Chương 61: Hai mẹ con gây rối
Vũ Phong Toàn vừa mở miệng.
Vũ Linh Đan đứng bên cạnh trông thấy như thế thì vô cùng khó hiểu, cô không nhịn được mà nghiêng mặt nhìn sang. Từ trước cho đến bây giờ Trương Thiên Thành là người không có việc gì thì chắc chắn sẽ không tìm đến, nhẹ nhàng như vậy đã đồng ý rồi thì nhất định là anh có mục đích khác.
“Nói thẳng thời gian cho tôi đi”
Giọng nói bên trong điện thoại bỗng nhiên thay đổi, tâm trạng đang tốt đẹp của Trương Thiên Thành cũng trực tiếp bị cắt đứt, ngay lập tức anh đã quay lại với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị cất lời.
“Vâng, vâng, vậy thì sáu rưỡi tối nay, hoặc là Tổng giám đốc Trương có thể chọn lúc khác”
Vũ Phong Toàn cẩn thận nói.
“Cũng được.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, Vũ Phong Toàn mang vẻ mặt tươi cười đưa điện thoại di động cho Vũ Linh Đan, trong mắt ông ta có thêm một tia đắc ý, mặc dù ông ta chưa nói gì cả nhưng có ý gì thì không cần phải nói cũng biết.
Vũ Linh Đan cầm lấy điện thoại rồi cúi đầu nói: “Vậy con đi ra ngoài trước đây”
“Được rồi, con về sớm đi, nhớ trang điểm sơ sơ, với lại nhân tiện nói với mẹ con, bảo hai người cũng chuẩn bị chuẩn bị đi”
Trương Thiên Thành nhận lời mời khiến tâm trạng của Vũ Phong Toàn rất tốt, canh phòng gay gắt bao lâu nay cũng đã thấy được cảnh hai người làm lành với nhau, ông ta không nhịn được mà cất tiếng cười †o trong phòng làm việc.
Phía bên kia, sau khi Trương Thiên Thành cúp điện thoại, thì lông mày khẽ nhếch lên, việc này đúng là rất hay đây.
Trần Đức Bảo đứng bên cạnh lau mồ hôi, anh ta thử thăm dò: “Vậy.
tối nay, bên phía Tổng giám đốc Vương…”
“Trực tiếp lùi lại đi”
Trương Thiên Thành nói thẳng.
“Tôi hiểu rồi”
Trần Đức Bảo khẽ gật đầu, xem ra Trương Thiên Thành thật sự muốn đi ăn cơm với nhà họ Vũ, trong lòng anh ta có chút vui mừng thay cho Trương Thiên Thành.
Nhất là khi vừa mới gọi điện thoại, rõ ràng là Vũ Linh Đan không quá hoan nghênh, nhưng Trương Thiên Thành từng bước áp sát, đến nỗi trên mặt anh cũng lộ ra ý cười vui vẻ hiếm thấy, hiển nhiên là tâm trạng cũng không tệ.
“Vậy tôi ra ngoài chuẩn bị trước ạ”“
Trần Đức Bảo nói xong thì ra khỏi văn phòng, để lại một mình Trương Thiên Thành vẫn đang nở nụ cười trên môi mà chính anh cũng không biết.
Sáu rưỡi tối.
Trương Thiên Thành đến nhà họ Vũ rất đúng giờ.
Nửa tiếng trước đó, trong nhà họ Vũ đã xảy ra một cuộc tranh cãi không nhỏ.
Khởi đầu là do tin tức tối hôm nay Trương Thiên Thành muốn đến đây mà Vũ Linh Đan đã mang về nhà, Vũ Hải Yến lập tức mất bình tĩnh, bây giờ cô ta muốn ra ngoài làm tóc cũng không kịp nữa rồi, thậm chí ngay cả thời gian trang điểm cũng không đủ.
Lúc ấy Vũ Hải Yến mở miệng chắc chắn rằng Vũ Linh Đan đang cố ý muốn làm cho cô ta mất mặt, nên mới báo tin muộn như vậy.
Còn Vũ Linh Đan, cô cũng không chiều theo cô ta, lúc ấy khóe miệng cô khẽ nở một nụ cười giễu cợt, rồi cất bước đi thẳng lên trên lầu.
