Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 127




Chương 127: Chia tay?

Vũ Hải Yến không chờ được nên trực tiếp gọi điện thoại.

Lần này Phan Phùng Hiếu lại thẳng thắn nghe máy.

“Cậu Lý đã hết bận rồi thì hôm nay đi tới Á Đông được không?”

Mặc dù Vũ Hải Yến ôm một bụng tức nhưng cô ta cũng không phát tác ngay lúc này, giọng điệu của cô ta ngọt ngào, nở nụ cười dịu dàng cố gắng khiến mình trở thành bộ dạng ôn nhu động lòng người.

Trong điện thoại, Phan Phùng Hiếu thay đổi dáng vẻ vô cùng dịu dàng, thân mật khăng khít như lúc trước, thản nhiên nói: “Cô Vũ, đã trễ thế này mà cô còn gọi cho tôi không biết có việc gì không?”

Lê Ngọc An nghe xong câu này thì không ngồi yên được nữa.

Đây chính là lời nói của chồng chưa cưới sắp đính hôn của cô ấy sao?

“Phan Phùng Hiếu, anh có ý gì hả?”

Vũ Hải Yến nhanh chóng bật dậy khỏi giường, hít sâu một hơi rồi chất vấn bằng giọng điệu lạnh lùng.

“Ha ha, Vũ Hải Yến, ý của tôi rất rõ ràng, tôi quyết định hủy bỏ việc cưới xin với người nhà họ Vũ các người.”

Giọng điệu của Phan Phùng Hiếu lạnh như băng, không hề nghe ra được chút ý nói đùa nào. Sau đó, anh ta nhân lúc Vũ Hải Yến còn chưa kịp phản ứng lại đã cúp máy thẳng.

Vũ Hải Yến chưa chịu từ bỏ gọi tới lần nữa.

“Phan Phùng Hiếu, hôm nay anh không nói chuyện rõ ràng thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Bây giờ tin tức chúng ta sắp đính hôn đều đã truyền ra ngoài rồi thì anh mới nghĩ đến chuyện đổi ý à? Sao hả? Anh tính chơi tôi à?”

Vũ Hải Yến lớn tiếng trách mắng

Tình hình bên này cũng dẫn tới sự chú ý của Nguyễn Kim Thanh và Vũ Phong Toàn, hai người vừa đi vào đã thấy Vũ Hải Yến vừa đập đồ vừa khóc lóc kể lể trong điện thoại.

Vũ Phong Toàn nhíu mày hỏi Nguyễn Kim Thanh: “Con bé sao thế?”

Nguyễn Kim Thanh thấy cô ta như thế cũng lo lắng, đau lòng không thôi nên vội nói: “Buổi chiều con bé chỉ nói với em là Phan Phùng Hiếu không nhận điện thoại, em còn tưởng là hai đứa cãi nhau giận dỗi nhưng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy.”

“Phan Phùng Hiếu, anh có ý gì hả? Mấy chuyện này anh nghe ai nói thế!”

Vũ Hải Yến chợt dừng lại, cô ta gần như điên cuồng thét vào trong điện thoại.

Phan Phùng Hiếu đã sớm chịu đựng đủ tính khí này của Vũ Hải Yến, vừa nhớ lại bộ dạng lúc trước cô ta đóng vai ôn nhu động lòng người trước mặt mình thôi là trong lòng Phan Phùng Hiếu đã cảm thấy buồn nôn.

“Vũ Hải Yến, tôi không nói quá rõ ràng cũng là muốn giữ lại mặt mũi cho cô, nếu như cô đã không cần mặt mũi thì cũng được thôi. Tôi nói rồi, có phải lúc trước cô không theo đuổi được Trương Thiên Thành còn bị người ta vả mặt trước mặt mọi người đúng không? Tôi còn nghe nói cô từng bỏ thuốc cho Trương Thiên Thành…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!”

Vũ Hải Yến giậm chân một cái, nước mắt cũng rơi xuống, bàn tay đang cầm điện thoại di động cũng run lên: “Phan Phùng Hiếu, tại sao anh lại vu oan cho tôi như thế chứ?”

“Xin lỗi nhé cô Vũ, tôi cũng không phải cố ý nhắc tới mấy chuyện này đâu nhưng thật sự là nhà họ Phan chúng tôi không tiếp nhận được loại con dâu dâm loàn như thế.”

Phan Phùng Hiếu nói xong còn thuận tiện tổng kết lại: “Quan hệ của hai chúng ta cứ kết thúc thế đi, chỉ cần cô không đi làm phiền thôi thì tôi đều có thể để những chuyện này tan đi trong bụng, coi như là mắt tôi mù không nhìn rõ người vậy.”

“Phan Phùng Hiếu, tên khốn nạn nhà anh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh như thế đâu!”

Vũ Hải Yến lại phát tác gào thét một lần nữa, sau đó cô ta đập cái bình hoa bên cạnh vỡ nát, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt đã sớm nổi lên từng tầng sát ý.

Nguyễn Kim Thanh thấy vậy thì hoảng sợ không thôi, bà ta nhanh chóng đi qua muốn đỡ Vũ Hải Yến.

Vũ Hải Yến vừa dùng lực đã đẩy thẳng Nguyễn Kim Thanh ra, vẻ mặt quyết tâm nói vào điện thoại: “Đừng có kiếm cớ, mấy lời này của anh đều là bịa đặt, tất cả chỉ dùng để vu oan cho tôi mà thôi!”

“Ha, là thật hay giả thì tôi cũng lười cãi lại với cô. Phan Phùng Hiếu tôi đã trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Cần Thơ rồi, ai cũng biết tôi suýt chút thì tiếp nhận một đôi giày rách, may mà tôi kịp tỉnh táo lại. Tôi nói cho cô biết nhé Vũ Hải Yến, cô đừng có làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô đẹp mặt.”

