Chương 20: Tình nhân mà cô bao nuôi à?
Nhưng mà sớm muộn gì Trương Thiên Thành cũng phải được thông báo về việc này, vì vậy Vũ Linh Đan không phủ nhận, cô gật đầu, không hề sợ hãi mà nói: “Không bao lâu nữa anh sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án.”
“Vừa rồi chính là người tình mà cô nuôi à?” Trương Thiên Thành rõ ràng đã nhìn thấy, cho nên mới ở đây cắm sào chờ nước.
Sắc mặt Vũ Linh Đan lập tức đỏ lên, nhưng vì không thể trốn thoát nên đành phải cắn răng kiên trì: “Trương Thiên Thành, hôm nay anh đến đây để thương lượng với tôi sao?”.
Dường như Trương Thiên Thành bị chọc cười vì lời nói của cô, khóe miệng nhếch lên, sau đó bày vẻ mặt không quan tâm nói: “Chỉ bằng cô thôi mà muốn đánh bại tôi sao? Thật ra tôi khá tò mò, không biết người đàn ông đứng sau lưng cô rốt cuộc là ai đấy.”
Lúc này chỉ lướt qua nên anh không thấy người đó, nhưng anh tin không bao lâu nữa mình sẽ biết thôi.
Đương nhiên, Vũ Linh Đan sẽ không làm bất cứ điều gì để bán đứng đồng đội của mình, vì vậy cô chỉ bày ra khuôn mặt lạnh lùng mà không nói gì.
Không lâu sau, điện thoại di động của Trương Thiên Thành vang lên, khóe miệng anh nhếch lên: “Bây giờ cô muốn nói thì cũng không có cơ hội đâu.”
Nói xong, anh bật loa to lên, chỉ nghe thấy một tiếng nói của ai đó, rồi anh ta bắt đầu báo cáo: “Người lúc này cô Linh Đan gặp chính là em trai của anh, Trương Đức Phú. Sau khi gặp nhau, Trương Đức Phú đã hẹn gặp luật sư, nhưng mà trên đường đi, em phát hiện hình như Trương Đức Phú muốn tạo dư luận trước…”
“Cậu ta muốn làm gì?”.
“Khi Trương Đức Phú gọi, cậu ta hy vọng tình trạng tinh thần của cô Linh Đan có thể tồi tệ hơn, để cho dù không thể hiện được anh thì cũng có thể kéo anh xuống nước.”
Trần Đức Bảo nói rõ ràng trong điện thoại.
Vũ Linh Đan sửng sốt khi nghe như thế, lại nghe Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Trước tiên hãy thông báo cho các cơ quan truyền thông, nếu ai dám hợp tác với Trương Đức Phú, thì cũng chính là đang chống lại Trương Thiên Thành, hãy cân nhắc suy tính kỹ càng.”
“Vâng ạ!”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Thiên Thành không giấu giếm sự khinh thường nơi đáy mắt, anh giơ điện thoại lên và nói: “Xem ra Trương Đức Phú không có ý định giúp cô kiện cáo đầu, ngược lại dùng cô để đối phó với tôi đấy”.
Vừa rồi Vũ Linh Đan cũng đã nghe được rõ ràng, nhưng trước đó Trương Đức Phú cũng đã nói rằng chỉ cần chứng minh Trường Thiên Thành có xuất hiện cùng phòng với cô là được, cho dù kiện cáo không thành công thì cũng có thể cho Trương Thiên Thành một bài học nhớ đời.
Ngay lập tức, Vũ Linh Đan nói một cách không đồng cảm: “Ân oán giữa các người không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi đã nói nếu như anh lại dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá!”
“A!”
Trương Thiên Thành không thèm quan tâm, ngược lại lạnh lùng hỏi: “Cho nên, cô không ngại phối hợp với người khác để hãm hại tôi sao?”
“Hãm hại sao? Tổng giám đốc Thành, anh có lầm không vậy, những gì tôi nói đều là sự thật!”
“Tốt lắm”.
Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan rồi mở điện thoại gọi cho Huỳnh Nam An, sau đó nói: “Về lần hợp tác gần đây nhất với Bạch…”
Vũ Linh Đan không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên cô giật lấy điện thoại di động của anh rồi cúp máy. Vũ Linh Đan tức giận hỏi: “Trương Thiên Thành, anh uy hiếp tôi sao?”
“Là cô uy hiếp tôi trước.”
Trương Thiên Thành tủm tỉm cười, vuốt nhẹ những nếp nhăn trên áo mình. Dũng khí của người phụ nữ này thật sự càng ngày càng lớn, bây giờ cô còn dám giật lấy điện thoại di động của anh.
Trương Thiên Thành tiếp tục nói: “Nếu để bố cô biết cô muốn kiện cáo ông Thần Tài này, không biết cô trở về báo cáo kết quả như thế nào nhỉ? Hơn nữa, cả thành phố này có ai tin đường đường là tổng giám đốc Trương Thiên Thành mà lại phải đi hãm hiếp người phụ nữ vừa mới ly hôn không?”.
Trương Thiên Thành cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng và giáng cho cô một đòn nặng nề.
