Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 237




Chương 237: Em có thể tự đi ra ngoài

Vũ Hải Yến không những không sợ hãi, ngược lại bắt đầu đắc ý nhìn Trương Thiên Thành cười hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Thành có hứng thú ăn cơm trưa cùng emi không?”

“Nếu để cho tập đoàn Châu Thiên biết tập đoàn Bạch Đằng lại lấy kế hoạch tới tìm tôi để đàm phán, không biết danh dự của tập đoàn Bạch Đằng còn có thể giữ được hay không?”

Trương Thiên Thành nói một câu đá bay kế hoạch của cô ta, bắt đầu uy hiếp.

Vũ Hải Yến nhún vai, bày ra vẻ mặt thản nhiên không quan tâm nói: “Dù sao chuyện này cũng là do Vũ Linh Đan làm nên, nếu thực sự muốn làm phức tạp, em cũng không quan tâm. Nhưng thật ra Tổng giám đốc Thành…”

Vũ Hải Yến không nói hết câu, dừng lại một chút, sau đó dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trương Thiên Thành nói: “Nhưng thật ra Tổng giám đốc Trương chắc chắn không hy vọng Vũ Linh Đan gặp chuyện rắc rối.”

Cho nên, chuyện này Vũ Hải Yến có thể khẳng định, Trương Thiên Thành chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài.

Khóe miệng Trương Thiên Thành nở nụ cười lạnh, giống như nhìn một người sắp chết, lạnh lùng đến chết lặng.

Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Hải Yến một lúc lâu, phòng ngự tâm lý của Vũ Hải Yến gần như sụp đổ. Cuối cùng không thể giữ bình tĩnh dưới ánh mắt của anh, cô ta tiếp tục nói: “Kế hoạch đó, bố em cũng đã nói, nếu tập đoàn Á Đông có ý tưởng khác, tập đoàn Bạch Đằng cũng không ngại chia một phần lợi nhuận.”

“Tôi rất tò mò, rõ ràng tập đoàn Bạch Đằng đã chốt kế hoạch, tại sao mấy người vẫn còn phí thời gian ở đây?”

Trương Thiên Thành nói xong, xoay người gọi điện cho Vũ Phong Toàn.

Qua hai ba giây, điện thoại mới được kết nối. Trương Thiên Thành đem vấn đề vừa rồi kể lại một lần, khuôn mặt tươi cười của Vũ Phong Toàn nhất thời bị ngưng trệ hỏi: “Tổng giám đốc Thành, cậu vừa mới nói cái gì?”

Trương Thiên Thành không nhắc lại, mà là đang đợi Vũ Phong Toàn trả lời.

Vũ Phong Toàn đương nhiên hiểu Trương Thiên Thành đang nói cái gì, chỉ là trong lúc nhất thời không thể tin được thôi.

Vốn tưởng rằng Trương Thiên Thành gọi điện thoại tới là để nói về chuyện đàm phán hôm nay, nếu không thì cũng là nói về chuyện của Vũ Hải Yến. Hiện giờ sao lại muốn nói đến chuyện hợp tác với Tập đoàn Châu Thiên vậy?

Qua một lúc lâu, Vũ Phong Toàn có chút do dự, lắp bắp hỏi: “Tổng giám đốc Thành, chuyện này cậu nghe ai nói?”

Vũ Phong Toàn không nhịn được nghĩ tới Vũ Linh Đan, chẳng lẽ con bé kia…

“Ông không cần quan tâm là tôi nghe ai nói, tóm lại không phải Vũ Linh Đan chạy tới nói cho tôi biết. Tổng giám đốc Vũ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ông nghĩ chuyện lớn như vậy, tin đồn nhiều như vậy không lẽ Tập đoàn Châu Thiên lại không biết gì sao?”

“Việc này tôi làm rất cẩn thận, Tổng giám đốc Vũ có thể yên tâm, cuối cùng vẫn hy vọng Tổng giám đốc Thành đừng để việc này lộ ra ngoài.”

Vũ Phong Toàn biết mình đuối lý, chột dạ thấp giọng nói.

Trương Thiên Thành lạnh lùng hừ một cái, mặt mày nghiêm nghị: “Nếu còn muốn hợp tác với Tập đoàn Châu Thiên, cần gì phải làm chuyện dư thừa, phái một người ngu xuẩn tới đây.”

Trương Thiên Thành mắng xong, cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra liền trực tiếp tắt máy, để lại hai chữ ngu xuẩn. Vũ Hải Yến ở bên cạnh nghe được liền ngây ra đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Trương Thiên Thành không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp xoa đầu, gọi bảo vệ.

“Em có thể tự đi ra ngoài!”

Vũ Hải Yến quát to, nếu không thể hoàn thành, cô ta cũng sẽ không muốn tiếp tục hạ thấp mình. Nhìn bản kế hoạch rơi đầy trên sàn, cô ta vẫn quyết định đi nhặt hết lên.

Sau khi ngồi xổm xuống, hầu như phong cảnh đẹp trước ngực cô ta đều hiện ra. Trương Thiên Thành làm bộ như không nhìn thấy, toàn bộ quá trình nét mặt không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Cuối cùng kế hoạch hoàn toàn thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.