Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 305




Chương 305: Tổng giám đốc Vũ, bớt bớt lại đi

Trương Đức Phú cảm thấy xấu hổ, mong muốn tìm một chỗ để chui đầu vào.

Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có một chút may mắn, ít nhất vụ tai nạn xe hơi, là có liên quan đến Dương Thanh My, chắc Vũ Linh Đan vẫn sẽ cảm kích mình thôi.

Vũ Phong Toàn khó khăn lắm mới đứng được dậy, chỉnh đốn lại trang phục, sau đó thì nhìn thấy cảnh tượng mọi người đang nói đùa dí dỏm.

Ông ta giả vờ lấy điện thoại ra, nhưng không có một chút động tĩnh nào, và tiếng chuông lớn vừa nãy thu hút sự cảnh giác của Vũ Phong Toàn.

Lúc này, ông ta không có ý định tranh cãi với Trương Đức Phú, chỉ nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt cảnh giác, người con gái này rốt cuộc đã làm gì vậy.

Nguyễn Kim Thanh vội vàng chạy tới, sà vào lòng của Vũ Phong Toàn khóc lóc với bộ dạng đáng thương, đáng tiếc là tâm tư của Vũ Phong Toàn không đặt ở đây, ông ta lạnh lùng đẩy Nguyễn Kim Thanh ra, rồi đi về phía Vũ Linh Đan.

Trương Đức Phú lo lắng rằng Vũ Phong Toàn sẽ lại làm gì đó với Vũ Linh Đan, vì vậy cậu ta liền đi theo.

Cùng lúc đó, sống lưng của Trần Tuyết Nhung cuối cùng cũng duỗi thẳng, đi lên phía trước chặn Vũ Phong Toàn lại, “Vũ Phong Toàn, bây giờ ông còn có chuyện gì muốn nói nữa không.”

“Có gì mà tôi không dám nói chứ, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, đứa con gái như Vũ Linh Đan này cũng cùng một loại người giống bà mà thôi!”

“Phì!”

Vừa dứt lời, liền có người thốt ra một tiếng phì, cực kỳ chán ghét.

Vũ Phong Toàn sửng sốt liếc nhìn, thì lại phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, họ không phải là vì Vũ Linh Đan, mà là vì sự lừa dối vừa mới bị lừa của họ, mọi người đều muốn tìm cho mình một chút thể diện, để chứng minh bản thân vẫn có khả năng đánh giá đúng sai.

“Tôi nói rồi, mặc dù Vũ Linh Đan có phong độ không tốt, nhưng cô ấy sẽ không làm ra chuyện tồi tệ như vậy.”

“Không phải sao? Chẳng trách vừa rồi cô ấy không khuyên nhủ Tổng giám đốc Trương một câu nào, chắc cô ấy đã biết chuyện từ lâu nên mới bình thản như vậy.”

“Trời … chuyện như này cũng có thể đặt lên trên người của con gái mình, cũng thật là cầm thú.”

Vũ Phong Toàn đột nhiên hoảng sợ khi nghe thấy những bàn luận xung quanh mình, bắt đầu hét lên: “Mọi người đang nói nhảm gì vậy, những gì tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật, mọi người đều biết điều đó. Vũ Linh Đan chỉ là một đứa con gái vô liêm…”

“Tổng giám đốc Vũ, bớt bớt lại đi.”

Lúc này, Trương Đức Phú đút hai tay vào túi quần, cười nheo mắt xuất hiện trước mặt Vũ Linh Đan, ngắt lời của Vũ Phong Toàn bằng vẻ mặt đồng cảm, “Sao thế, Tổng giám đốc Vũ không nhận được video sao?”

“Video gì cơ?”

Vũ Phong Toàn sửng sốt.

Nhưng sau đó, từ trong ánh mắt của mọi người, và cả ánh mắt hoảng sợ của Nguyễn Kim Thanh, nó khiến ông ta nhận ra rằng điều ông ta lo lắng cuối cùng đã xảy ra.

“Không, đây không phải là sự thật.”

Vũ Phong Toàn nhớ đến tiếng chuông điện thoại của mọi người lần lượt reo lên, rõ ràng là mọi người đã xem xong đoạn video, trong đầu ông ta dường như có một tiếng sấm nổ nhanh, sau đó ông ta lao về phía Vũ Linh Đan và bật chế độ điên cuồng.

“Vũ Linh Đan, cô hận tôi đến thế sao, tại sao cô có thể làm ra đoạn video này để hãm hại tôi chứ.”

“Vũ Phong Toàn tôi rốt cuộc đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại sinh ra một đứa con gái như cô chứ.”

……

Vũ Phong Toàn lớn tiếng hô hào, cố gắng dùng âm thanh to nhất để chuyển hướng sự chú ý của mọi người, đồng thời đứng về phía ông ta.

Lúc này, Vũ Linh Đan cũng không đánh trả.

Im lặng, là khoảng lặng lớn nhất.

Vốn dĩ cô đã nghĩ đến chuyện công bố đoạn video này ở bữa tiệc, nhưng cô không có điểm vào quá tốt, bây giờ so với kế hoạch ban đầu của cô còn tốt hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.