương Thiên Thành mới cố ý kết hôn với chị thôi”
“ÀI Vũ Linh Đan thương hại nhìn người con gái rạng rỡ tươi đẹp trước mặt, cô không biết là do cô ta đã quá ngốc, quá ngây thơ hay là do cô ta đang mắc căn bệnh ảo tưởng. Nhưng Vũ Linh Đan cũng không vạch trần cô ta mà chỉ nói: “Nếu thế thì tôi cũng chỉ biết chúc cô may mắn thôi”
“Vũ Linh Đan, sau này chị không được phép đến gần Trương Thiên Thành nữa, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.”
Mặt Vũ Hải Yến lập tức đỏ ửng lên, trong mắt cô ta cho dù Vũ Linh Đan có thay đổi thế nào thì vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát không dám phản kháng mà thôi.
Vì vậy, những lúc Vũ Linh Đan đang lặng im không nói gì, Vũ Hải Yến lại càng không kiêng nể gì cả mà trắng trợn hơn.
Vũ Linh Đan rời đi khỏi đám người bên cạnh Vũ Phong Toàn, lại đột nhiên bị ông ta chặn lại, cô chỉ nói là muốn tự mình ra ngoài sống riêng.
“Từ ngày mai trở đi, à không, từ đêm nay trở đi, con phải lập tức.
chuyển về lại cho bố. Nếu không thì con cũng không cần phải đến công ty nữa, nhà họ Vũ chúng ta không thể mất mặt như thế này được!” Vũ Phong Toàn cũng không muốn nói nhiều liền trực tiếp đe dọa.
Vũ Linh Đan quay đầu lại, nở một nụ cười kỳ dị, không nói tiếng gì, chỉ nhìn về phía Nguyễn Kim Thanh. Bộ dạng này của cô không cần nói cũng đã rõ.
Trong lòng Nguyễn Kim Thanh đang chất chứa nhiều nỗi oán hận còn chưa được phát tiết ra ngoài, bây giờ còn bị Vũ Linh Đan khiêu khích, cảm xúc bà ta đã đến mức bùng nổ: “Vũ Linh Đan, cô là cái loại gì vậy!”
“Cái này thì bà phải đến hỏi bố tôi rồi” Vũ Linh Đan cười đáp lại.
“Kim Thanh, những chuyện trước đây đều là quá khứ rồi. Bắt đầu từ hôm nay, nếu không có sự cho phép của tôi thì ai cũng không được.
phép đuổi Linh Đan ra khỏi nhà cả” Vũ Phong Toàn nói thẳng.
Nguyễn Kim Thanh cảm thấy rất đau đớn, nhất là khi đối mặt với Vũ Linh Đan, đầu bà ta gần như muốn nổ tung. Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp năm xưa giờ hiện lên vẻ hung ác và lạnh lùng, bà không nói lời nào, đi thẳng lên lầu.
“Linh Đan, con xem…”
Vũ Phong Toàn nở một nụ cười h: Nếu con gái ông đã có quan hệ với Trương Thiên Thành, thì những người mà ông nhắc đến trước đây, dù có được dạy dỗ tốt đến đâu cũng đều trở nên không còn giá trị. Lúc này ông ta chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để khiến Vũ Linh Đan thông suốt, một lần nữa giúp ông moi được tiền của Trương Thiên Thành.
“Bắt con chuyển về nhà sống cũng được, nhưng tốt hơn hết bố nên bảo hai người bọn họ đừng làm phiền con nữa. Sự kiên nhẫn của con người đều có hạn, con đã chịu đựng lâu lắm rồi, sau này sẽ không chịu đựng thêm nữa đâu” Vũ Linh Đan lạnh lùng nói.
“Thật ra, nếu con không muốn gặp bọn họ thì cũng được thôi, con cứ sống trong nhà họ Trương như trước kia cũng được” Vũ Phong Toàn chớp lấy thời cơ khuyến khích cô.
¡ lòng.
Vũ Linh Đan lập tức hiểu rõ ý của Vũ Phong Toàn, cô không buồn che dấu sự mỉa mai nơi khóe miệng, nói thản. lếu bố chỉ muốn kết thân với nhà họ Trương thì con thấy ý của Vũ Hải Yến cũng không tồi đâu!” Nói xong, cô trực tiếp đi thẳng lên lầu.
“Con thật sự không có quan hệ gì với Trương Thiên Thành à?” Vũ Phong Toàn vẫn cố truy hỏi đến cùng.
Thấy Vũ Linh Đan không nói gì nữa, Vũ Phong Toàn vẫn một mực không tin, liền tiếp tục nói: “Vậy lúc nãy bọn con ở trong phòng…”
Lúc nãy, Trương Thiên Thành và Vũ Linh Đan lần lượt bước ra khỏi phòng, mặc dù Vũ Linh Đan không mấy vui vẻ nhưng vẻ mặt và biểu cảm của cô vẫn không thể lừa được ai.
“Giữa bọn con không có gì cả, con liên lạc với Trương Thiên Thành cũng chỉ vì công việc mà thôi, còn những thứ khác…Bố không cần nghĩ đến đâu. Cho dù cả đời này con không cưới được ai, thì cũng sẽ không bao giờ gả cho Trương Thiên Thành lần nữa” Vũ Linh Đan đột ngột dừng lại, trịnh trọng tuyên bố với Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn sững sờ, Vũ Linh Đan nói rất quyết đoán, nhưng ông ta vẫn cố chấp không muốn tin điều đó.
