Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 242




Chương 242: Tôi cần anh tha thứ lúc nào?

Một lúc lâu sau, Vũ Linh Đan đẩy Trương Thiên Thành vẫn đang nằm trên người mình xuống, không nói một lời nào mà đi vào phòng tắm rửa, mặc dù là bất đắc dĩ nhưng cô dường như đã quen với việc này.

Im lặng cũng chính là một sự phản kháng.

Khi cô quay lại, Trương Thiên Thành đã mặc quần áo chỉnh tề. Nếu không phải bầu không khí vẫn còn lại chút dư vị mờ nhạt lúc nãy, cô chắc hẳn sẽ nghĩ rằng mình vừa mới nằm mơ.

Người đàn ông nằm trên mặt đất đã không còn thấy đâu nữa. Nhìn bộ dạng Vũ Linh Đan kinh hãi, Trương Thiên Thành liền nói với cô: “Yên tâm, người không chết được.”

Cô cắn môi không lên tiếng, đầu óc vẫn không ngừng nghĩ về những lời nói ác ý tổn thương mà anh nói với cô trước đó.

Sau khi trút được lửa giận trong lòng, ngữ khí của anh cũng trở nên trầm ổn hơn: “Có điều sau này ông ta sẽ không thể đến đây được nữa.”

Vũ Linh Đan gật đầu, cô không còn tâm trí nghĩ ngợi đến chuyện này.

Lúc đó cô còn nghĩ rằng Ngô Trường Sinh chỉ vì bị Trương Thiên Thành uy hiếp nên không dám đến quấy rối mình nữa. Ai ngờ hành động làm càn này của ông ta phải chịu hậu quả nặng nề đến như vậy.

Nhưng vào lúc này, Vũ Linh Đan vẫn không hề hay biết. Sau khi ngồi xuống, cô có chút mệt mỏi: “Vậy nên anh đặc biệt tới đây là để xem trò cười của tôi?”

Trương Thiên Thành cố kìm chế cơn tức giận.

Lần trước còn chưa tính sổ với cô, cô không những không hề tỏ ra sợ hãi biết điều, mà còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.

Trương Thiên Thành nhịn không nổi nên cũng không muốn nhịn nữa, nói luôn: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, đợi có thời gian, tôi sẽ tìm cô tính sổ sau! Cô giỏi lắm, dám bỏ tôi lại một mình rồi tự mình về trước.”

“Không phải anh có xe sao?”

Vũ Linh Đan tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.

Có xe thì đã làm sao, rõ ràng là cô đưa anh đến bệnh viện, thì cũng nên đưa anh về nhà chứ.

Vũ Linh Đan chỉ vào đầu muốn biết đầu anh bây giờ sao rồi.

Vốn dĩ chỉ là quan tâm bình thường, nhưng tư duy của Trương Thiên Thành lại không giống với những người khác, anh lập tức nghĩ rằng cô đang nói bóng gió việc não mình có vấn đề. Anh liền chau mày lại ánh mắt trở nên sắc bén.

“Vũ Linh Đan, có phải khoảng thời gian vừa qua tôi nuông chiều cô quá nên cô cho rằng tôi không biết tức giận có phải không, hửm?”

Trương Thiên Thành nghiến răng nói ra một câu.

Vũ Linh Đan vội vã lắc đầu.

Trước nay cô chưa từng có suy nghĩ như vậy.

Nếu Trương Thiên Thành không còn tìm đến làm phiền cô, thì cô đã cảm kích mà tạ trời tạ đất rồi chứ nào dám vênh váo đắc ý.

“Bỏ đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Vũ Linh Đan, cơn tức giận trong anh đã biến mất từ lâu, chỉ là anh không chịu được thái độ bất cần của cô.

“Vì thái độ nhận sai chân thành của cô nên hôm nay tôi sẽ tha thứ cho cô.”

Trương Thiên Thành tự đắc.

“Tôi cần anh tha thứ lúc nào?”

Vẻ mặt Vũ Linh Đan trông có vẻ buồn bực không vui, thậm chí cô còn không biết mình đã làm gì sai để khiến anh phải tha thứ?

Hơn nữa, nếu đã nói tha lỗi cho cô rồi còn đến đây tìm cô làm gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.