Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 252




Chương 252: Con đã khỏe hơn chưa?

Đồng nghiệp nhìn Phạm Thu Trang như nhìn kẻ ngốc: “Chẳng qua chỉ là lòng tự trọng cuối cùng của một người đàn ông bị cắm sừng mà thôi. Chẳng lẽ lại phải để cả thế giới biết mình bị vợ cắm sừng hay sao?”

Nhưng đây không phải là đáp án mà Phạm Thu Trang muốn. Cô phồng má, vẫn không chịu bỏ cuộc: “Nhưng tôi cảm thấy Vũ Linh Đan không phải là người như vậy. Không được, tôi phải điều tra cô ấy mới được!”

Cuối cùng đồng nghiệp vẫn không thể chiến thắng Phạm Thu Trang. Quả nhiên là trẻ trung nông nổi, như tấm chiếu mới trả vậy.

“Nếu cô ta thật sự bị oan uổng thì đã sớm khóc kêu rồi, ai chịu nổi bị oan uổng như thế chứ. Thấy thái độ lơ đễnh của cô ta, rõ ràng là không còn lời nào để nói. Tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, nếu không tìm thấy thông tin hữu ích nào thì tháng này cô sẽ không có lương đâu.” Đồng nghiệp vỗ vai Phạm Thu Trang, nói bằng giọng người từng trải, sau đó kêu một đám người rời đi.

Phạm Thu Trang siết chặt tay, lặng lẽ cổ vũ cho mình: “Mình nhất định sẽ điều tra được!”

Lúc đó, Trương Thiên Thành đang cùng Dương Thanh My ngồi trên sofa, hai người đều thấy cuộc phỏng vấn của Vũ Linh Đan. Ngay khi cô nói có kẻ đã hãm hại cô, có người sắc mặt thay đổi.

Trương Thiên Thành nhìn thấy rõ ràng, thản nhiên nói: “Nếu bà thật sự bận tâm tới danh dự của nhà họ Trương thì đừng có cố chấp nữa.”

“Chẳng lẽ dì nói không đúng hay sao? Ba người đàn ông đồng thời tranh giành một người phụ nữ, e rằng không phải là dì không bận tâm tới danh tiếng của nhà họ Trương đâu!”

Dương Thanh My không cam lòng nói. Đối với lời đồn về Vũ Linh Đan trên công trường, mặc dù Dương Thanh My rất thống khoái, nhưng vẫn không thừa nhận: “Dì không đến nỗi làm chuyện hạ đẳng như thế.”

Trương Thiên Thành im lặng. Sau khi thời sự kết thúc, Trương Thiên Thành trực tiếp đứng dậy, hai tay đút túi quần, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây là để báo cho bà biết, nếu bà còn muốn làm to chuyện thì tôi không ngại phụng bồi.”

“Sao? Cậu muốn kết hôn lại với Vũ Linh Đan hả? Còn phải xem người nhà họ Trương có đồng ý hay không đã!” Dương Thanh My đứng bật dậy. Bà ta đã sớm không nhịn được thái độ của Trương Thiên Thành, vì một con đàn bà mà đàn ông nhà họ Trương đều hoàn toàn thay đổi.

“Những gì tôi muốn làm còn chưa đến lượt nhà họ Trương có đồng ý hay không. Bà có thể nói với Trương Chính Hiền, kể từ khi mẹ tôi mất, tôi đã không còn là người nhà họ Trương nữa.” Nói xong, Trương Thiên Thành trực tiếp rời đi.

Anh hoàn toàn có thể áp chế chuyện này, nhưng hôm nay anh đến đây chẳng khác nào tiên lễ hậu binh. Anh không muốn làm to chuyện, nếu Dương Thanh My không biết điều thì đừng trách mình không khách khí.

Hôm đó sau khi Trương Chính Hiền trở về, Dương Thanh My trực tiếp truyền lời của Trương Thiên Thành cho ông ta. Trương Chính Hiền nổi giận vỗ bàn: “Thằng vô liêm sỉ này! Công ty xảy ra chuyện lớn vậy mà không thấy nó bận tâm, ngược lại còn đe dọa tôi chỉ vì một con đàn bà!”

Dương Thanh My dịu dàng nói: “Tôi thấy cứ để Trương Đức Phú đến thành phố J thì tốt hơn, Trương Thiên Thành ở lại công ty canh chừng là được.”

“Không được!” Trương Chính Hiền trực tiếp phủ nhận: “Thằng vô liêm sỉ này! Trước kia tôi có thể bỏ mặc nó, bây giờ xem ra tôi đã quá chiều nó. Lần này tôi sẽ cho nó đến thành phố J, không làm xong việc thì đừng hòng trở lại.”

“Thế còn Trương Đức Phú…” Dương Thanh My chần chờ nói.

Trương Chính Hiền liếc nhìn Dương Thanh My, nói: “Bà yên tâm, dù sao Trương Đức Phú cũng là giọt máu của chúng ta. Chuyện lần này coi như là một bài học cho nó. Kể từ ngày mai, Trương Đức Phú cũng trở về làm việc đi.”

“Được rồi.” Dương Thanh My lập tức nở nụ cười vui vẻ, ôm chầm Trương Chính Hiền nói: “Nếu Trương Đức Phú biết tin này thì chắc chắn sẽ vui lắm.”

Nhắc đến con trai, sắc mặt Trương Chính Hiền cũng dịu đi, nhưng vẫn phải nhắc nhở: “Vui thì vui, nhưng sau này nếu nó còn tái phạm sai lầm thì ngay cả tôi cũng không giữ nó được đâu.”

“Tôi biết mà.” Dương Thanh My gật đầu lia lịa, sung sướng gọi điện thoại cho Trương Đức Phú. Trong điện thoại, Trương Đức Phú im lặng một lái mới nói: “Con biết rồi.”

“Sao vậy? Con còn tâm sự gì hả?” Nhận thấy giọng nói của Trương Đức Phú có vẻ là lạ, Dương Thanh My nhớ mới mấy ngày trước cãi nhau trong bệnh viện. Bà ta hỏi: “Con đã khỏe hơn chưa?”

“Không có gì ảnh hưởng, con sửa soạn lại một chút, mai sẽ đến công ty.” Nói xong, Trương Đức Phú trực tiếp cúp máy, để lại Dương Thanh My hoảng hốt cầm điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.