(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 178: Còn rất nhiều gánh nặng
Bà nói mình sẽ chết, nhưng mà Trương Đức Phú lại không hề để ý.
Đây là đòn sát thủ của bà rồi, bình thường vẫn có tác dụng với Trương Đức Phú, nhưng lần này…
Trong đầu Dương Thanh My xuất hiện bóng dáng của Vũ Linh Đan lần nữa, bà ta hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: “Xảy ra chuyện đi, tốt nhất là nên xảy ra chuyện, vậy thì ai cũng thoải mái.”
Vốn chỉ là lầm bầm lầu bầu vậy thôi, nhưng vô tình lại vang đến tai Trương Thiên Thành, anh lập tức xoay người lại, mặt mũi tối sầm bước nhanh đến cho Dương Thanh My.
Trương Đức Phú còn chưa hiểu tại sao, tự dưng thấy sắc mặt Trương Thiên Thành tái đi, đầy kìm nén, cậu ta bất giác quay đầu lại.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
“Cứu với!”
Dương Thanh My lớn giọng la, nhưng hai tay Trương Thiên Thành vẫn liên tục tát bà ta, đánh đến mức lăn lộn trên mặt đất. Đến khi Trương Đức Phú chạy tới thì đã muộn rồi.
Trương Đức Phú đau lòng vô cùng, chắn trước mặt Dương Thanh My, trợn to hai mắt: “Trương Thiên Thành, anh có biết mình đang làm gì không thế hả?”
Trương Thiên Thành không buồn để ý đến Trương Đức Phú, anh chỉ nhìn Dương Thanh My, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu đã vậy, tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai, nếu không bà không chịu nổi đâu.”
“Trương Thiên Thành, có phải anh nghĩ trở thành người thừa kế của Á Đông rồi thì cả gia tộc này phải nghe lời anh không?”
Trương Đức Phú không thể nhịn được nữa, mẹ mình bị đánh ngay trước mặt, đương nhiên người làm con như anh ta sẽ càng đau lòng hơn, cho nên anh ta đứng trước mặt Trương Thiên Thành, lạnh lùng nói.
Mí mắt Trương Thiên Thành không buồn ngước lên, sự khinh bỉ nơi đáy mắt không buồn che đậy, anh cười gằn: “Nếu cậu có thể hiểu điều đó thì cũng không đến nỗi bị đánh đâu.”
“Anh…”
Trương Đức Phú nổi điên vung nắm đấm tới, vừa lúc Trần Đức Bảo bên kia cũng hét lên: “Tổng giám đốc Thành, thang máy lên rồi.”
Trương Thiên Thành không muốn lãng phí thời gian với Trương Đức Phú, anh sửa lại áo khoác một chút rồi xoay người rời đi.
Trương Đức Phú không dám chậm trễ, cậu ta nhìn mặt Dương Thanh My bị đánh đến sưng đỏ, đáy mắt ngập tràn thù hận, nhìn theo bóng lưng Trương Thiên Thành rời đi, cậu ta gằn giọng: “Nhất định con sẽ đòi lại món nợ này cho mẹ.”
“Đừng, đừng con ơi, nếu con muốn giẫm Trương Thiên Thành dưới chân, thì bắt đầu từ bây giờ, con không được phép phạm sai lầm nữa.”
Dương Thanh My không quan tâm đến cảm giác đau rát trên mặt, kéo lấy Trương Thiên Thành: “Chỉ cần một ngày con chưa vùng lên thì mẹ con chúng ta phải chịu đựng nhục nhã như thế này.”
Trương Đức Phú cúi đầu.
Sau ba giây trầm mặc, rốt cuộc Trương Đức Phú cũng thoát khỏi tay Dương Thanh My lần nữa, đáy mắt ngập vẻ hổ thẹn và kiên quyết.
“Mẹ cứ xem như đây là lần cuối cùng con phạm sai lầm đi!”
“Trương Đức Phú.”
Trương Đức Phú cương quyết buông Dương Thanh My ra, chạy như bay về phía thang máy, phía sau là tiếng khóc tức tưởi của Dương Thanh My, mặc dù bà ta đã lấy chuyện sinh tử ra uy hiếp Trương Đức Phú, nhưng cậu ta cũng không buồn để ý.
Dương Thanh My đấm mạnh lên tường, vừa oán giận con, vừa hận Vũ Linh Đan.
“Hồ ly tinh, tôi sẽ không để cho cô thoải mái đâu.”
Mũi Trương Đức Phú cay cay, khóe mắt hơi ướt át, Dương Thanh My nói không sai, trên người cậu ta còn rất nhiều gánh nặng.
Nhưng đột nhiên cậu ta cảm thấy, nếu có tất cả nhưng không có Vũ Linh Đan thì dường như cũng đâu còn ý nghĩa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");