Nếu Vũ Linh Đan thực sự không có ý này, thì làm sao có thể đồng ý.
đến nhà họ Trương ăn cơm?
“Ông thấy rồi chứ, cô con gái rượu của ông cũng không muốn ai hơn mình mà. Theo tôi thấy thì còn chưa biết Trương Thiên Thành đã nhắm trúng ai đâu.”
Nguyễn Kim Thanh từ trong phòng đi ra, thân hình tròn trịa đứng ở nơi đó tự khiến bà ta trở thành phong cảnh. Lớp trang điểm tinh xảo.
cũng không thể che lấp được nét hiểm ác trên gương mặt bà ta.
Vũ Phong Toàn trừng mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh. Bà ta ung dung quay người về phòng, bình tĩnh nói: “Vũ Phong Toàn, nếu ông không tin tôi thì hãy chờ đấy”
“HừP Vũ Phong Toàn chỉ hừ một tiếng, ông ta không phải hoàn toàn không tin lời của bà, nhưng chỉ cần Vũ Linh Đan có thể lấy được tiền của Trương Thiên Thành về cho ông, thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Đêm đó, Vũ Linh Đan ở lại nhà họ Vũ.
Sáng ngày hôm sau, Vũ Linh Đan và Vũ Phong Toàn cùng nhau đến công ty. Mặc dù Vũ Phong Toàn không hề muốn Vũ Linh Đan tiếp xúc nhiều với công ty, nhưng Trương Thiên Thành vẫn đang ở bên theo dõi, Vũ Phong Toàn cũng không dám hối hận về những gì mình đã nói đêm qua. Lúc trên xe, ông đã chuyển thêm thông tin về dự án Thành Đức cho Vũ Linh Đan.
“Lần này cho con đi là để bí lều tra trước. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng làm ầm lên, hãy nói với bố trước, chúng ta phải giữ danh tiếng tốt cho nhà họ Vũ”
Trong lời nói của Vũ Phong Toàn dường như có ẩn ý gì đó.
Vũ Linh Đan lại không nghe ra ẩn ý trong đó, hoặc là cô hoàn toàn không muốn nghe ra, cô gật đầu rồi nói một cách nghiêm túc: “Bố yên tâm đi, nếu con phát hiện ở phía bên kia có một con sâu làm rầu nồi canh, con sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu”
Vũ Phong Toàn âm thầm cau mày. Ông ta cũng đã biết được tính cách thật của Vũ Linh Đan rồi, nếu thật sự muốn điều tra điều gì đó thì hoàn toàn không khó, nhưng đôi khi cô không thể giải quyết vấn đề một cách chân chính, và cuối cùng kết quả cũng không khác là bao.
Có một số việc mà Vũ Phong Toàn vẫn chưa thể nói chuyện với Vũ Linh Đan, và ông ta cũng chỉ ngập ngừng do dự, nên chỉ có thể để Vũ Linh Đan đi làm việc trước.
Nếu tình hình có gì đó không ổn, thì phải ngay lập tức hủy bỏ và thu hồi quyền lực của Vũ Linh Đan!
Hôm đó Vũ Linh Đan đến công ty thu thập thông tin và lên đường đến dự án Thành Đức cách thành phố Cần Thơ hơn 80 km.
Dự án Thành Đức là khu nghỉ dưỡng đầu tiên theo đúng nghĩa kết hợp nghỉ ngơi và giải trí của biệt thự Khang Điền. Toàn bộ khu đất này năm ở lưng chừng núi, có cây cối và núi non dọc đường. Nhìn từ xa, Thành Đô giống như một quân cờ ở lưng chừng núi, chỉ có dòng chữ Thành Đô mạ vàng, phản chiếu ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời.
Sau khi Vũ Linh Đan đến nơi, không một ai chào hỏi cô. Việc điều chuyển nhân viên đến công ty như thế chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.
Điều bất thường như thế này thì chỉ có thể là do đối phương hoàn toàn không muốn để ý tới cô, khiến cô cảm giác vừa mới xuống xe đã tự cho mình một cái tát vào mặt.
Không phải Vũ Linh Đan chưa từng gặp phải trường hợp này, cô cười thầm rồi tăng tốc độ, nhưng khi đang trên đường đi đến phòng họp cấp cao thì đã n lại.
Lần này Vũ Linh Đan thực sự tức giận rồi.
Cô nặng nề ném tài liệu về phía quầy lễ tân, sắc mặt u ám, lạnh lùng nói: “Anh gọi điện trực tiếp cho Lưu Quốc Bình giúp tôi. Nếu anh ta không để cho tôi lên, tôi sẽ lập tức quay về-”
Quầy lễ tân đã được thông báo từ lâu, còn cố ý diễn một màn kịch như thế này, đến khi nghe cô nói muốn đi về cũng không dám tiếp tục làm mất lòng cô, sau khi giả vờ gọi điện thoại, liền lập tức mở thang máy, mời Vũ Linh Đan lên lầu.
Vũ Linh Đan đang cầm thông tin trên tay, nhìn thẳng về phía trước, trong lòng biết rõ một lúc nữa cô vẫn còn phải đối mặt với một trận chiến cam go.
Ngay sau khi cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi có dung mạo xuất chúng đang đứng ngoài cửa mỉm cười chào hỏi cô.