Mặc dù đối với chuyện ngày hôm qua, Nguyễn Kim Thanh vẫn canh cánh trong lòng, nhưng Vũ Phong Toàn đã nói rất rõ ràng với bà ta, cho.
nên bà ta cũng không dám làm gì quá đáng, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm hiểu xem vì sao, Trương Thiên Thành lại đến nhà họ Vũ ăn cơm.
Muốn cầu hôn sao?
“Con gái ngoan, con đi lên trên tầng sửa soạn lại một chút đi, người kia sắp tới rồi, phải tranh thủ cơ hội tốt ngàn năm có một này đấy”
Nguyễn Kim Thanh an ủi Vũ Hải Yến vẫn đang phàn nàn hai câu, sau đó bà ta bấm điện thoại gọi cho Vũ Phong Toàn.
“Hải Yến à?”
Vũ Phong Toàn thấy Nguyễn Kim Thanh có chỗ hiểu lầm, ấn đường lập tức nhăn lại, có điều chuyện này cũng không thể ảnh hưởng gì đến tâm trạng đang vui vẻ của ông ta. Bây giờ tin tức Trương Thiên Thành muốn đến nhà họ Vũ ăn cơm đã truyền khắp công ty rồi, cuối cùng ông ta cũng có thể chèn ép được những cổ đông đang rục rịch kia.
Nghĩ đến điều ấy, Vũ Phong Toàn lập tức cảm thấy tinh thần rất thoải mái, ông ta cũng không thèm nói nhỏ, mà nói rất thoải mái: “Lần này Trương Thiên Thành đến là vì Vũ Linh Đan, tôi đã nói với bà rồi, chúng ta phải nắm chắc cơ hội lần này, bà cũng nói với Hải Yến trước một tiếng, để nó đừng có gây ra chuyện gì không hay, nếu không tôi sế không tha cho nó đâu”
Nguyễn Kim Thanh chỉ mới nghe thấy ba chữ Vũ Linh Đan phía trước thì đã mơ màng rồi, những lời phía sau căn bản bà ta không nghe lọt tai.
Mãi cho đến khi Vũ Phong Toàn cất cao giọng lặp lại một lần nữa qua điện thoại, thì lúc ấy bà ta mới có phản ứng. Tuy rằng ngoài miệng bà ta đáp ứng qua loa, nhưng trong lòng bà ta đang nghĩ đến việc nên mặc quần áo thế nào để đủ đẳng cấp trong trường hợp này.
Lúc này ở trên lầu.
Vũ Hải Yến gần như đã lấy tất cả lễ phục có trong tủ quần áo ra ngoài để chọn lựa, trên giường đã xếp kín quần áo, nhưng vẫn không có bộ nào khiến cô ta hài lòng cả.
Lúc Nguyễn Kim Thanh vào phòng, Vũ Hải Yến vẫn đang bĩu môi than vãn: “Làm sao bây giờ, cho dù bây giờ có gọi điện thoại bảo người ta mang lễ phục đến thì cũng không kịp nữa rồi”
Nguyễn Kim Thanh nhìn thoáng qua những bộ quần áo trên giường, sau đó cầm một bộ lễ phục màu đỏ ra ướm thử lên trên người Vũ Hải Yến, rồi khẽ cười: “Mẹ thấy cái này cũng không tồi.”
“Thật sự được sao?”
Vừa nghĩ đến người kia là Trương Thiên Thành, thì sự tự tin của Vũ Hải Yến từ trước đến nay đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nguyễn Kim Thanh tiếp tục động viên cô ta: “Con gái mẹ là người xinh đẹp nhất, đêm nay con cứ mặc như vậy, cho dù Trương Thiên Thành có tài giỏi đến đâu thì vẫn là đàn ông, mẹ không tin ánh mắt của cậu ta lại kém như vậy, lần này vẫn tiếp tục chọn Vũ Linh Đan”
“Không sail”
Vũ Hải Yến nghĩ đến gương mặt không có biểu cảm gì của Vũ Linh Đan, thì trong lòng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Không phải cô ta muốn làm cho cô xấu mặt sao, ngược lại cô còn muốn xem thử, người phụ nữ không có bộ quần áo nào tử tế thì lấy cái gì ra để so với mình.
