Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 157




Chương 157: Lòng tốt của Nguyễn Kim Thanh

“Tôi cũng chỉ hy vọng ông có thể vui vẻ lên một chút, đừng cứ mãi buồn phiền trong lòng.”

Nguyễn Kim Thanh xót xa than thở một tiếng, biến hình ảnh bản thân mình trở thành một người tốt bụng.

“Có bà ở đây là tốt rồi.”

Vũ Phong Toàn nựng nhẹ chóp mũi của bà ta, cảm thấy hài lòng.

Sau đó Vũ Hải Yến nhịn không được hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự định cho Vũ Linh Đan quay về sao.”

Nguyễn Kim Thanh đang uống trà chiều, nhìn mây tím nhuộm đẫm ánh hoàng hôn, động tác vẫn nhã nhặn thoải mái: “Con làm việc trong công ty thế nào rồi?”

“Cũng được ạ.”

Vũ Hải Yến cũng ngồi xuống, thờ ơ nhún vai một cái: “Bố rất thương con, nên cũng không giao cho con việc gì quan trọng cả, mỗi ngày cứ xem tài liệu rồi ký tên xoẹt xoẹt vài ba cái như thế thôi.”

“Như vậy không được.”

Nguyễn Kim Thanh nghe xong liền nhíu mày lại, nặng nề đặt tách cà phê tinh xảo lên bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vũ Hải Yến sợ hết hồn, không hiểu tại sao Nguyễn Kim Thanh lại bực tức như vậy, ngẩn ngơ nhìn bà ta, không nói chuyện.

Nguyễn Kim Thanh liếc nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn chung quanh không có ai mới nhỏ giọng răn dạy con gái mình: “Mẹ muốn con vào công ty là vì muốn con làm quen với công việc, con thì hay rồi, ở công ty nhàn rỗi không làm việc gì, Vũ Linh Đan mà quay lại thì con cũng xong đời.”

“Vốn đã thế rồi mà, con cũng đâu hợp với việc này.” Vũ Hải Yến nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vì đi làm nên cô ta đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc ăn chơi. Ròng rã suốt một tuần, cô ta cũng chưa ra ngoài đi dạo phố rồi uống rượu này nọ, đã như thế rồi mà Nguyễn Kim Thanh còn chê mình không chịu cố gắng.

“Con nói gì cơ?” Lúc nãy giọng nói quá nhỏ nên Nguyễn Kim Thanh không nghe rõ.

“Không có gì!”

Vũ Hải Yến chột dạ cúi đầu, sau đó lại nói tiếp: “Mẹ đã lo là sau khi Vũ Linh Đan quay lại sẽ làm cho công ty rối loạn thì sao mẹ còn muốn gọi điện thoại kêu Vũ Linh Đan quay về làm gì?”

“Mẹ kêu nó trở về thì nó sẽ về sao?”

Nguyễn Kim Thanh liếc nhìn Vũ Hải Yến, trong ánh mắt toát lên vẻ kiêu căng đắc ý.

Vũ Hải Yến lắc lắc đầu.

Sau đó lập tức vui mừng ríu rít, nịnh nọt bà ta: “Mẹ, vẫn là mẹ thông minh nhất!”

“Nhưng trước hết đừng vội vui mừng quá sớm, mẹ làm như vậy thì cũng chỉ có được sự tin tưởng của bố con mà thôi, vẫn còn cách xa mục tiêu trong kế hoạch của chúng ta rất nhiều.”

Nguyễn Kim Thanh nhanh chóng ngồi thẳng lên, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, lời nói thì như vậy, nhưng trong đôi mắt được kẻ eyeliner khéo léo vẫn lặng lẽ lóe lên một vẻ hả hê khoái chí, chớp mắt đã biến mất.

Trong lòng của Vũ Hải Yến lại trở nên nặng nề.

Cô ta hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Nguyễn Kim Thanh, cũng biết rõ cơ hội Nguyễn Kim Thanh dành cho cô ta cũng rất có lợi với bản thân mình, không có chỗ hại, mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng không thể nào từ chối, cũng tỏ vẻ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai lúc đi làm con sẽ đi tìm bố, nói bố sắp xếp cho con một vài công việc để làm.”

“Nhớ kỹ, phải là việc quan trọng.” Nguyễn Kim Thanh bổ sung.

Hai mẹ con bà ta nhìn nhau, Vũ Hải Yến nhanh chóng nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ làm vậy.”

“Ách xì!”

Vũ Linh Đan xem bản đồ thi công suốt cả đêm, không hiểu sao tự nhiên hắt xì một cái.

Vũ Linh Đan xoa xoa mũi, liếc nhìn đồng hồ mới phát hiện đã mười một giờ khuya rồi, dụi dụi đôi mắt khô khốc, cô đứng dậy rót cho mình một ly sữa bò, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm tài liệu.

Bây giờ tiến độ công việc đã chậm hơn so với tiến độ lúc trước, cô nhất định phải xem hết những bản đồ thi công này trong đêm nay mới được.

Reng reng reng!

Điện thoại di động ở bên cạnh đột nhiên reo lên, Vũ Linh Đan mới vừa đi qua đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Vũ Linh Đan hỏi một câu là ai, nhưng lại không có người trả lời.

Mấy giây sau lại có tiếng gõ cửa dồn dập.

Vũ Linh Đan cẩn hé một khe cửa ra xem, thùng hàng liền bị người ta đá mạnh một cái, Vũ Linh Đan không cản lại được, lập tức té ngã xuống đất.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một người đàn ông thân hình cao lớn bịt khẩu trang nhanh chân xông vào, liếc nhìn Vũ Linh Đan té dưới đất, rầm một cái khóa cửa lại.

Vũ Linh Đan thấy tình hình không ổn nên lập tức chạy về phòng ngủ.

Người đàn ông kia cũng không vội vàng, từ từ đi theo cô, ở trong phòng ngủ, người đàn ông cởi áo khoác ra vứt đại trên đất, sau đó nhanh chóng vồ tới Vũ Linh Đan giống như sói đói đang rình mồi.

“Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trong giây phút nguy hiểm, Vũ Linh Đan cố gắng giữ bình tĩnh, ở đây là công trường đang thi công, nếu như tên kia muốn cướp tiền thì cô có thể để của đi thay người: “Chỉ cần anh không làm hại tôi thì muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh.”

Ha ha!

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, giơ tay lên đã muốn cởi áo lót trắng tinh của cô ra, lạnh lùng nói: “Tôi muốn làm cái gì chẳng lẽ cô còn không biết sao, cô chủ lớn nhà họ Vũ?”

Một câu nói làm Vũ Linh Đan như rớt xuống địa ngục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.