Vũ Linh Đan hiểu rằng Trương Thiên Thành là người nói được làm được. Nếu có nhất quyết làm theo ý mình thì hạng mục của Bạch Đằng sẽ bị hủy bỏ, e rằng cô cũng không qua được cửa của Vũ Phong Toàn.
Cho dù không cam lòng, nhưng lúc này Vũ Linh Đan cũng không còn lựa chọn nào khác, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không kiện anh cũng không sao. Anh nhất định phải giao dự án cho Bạch Đằng. Ngoài ra, tất cả các dự án bị gián đoạn phải được khôi phục. ”
“Vũ Linh Đan, chúng ta đã ly hôn rồi” Lần này đổi lại là Trương Thiên Thành nhắc nhở.
Không chịu thua kém, Vũ Linh Đan cười chế nhạo và nói: “Nếu tổng giám đốc Thành cũng biết thì xem ra ngày thường có vẻ như công việc khá nhàn nhã, còn có thời gian gặp tôi chơi đùa như thế này!”
“Gọi ngay bây giờ!” Trương Thiên Thành đe dọa. “Anh gọi trước đi.”
Vũ Linh Đan cũng không quên cuộc điện thoại uy hiếp, Trương Thiên Thành cũng không chậm trễ, anh thật sự gọi lại cho Huỳnh Nam An, đầu dây bên kia chưa kịp nói thì anh đã nói thẳng: “Vừa rồi tôi còn chưa nói xong. Ý tôi là, vốn hợp tác tăng lên, thêm hai…”
Ngay khi Vũ Linh Đan nghe thấy Trương Thiên Thành muốn tăng vốn đầu tư, trong lòng cô thở phào một hơi. Đây có tính là hoàn thành nhiệm vụ quá xuất sắc không? Cuối cùng cô cũng không cần nhìn sắc mặt của Vũ Phong Toàn nữa.
Sau đó, Vũ Linh Đan gọi điện thoại cho Trương Đức Phú, cô cũng cảm thấy có lỗi nhưng nhìn tên sói lang Trương Thiên Thành đang giám sát mình, cô đành phải mở miệng: “Trương Đức Phú, xin lỗi, tôi không muốn kiện nữa”
“Vì sao, em đã hẹn với một vài người của giới truyền thông, tin tức có thể được tung ra vào chiều nay!” Giọng điệu của Trương Đức Phú rõ ràng là lo lắng sốt ruột khi nghe như vậy.
Vũ Linh Đan nghiến răng mím môi nói: “Tôi xin lỗi, Trương Đức Phú, tôi đã hối hận rồi, nên kết thúc chuyện này đi.”
“Chị Linh Đan, đợi đã!”.
Trương Đức Phú sợ Vũ Linh Đan cúp điện thoại, sau khi hét lên thất thanh, cậu ta bắt đầu cảnh giác nghi ngờ: “Trương Thiên Thành đang uy hiếp chị sao? Em nói với chị, chị đừng sợ, càng như vậy thì chị phải càng dũng cảm lên…”
Vũ Linh Đan đáp lại bằng một giọng nói như muỗi kêu, sự nhiệt tình khác thường của Trương Đức Phú khiến cô bắt đầu tin vào lời của Trương Thiên Thành, có lẽ Trương Đức Phó thực sự chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi.
“Trương Đức Phú, có lẽ lúc trước tôi không nói rõ với cậu. Trước đây tôi cũng muốn kiện Trương Thiên Thành, nhưng không phải dựa vào dư luận để tung tin đồn, cho nên tôi không muốn thông báo cho giới truyền thông
Bằng cách này, danh tiếng của mình cũng không còn nữa.
“Bên cạnh chị có người đúng không?” Dường như Trương Đức Phủ phản ứng ngay lập tức và hỏi thẳng.
Vũ Linh Đan vô thức nhìn Trương Thiên Thành, cô chưa kịp trả lời thì Trương Thiên Thành đã giật lấy điện thoại di động của cô rồi nói với đầu dây bên kia: “Trương Đức Phú, cậu quan tâm đến đời tư của anh từ Ỗbao giờ vậy?”
Mặc dù là anh cười, nhưng Vũ Linh Đan vẫn cảm thấy da thịt lạnh lẽo, thậm chí nhiệt độ trong xe cũng trở nên hơi lạnh, cơ thể càng lạnh hơn.
Trong điện thoại, không biết đã nói gì, Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, rồi thuận thế ôm Vũ Linh Đan vào lòng. “Cậu nói sở thích tình thú của anh và chị dâu của cậu mà cũng phải đánh trống khua chiêng cho người ta biết sao? Chị dâu cậu xấu hổ không dám đi ra ngoài đấy.”
Trương Đức Phú không nói nên lời, Vũ Linh Đan không ra mặt, cậu ta có tiếp tục thuyết phục cũng chẳng được gì.
Đến lúc đó Trương Thiên Thành lại phản công, rồi lại gậy ông đập lưng ông cũng không biết chừng.
Đột nhiên, Trương Đức Phú thay đổi sắc mặt, thay vì cứng rắn với Trương Thiên Thành, cậu ta cười ha hả rồi nói: “Xem ra tuy rằng anh và chị dâu đã ly hôn nhưng tình cảm vẫn như vậy. Hay là để em làm chủ, hai người có thể tái hôn một lần nữa nhỉ?”