Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 63




Chương 63: Đừng thách thức tôi

Không thể tiếp tục cuộc nói chuyện được nữa, Vũ Linh Đan lạnh lùng mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.

Từ phía sau truyền đến giọng nói không nặng không nhẹ của Trương Thiên Thành: “Quần đâu rồi.”

“Tự mình tìm đi!”

“Xem ra chỉ có thể gọi điện thoại để người khác mang quần đến”

Trương Thiên Thành ở trong phòng tự độc thoại một mình, làm vẻ nhấc điện thoại di động lên.

Còn chưa bước chân ra khỏi phòng ba bước, Vũ Linh Đan đã lại lao.

nhanh vào phòng với tốc độ như một cơn gió, bắt đầu lật tung tủ tìm kiếm. Trương Thiên Thành thu điện thoại di động, chống hai tay trên giường, ánh mắt lóe lên nụ cười đắc ý: “Vũ Linh Đan, cô tự cho mình có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ đến như vậy thôi. “

“Đúng vậy, bây giờ anh có thể chế nhạo bộ dạng của tôi, anh cũng có thể chế nhạo công việc của tôi, hoặc thậm chí chế nhạo tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu. Nhưng Trương Thiên Thành, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém hơn anh. Trong mắt tôi, anh không có gì đáng để tôi phải ngưỡng mộ cả. Bởi vậy, dẹp bỏ cái sự kiêu ngạo của anh đi.”

Vũ Linh Đan tìm kiếm trong tủ rất lâu nhưng không tìm thấy bộ quần áo nào. Cô lục lại trong trí nhớ rồi ngẩng đầu lên, trong tủ quần áo ngày thường, cô tìm thấy vài cái áo sơ mi và quần tây.

Cô thuận tiện quăng nó lên giường.

Trương Thiên Thành liếc mắt nhìn, quần không có mùi gì đặc biệt, cũng không có nếp nhăn, hiển nhiên không phải là dưới tận đáy tủ như lời Vũ Linh Đan nói.

Trong một lúc, nụ cười của Trương Thiên Thành trở nên sâu hơn, anh ta nhìn Vũ Linh Đan đầy ẩn ý, người phụ nữ này cũng có lúc “Lòng nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo”.

“Mặc đi, có thối chân cũng không liên quan tới tôi!”

Vũ Linh Đan trước sau như cũ vẫn không muốn thừa nhận rằng bộ quần áo này luôn được treo trong tủ của mình, tốt nhất là đã có có vô số chuột và bọ bò qua đó.

Trương Thiên Thành cười “Ha ha” hai tiếng, cũng chẳng thèm để ý đến lý do thoái thác của cô. Anh đứng trước mặt Vũ Linh Đan bắt đầu cởi quần. Người phía sau đỏ mặt, vô thức quay người lại, không dám nhìn.

Sau một loạt động tác sột soạt, không biết từ lúc nào mà Trương Thiên Thành đã đi tới sau lưng Vũ Linh Đan, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô: “Vũ Linh Đan, trước đây tôi không nhìn ra cô lại kiêu ngạo như thế đấy: “Vậy sao?”

Vũ Linh Đan quay đầu lại, thiếu chút nữa đã rơi vào vòng tay của Trương Thiên Thành.

Vừa định lùi ra thì đã bị Trương Thiên Thành ôm lấy eo, ánh mắt xuất hiện một độ cong nhất định như cũ, cố ý nói lời chế nhạo cô : “Vũ Linh Đan, đây là cô không nhịn được nữa rồi nên vội vàng muốn nhào.

vào trong lòng của tôi à? Xem ra, bữa cơm hôm nay, người nào đó vẫn là có mục đích khác nha”

Vũ Linh Đan giơ tay lên, cô không đánh vào mặt Trương Thiên Thành, nhưng Trương Thiên Thành bị khí thế của Vũ Linh Đan làm cho kinh ngạc.

Sau khi ly hôn, người phụ nữ này đã trở lên hung hăng hơn.

“Trương Thiên Thành, tôi nói cho anh biết, tôi thà mang danh góa phụ mà sống cả đời này, cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ sống cùng với loại súc sinh máu lạnh tự tay giết chết chính đứa con của mình như anh đâu. Làm phiền anh tự nên thu lại cái cảm giác ưu việt hơn người của mình đi. Nếu hiện tại anh cô đơn đến mức không chịu nổi, tôi nghĩ ở tầng dưới sẽ càng có nhiều sự lựa chọn cho anh hơn. Vũ Hải Yến nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng”

“Cô nhục nhã tôi?”

Trương Thiên Thành dùng sức nắm chặt lấy bả vai cô, anh cúi đầu xuống, toát ra vẻ hung dữ lãnh đạm như một con sói đói, nhìn chăm chằm thẳng vào Vũ Linh Đan mà không có lấy một chút dung thứ.

“Đúng!”

Vũ Linh Đan tâm lặng như nước. Trong khoảnh khắc đó, cô đã không còn gì để sợ hãi nữa rồi, tốt nhất là làm Trương Thiên Thành tức.

giận đến tột độ, cơm cũng không buồn ăn mà tự động cuốn gói rời đi.

Từ đó, không bao giờ xuất hiện nữa.

Đáng tiếc là sau khi lửa giận của Trương Thiên Thành bùng phát được vài giây , rất nhanh đã phản ứng lại, khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười giễu cợt, trào phúng: “Cô cố ý chọc giận tôi?”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Sau khi bị nhìn thấu, vẻ mặt của Vũ Linh Đan vẫn không thay đổi, tiếp tục nói một cách hẳn học: “Phải không?”