Lần này Phan Phùng Hiếu cúp máy thật.

Cho dù Vũ Hải Yến gọi đến thế nào cũng trong trạng thái không ai nghe máy.

“Hải Yến, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

Nguyễn Kim Thanh đứng bên cạnh đã sớm không nhịn được, cô ta vừa cúp điện thoại là bà ta lập tức nhào tới ôm lấy con gái không buông.

Vũ Phong Toàn cũng thở dài một tiếng: “Chuyện cưới xin tốt như thế cũng bị hai đứa các con biến thành thế này, ngày mai bố tự đi tìm bố mẹ nhà họ Phan nói chuyện, đúng là quá đáng mà.”

“Mẹ, Phan Phùng Hiếu muốn hủy hôn với con!”

Vũ Hải Yến vừa nói xong đã không nhịn được mà gào khóc.

Nguyễn Kim Thanh và Vũ Phong Toàn đã đoán ra được chút ít, vì vậy hai người nhìn nhau, trừ tức giận thì lại càng bất đắc dĩ.

Chuyện nhà trai ép buộc hủy hôn mà bị truyền đi thì không chỉ trở thành một trò cười lớn mà e là thanh danh của Vũ Hải Yến cũng sẽ bị tổn hại.

Vũ Phong Toàn bối rối, trầm mặt, cuối cùng nghiêm túc nói: “Không được, thu xếp một chút đi, đêm nay chúng ta sẽ đến nhà họ Phan.”

“Em đi chung với anh, đúng là khinh người quá đáng. Có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, hủy bỏ hôn lễ? Nhà họ Phan bọn họ không cần mặt mũi nhưng nhà họ Vũ chúng ta vẫn cần mặt mũi đây này!”

Trong lòng nguyễn kim thành tràn đầy căm phẫn.

Chỉ có Vũ Hải Yến lắc đầu, trên mặt đều là nước mắt: “Hai người đừng đi, hai người thấy con ngã còn chưa đủ đau à?”

“Hải Yến, mẹ và bố con đi ra mặt cho con. Cho dù thật sự muốn hủy hôn thì cũng phải do nhà họ Vũ chúng ta đề nghị, Phan Phùng Hiếu kia là cái thá gì chứ, chỉ là một tên phế vật đi du học về không làm nên được trò trống gì mà thôi.”

Ánh mắt Nguyễn Kim Thanh sáng rực, khí thế của bà ta hùng hổ dọa người.

Thể diện đã bị xé rách thì đương nhiên không còn lời gì để nói nữa.

Vũ Phong Toàn đã đi ra ngoài cho người chuẩn bị xe trước rồi mà Vũ Hải Yến đang kinh hồn bạt vía cũng bị Nguyễn Kim Thanh ép buộc kéo đến nhà họ Phan.

Tám giờ rưỡi tối, nhà họ Phan đèn đuốc sáng rực.

Vũ Phong Toàn lái xe thẳng vào trong sân, sau đó nghênh ngang đi vào phòng khách. Trên đường tới đây, Vũ Phong Toàn đã thông báo trước nên giờ phút này tất cả người nhà họ Phan đều ngồi trong phòng khách.

“Anh Phan, chuyện hủy hôn này có liên quan đến con gái nhỏ của tôi, dù sao anh cũng phải cho tôi một câu trả lời chứ? Nếu không thì mặt mũi nhà họ Vũ chúng tôi còn đặt ở đâu được nữa.

Vũ Phong Toàn vừa tới đã khí thế bức người, ra oai phủ đầu với người ta.

Phan Mạnh Tài cũng vừa mới nghe Phan Phùng Hiếu nói chuyện đã xảy ra, ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời vẫn còn đang tức giận.

Nghe thấy tên Vũ Phong Toàn không biết điều này tìm tới cửa, trong lòng ông đã tìm từ sẵn rồi.

Phan Mạnh Tài hừ lạnh một tiếng, thậm chí còn không hề có ý tứ để Vũ Phong Toàn ngồi xuống, ông nói thẳng: “Tổng giám đốc Vũ à, không phải là tôi không cho cậu mặt mũi nhưng mặt mũi của mỗi người đều phải tự mình kiếm được, con gái nhà họ Vũ các cậu làm chuyện khiến người ta thất vọng thì liên quan gì tới nhà họ Phan chúng tôi chứ?”

“Phan Mạnh Tài, lời này của anh là có ý gì hả?”

Nguyễn Kim Thanh cũng tiến lên một bước, bà ta tuyệt đối sẽ không có phép có người nào hãm hại con gái của mình như thế.

“Ha, tôi có ý gì còn chưa rõ à? Là con gái nhà các người không biết xấu hổ suốt ngày đi theo sau lưng Trương Thiên Thành liên tục làm ra những chuyện khiến người ta cười nhạo, bây giờ bị con tôi phát hiện ra rồi nên mấy người thẹn quá thành giận à?”

Phan Mạnh Tài không thể ngồi yên được nữa, ông nặng nề đặt tách trà thượng hạng lên bàn rồi đứng dậy chỉ vào Vũ Phong Toàn mà mắng.

“Khá khen cho quỷ già nhà anh, xem ra đúng là cha nào con nấy. Hôm nay Vũ Phong Toàn tôi tới đây cũng không phải để xin các người, muốn hủy bỏ thì hủy bỏ, chỉ có điều chuyện hủy hôn này cũng phải do bên nhà họ Vũ chúng tôi nói, vẫn chưa tới lượt nhà họ Phan các người lên tiếng đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.