Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 225




Chương 225: Bố, con xin lỗi

Không bình thường thì ắt có âm mưu, bao nhiêu năm sống chung với nhau, tính cách Nguyễn Kim Thanh như thế nào cô là người biết rõ nhất, trước giờ luôn tư lợi cho bản thân, không bao giờ biết nghĩ đến người khác.

“Thái độ của con là sao vậy, mỗi một lời của dì con đều là nghĩ cho con. Con quay về không chào hỏi thì thôi đi, vậy mà còn vênh mặt lên nhìn bà ấy như vậy, đây là những gì bố đã dạy con sao?”

Sự khinh thường hiện rõ trong mắt Vũ Phong Toàn, lại trở thành cô không biết nghe lời, mắng một tiếng này, đến nước trên bàn cũng bị đổ.

Vũ Linh Đan trộm liếc nhìn lên tầng, phát hiện vẻ mặt của Vũ Hải Yến đang hả hê khi người khác gặp họa, biểu tình của Nguyễn Kim Thanh cũng ẩn ý như vậy, nhìn qua là biết, đây chính là hiệu quả mà Nguyễn Kim Thanh muốn.

Lấy lùi làm tiến, có lúc sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn.

“Bố, con xin lỗi.”

Vũ Linh Đan cúi đầu, trực tiếp xin lỗi.

Hiện tại đối với cô mà nói, xin lỗi đã không còn khó khăn như xưa, kết quả Vũ Phong Toàn ngây ra một lúc, vốn dĩ trong bụng vẫn đầy lửa giận, giờ thì hay rồi, không nói được lời nào đã bị chặn lại.

Nguyễn Kim Thanh ở trên đầu ý vị thâm trường nhìn Vũ Linh Đan một cái, trên mặt lộ ra một tia lo lắng, nhưng cũng không nói gì, quay trở lại phòng.

“Được rồi, con ngồi xuống rồi nói.”

Mặc dù Vũ Phong Toàn vẫn còn tức giận, nhưng nét mặt ông ta cũng đã hòa hoãn lại, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, bảo Vũ Linh Đan ngồi xuống.

Vũ Linh Đan mỉm cười: “Cảm ơn bố.”

Không phải Nguyễn Kim Thanh muốn nhìn thấy cô và Vũ Phong Toàn cãi nhau sao, cô cứ không muốn Nguyễn Kim Thanh được như ý đấy.

Tâm tư của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan cũng đoán ra được, muốn ông ta hết tức giận, đối với Vũ Linh Đan, không hề khó.

“Bố, tin tức bố cũng đã xem rồi, con cũng không muốn phủ nhận cái gì, dù sao con và Trương Thiên Thành cũng là vợ chồng, có quan hệ cũng là bình thường, về phần Trương Đức Phú, còn chưa rõ cậu ta đối với con có mục đích gì, còn Phan Bảo Thái, con hoàn toàn không còn nhớ người này, chỉ là tình cờ gặp mặt.”

Vũ Phong Toàn thấy Vũ Linh Đan vẫn đặt Trương Thiên Thành lên vị trí đầu tiên, trong lòng cũng thả lỏng hơn.

Ông ta cố ý thở dài, tình ý sâu xa nói: “Con là con gái của bố, còn làm người như thế nào bố biết rõ nhất, con sẽ không kết giao với những người không đàng hoàng, làm mất đi danh tiếng của tập đoàn Bạch Đằng chúng ta, nhưng sự việc đã loạn lên như thế này rồi, con dự định giải quyết như thế nào?”

“Bố cùng là lo danh tiếng của con, dù sao cũng đã ly hôn rồi, nếu cứ như thế này, ai còn dám lấy con nữa chứ.”

Vũ Phong Toàn chân thành nói ra cảm xúc của mình, thậm chí còn xúc động dụi mắt. Vũ Linh Đan cúi đầu không nói, giống như một người cha nhân hậu và một người con hiếu thảo vậy.

Nguyễn Kim Thanh ở bên trên nhìn thấy vậy cắn răng, nắm chặt tay.

Vũ Hải Yến sớm đã không cam lòng, không nhịn được hỏi: “Mẹ, con đã nói mẹ không lên nói giúp Vũ Linh Đan mà, lẽ nào mẹ vẫn còn mong cô ta sẽ cảm kích mẹ sao.”

“Đương nhiên mẹ cũng không phải thật sự nói giúp Vũ Linh Đan, con không nhìn thấy vừa rồi Vũ Phong Toàn tức giận sao, hiển nhiên là kế hoạch của mẹ có tác dụng, mẹ càng nói giúp Vũ Linh Đan, càng tỏ ra Vũ Linh Đan là người không hiểu chuyện, như vậy mới càng tức giận hơn.”

“Càng quan trọng hơn là, sau này cho dù mẹ có làm cái gì, Vũ Phong Toàn cũng sẽ không hoài nghi đến mẹ, cho dù Vũ Linh Đan muốn gây phiền phức cho mẹ, thì cũng phải quả được cửa ải của Vũ Phong Toàn.”

Hiện tại Nguyễn Kim Thanh cúi đầu, mục đích là vì làm một cái ô dù vỏ bọc bảo vệ cho mình sau này.

Những lời này, Vũ Hải Yến không biết đã nghe Nguyễn Kim Thanh nói bao nhiêu lần, nhưng ngày đó, Vũ Hải Yến mãi vẫn chưa nhìn thấy.

Ngược lại là ở dưới kia, không biết Vũ Linh Đan nói gì với Vũ Phong Toàn, làm cho Vũ Phong Toàn bớt giận, thậm chí trên mặt còn có ý cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.