Trương Thiên Thành hỏi ngược lại, bàn tay đặt trên eo đột nhiên dùng sức, cả người cô lập tức bị kéo vào trong ngực anh, sau đó cả hai người đều bổ nhào về phía giường.

Vũ Linh Đan hoảng sợ hét lên một tiếng, có muốn phản kháng thì cũng đã muộn, vừa định đứng dậy thì Trương Thiên Thành đã lật người, hoàn toàn khống chế Vũ Linh Đan bên dưới.

“Đây là nhà họ Vũ, anh muốn làm gì?”

Vũ Linh Đan có chút hoảng loạn, nhưng giọng điệu vẫn cố ra vẻ “Miệng hùm gan sứa”.

“Ồ, cho dù cô có gọi Vũ Phong Toàn lên đây, thì cái lão già kia cũng chỉ mong sao tôi làm cô đi. Nhà họ Vũ các người vạch ra cái chủ ý gì, cô còn không rõ à?”

Vẻ mặt Trương Thiên Thành khinh thường, không một chút giấu giếm sự ghét bỏ của mình đối với nhà họ Vũ.

Hôm nay, anh đã hứa sẽ đến ăn tối, hoàn toàn là vì nể mặt Vũ Linh Đan, quả nhiên người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu gì, lại còn muốn chống đối lại anh.

“Nếu đêm nay tôi rời đi, chỉ e rằng những ngày tháng sau này của cô sẽ không dễ dàng gì. Vậy nên, làm tôi tức giận thì đem lại lợi ích gì cho cô chứ?”

Trương Thiên Thành am hiểu sâu sắc mối quan hệ của nhà họ Vũ, trong một khoảnh khắc, anh rất muốn bỏ mặc tất cả mà rời đi, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn ở lại.

“Tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Vũ, chuyện của tôi không cần anh phải nhọc lòng”

Vũ Linh Đan di chuyển cơ thể của mình, nhưng cơ thể bên trên như nặng tựa ngàn cân, mọi sự vùng vẫy đều chỉ tốn công vô ích.

Trương Thiên Thành vốn không có ý định động đến cô, chỉ là nhìn vẻ mặt không chịu khuất phục của cô thì trong lòng cảm thấy khó chịu.

Trước đây, cô ngoan ngoãn như vậy, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở thành một chú mèo hoang nhỏ.

Aht Trương Thiên Thành trực tiếp kéo hai tay của Vũ Linh Đan ra sau đầu, cơ thể hoàn toàn nằm trên người cô. Sau khi nhận ra cảm giác mềm mại bên dưới, Trương Thiên Thành vô thức cúi đầu, nhìn cảnh tượng trước mặt, Trương Thiên Thành phải thừa nhận rằng Vũ Linh Đan vẫn rất có sức hút.

“Khốn kiếp! Anh xuống cho tôi!”

Vũ Linh Đan vì xấu hổ mà trở nên tức giận.

“Ồ, ăn cũng ăn rồi, còn sợ nhìn thấy sao, Vũ Linh Đan, tôi muốn xem xem, cô ở trước mặt tôi thì có thể giả bộ đến lúc nào”

Nói xong, Trương Thiên Thành xé một cái, một mảng lớn ở trước ngực lộ ra không khí, động tác gần như chỉ theo suy nghĩ, một đường thuần thục nên anh dễ dàng chiếm được ưu thế.

Một luồng điện kéo dài từ ngực lên não, cơ thể Vũ Linh Đan lập tức căng cứng, đôi mắt sắc như dao.

Nếu đôi mắt của cô có thể giết người, cô nhất định sẽ băm vằm người đàn ông máu lạnh và hung ác này thành từng mảnh!

“Trương Thiên Thành, anh buông tôi ra, nếu không anh sẽ không xong với tôi đâu!”

“Tôi nhớ là tối hôm qua cô cũng nói như vậy đấy”

Trương Thiên Thành không quan tâm, tay bắt đầu khéo léo trêu chọc, điểm trước ngực cô vì vậy mà trở nên cứng như hạt đậu, Trương Thiên Thành nhếch mép, càng cố làm nhục cô.

“Nói đi nói lại, tôi lại thích thân thể này của cô hơn. Miệng thì nói không cần nhưng cơ thể của cô vẫn rất thành thật.”

Sau khi nói xong, sức lực trong tay nhẹ đi vài phần, như lông vũ nhẹ ngàng lướt qua, càng cảm nhận rõ ràng hơn thay đổi của cơ thể.

Có lẽ là do không thoải mái khi bị đè ép, Vũ Linh Đan dần dần không nhịn được mà thở gấp, cơ thể nhạy cảm kỳ lạ, cô không thể quen thuộc hơn, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.

Cô sợ hãi.

Thực sự sợ hãi.

“Trương Thiên Thành, anh rốt cuộc là muốn thế nào?”

Vũ Linh Đan bắt đầu khổ sở van xin, gạt bỏ mọi kiêu ngạo và phản kháng, đến thái độ cũng hạ xuống, hóa thành cát bụi.

Vào giây phút này, cô chỉ hy vọng Trương Thiên Thành có thể dừng lại.

“Tôi muốn thế nào, không phải thân thể của cô đã cho cô đáp án rồi sao?”

Vẻ mặt Trương Thiên Thành mang nụ cươi đắc ý, một tay khống chế cánh tay cô, tay còn lại cô bắt đầu di chuyển đường từ trên xuống, chu du khắp cơ thể một cách có chủ đích, mỗi chỗ chạm vào đến đều khiến cho cơ thể cô run rẩy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.