“Xem ra lúc đứng cùng một chỗ với Vũ Linh Đan, con không cần trang điểm gì cả, cũng có thể hơn hẳn cô ta rồi.”
Sau khi Vũ Hải Yến mặc bộ lễ phục hở ngực màu đỏ kia vào, cô ta ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của mình trong gương rồi dương dương đắc ý nói.
Cùng lúc đó, trong căn phòng ở cuối hành lang, Vũ Linh Đan đã thay một bộ quần áo ở nhà, rồi dựa cả người vào ghế sô pha.
Bận rộn cả một ngày cô đã rất mệt mỏi rồi, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng được đi ngủ thôi.
Cái gã Trương Thiên Thành kia có lẽ chỉ đang nói đùa, chứ thật sự sẽ không đến đây đâu.
Dù sao, thì hiện tại Tập đoàn Bạch Đằng cũng không có mối quan hệ hợp tác làm ăn nào với Tập đoàn Á Đông cả, nên không cần phải diễn trò này, còn về chuyện khác, thì hai nhà càng không có mối liên quan nào.
Ngoài cô ra.
Vũ Linh Đan không nhịn được khẽ bóp trán, chuyện lớn như vậy chắc chắn Vũ Phong Toàn sẽ không khiêm tốn, một khi ông ta khoe khoang ra ngoài, thì không biết giới truyền thông bên ngoài kia sẽ bôi nhọ mình thế nào nữa.
Có lẽ do quá mệt mỏi, sau một lúc suy nghĩ lung tung Vũ Linh Đan mơ mơ màng màng rồi ngủ quên mất.
Đợi đến khi Trương Thiên Thành đến cửa, thì tất cả mọi người lớn bé trong nhà họ Vũ đều đứng trước cửa nghênh đón anh, chỉ thiếu duy nhất Vũ Linh Đan.
Trương Thiên Thành liếc mắt nhìn mọi người một lượt, khi không nhìn thấy Vũ Linh Đan có mặt ở đây, thì trên môi anh nở một nụ cười lạnh lùng nhưng chỉ trong tích tắc.
Sau đó, anh đút hai tay trong túi, gương mặt không có biểu cảm gì được người nhà họ Vũ vây quanh đi vào trong phòng khách.
Vũ Phong Toàn đang muốn gọi Vũ Linh Đan ra tiếp khách, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra bên cạnh mình chỉ có mỗi Vũ Hải Yến ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, căn bản không thấy bóng dáng của Vũ Linh Đan đâu cả. Ông ta lập tức nhướng mày, nháy mắt ra hiệu cho Nguyễn Kim Thanh.
Nhưng mà Nguyễn Kim Thanh lại giả vờ như không phát hiện ra, trên người bà ta đang mặc một bộ sườn xám màu xanh lá cây, uốn éo người giống như con rắn đi đến bên cạnh, đẩy Vũ Hải Yến ngồi xuống bên cạnh Trương Thiên Thành, nụ cười trên miệng lại càng tươi tắn hơn: “Hải Yến, con ngồi xuống trò chuyện với Tổng giám đốc Trương nhanh lên, trong phòng bếp còn rất nhiều việc chưa xong, để mẹ đi xem”
Vũ Hải Yến gần như bị Nguyễn Kim Thanh ép ngồi xuống, sắc mặt cô ta đã đỏ bừng lên từ lâu rồi, cộng thêm với bộ lễ phục màu đỏ trên người nữa, dưới ánh đèn lại càng rực rỡ hơn.
“Tổng giám đốc Trương”
Vũ Hải Yến nũng nịu kêu một tiếng, ánh mắt cô ta sáng long lanh khẽ nhìn trộm anh.
Ánh mắt quyến rũ người khác như vậy của Vũ Hải Yến, gần như là trăm phát trúng cả trăm, không có người đàn ông nào có thể chống cự được, nhưng mà hết lần này tới lần khác Trương Thiên Thành lại thờ ơ.
Hai tay Trương Thiên Thành tùy tiện khoác lên trên thành ghế sô pha, cả người cũng ngồi cực kỳ thả lỏng, ánh mắt trực tiếp lướt qua người Vũ Hải Yến nhìn thẳng về phía lầu hai.