Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi

Chương 11




Chương 11: Gặp lại nhau trên bàn rượu

Khi Vũ Phong Toàn nhìn thấy cô đã đến, đáy mắt cuối cùng cũng có mấy tia hài lòng, ông ta gật gật đầu: “Trước hết phải lấy được hợp đồng về trong tay, cho dù không lấy được cũng phải nhân cơ hội này kết thân lại với Trương Thiên Thành, Linh Đan, không phải là bố không thương con, con xem cái vị trí bà chủ nhà họ Trường có bao nhiêu người ngoài kia ao ước, con không thể không quý trọng được.”

Trong mắt Vũ Phong Toàn, lúc trước Trương Thiên Thành có thể chấp nhận Vũ Linh Đan thì bây giờ anh cũng có thể chấp nhận được lần nữa.

“Bố, con hiểu rồi”

Vũ Linh Đan nhướng mày, cũng biết là không nên tranh luận với ông ta, cứ gật đầu cho xong, còn về chuyện làm như thế nào thì đó mới là chuyện của cô.

Vũ Linh Đan nhanh chóng báo số phòng thì ngay lập tức có một người phục vụ ân cần tới đón cô: “Cô Linh Đan, mời cô đi bên này

Vũ Linh Đan mím môi cười, thầm hít sâu một hơi. Dự án Vịnh Hải Cảng là một hạng mục rất lớn đối với tập đoàn Bạch Đằng, còn đối với Á Đông mà nói thì đây là một hạng mục không đáng nhắc tới.

Cho nên… hôm nay Trương Thiên Thành chắc là sẽ không xuất hiện. Vũ Linh Đan vừa vào cửa thì đã có một giọng nói hài hước vang lên: “giám đốc Linh Đan đến rồi”

Theo giọng nói đó có một vài ánh mắt không rõ ý tứ đều đổ dồn về phía Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan cũng không quan tâm đến điều đó, cô thoải mái bước tới chào mọi người và ngồi xuống vị trí gần cánh cửa ra vào.

Sau khi uống được ba tuần rượu thì Vũ Linh Đan cảm thấy đã đến lúc nói chuyện công việc. Cô nở một nụ cười điềm tĩnh, tự mình nâng ly kính các vị khách có mặt ở đây, cũng là người liên quan đến dự án hôm nay của tập đoàn Á Đông.

“Giám đốc Nam An, ly này tôi xin kính anh, hy vọng anh cho Bạch Đằng chúng tôi một cơ hội. Dù sao với khu du lịch Mạc Sầu năm trước, chúng ta cũng đã từng hợp tác rất vui vẻ và thành công”

Huỳnh Nam An hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, sở dĩ lần trước có thể hợp tác, không phải là vì mặt mũi của Trương Thiên Thành sao?

Bây giờ thì…

Ánh mắt khinh thường của Huỳnh Nam An lướt qua mặt Vũ Linh Đan, anh ta cơ bản không có ý tiếp lấy ly rượu của cô.

Người ở bên cạnh vừa nhìn đã nhận ra, bây giờ Vũ Linh Đan không còn là vợ của Trương Thiên Thành, đương nhiên không thể nhận được những ưu thế như lúc đó được. Ưu điểm ban đầu của cô giờ trở thành nhược điểm, có người nói: “giám đốc Linh Đan, cô nói ngoài kia nhiều công ty nổi bật như thế, dựa vào cái gì mà Á Đông lại phải chọn một công ty chưa lên sàn như Bạch Đằng?”

Vũ Linh Đan vừa nghe đã hiểu.

Mọi người thường nói thương trường không nói chuyện tình cảm, Vũ Linh Đan ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng cười, cô vờ như không hiểu ra ý tứ châm chọc của đối phương, tiếp tục nói: “Thứ nhất là Á Đông và Bạch Đằng đã từng hợp tác qua, đối với quy trình kỹ thuật chúng tôi cũng đã khá hiểu rõ. Thứ hai là Bạch Đằng là công ty có ưu thế là công ty xếp đầu tiên về tính tập thể, hợp tác đoàn đội. Điểm này thì ở buổi đấu thầu năm nay anh cũng đã thấy. Thứ ba là… bản thân tôi rất cần có được hạng mục này.”

Vũ Linh Đan không kiêu ngạo, không xu nịnh, cô cứ chậm rãi mà nói.

Cuối cùng Huỳnh Nam An cũng ngẩng đầu lên nhìn Vũ Linh Đan. Hình dáng của tuổi đôi mươi, không phải ngay ánh nhìn đầu tiên đã thấy mỹ nhân tuyệt trần, nhưng sự tự tin trong ánh mắt lại là điểm hấp dẫn đàn ông.

Dù sao anh ta cũng không thích cho nên trực tiếp đổi đề tài: “giám đốc Linh Đan, tửu lượng của cô thế

nào?”

Vũ Linh Đan ngẩng cổ uống hết rượu trong một hơi, sau đó cô nàng cái ly lên lắc lắc: “Uống với giám đốc Nam An một ly vẫn không có vấn đề gì”

“Phải rồi.”

Huỳnh Nam An cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn bảy tám người đang ngồi ở trong phòng, xem cô như người phục vụ rượu, khinh thường nói: “Đã như vậy thì kính mỗi người ở đây một ly đi, nếu như đến lúc đó cô vẫn chưa say thì tôi nguyện ý nghe cô nói chuyện.”

Đây chính là cố tình gây khó dễ cho cô.

Vũ Linh Đan sao lại không biết được, nhưng cô cũng không còn đường lui nào khác. Mà ngày thường xã giao cô cũng không thể uống ít rượu, nên mới sảng khoái nói: “Được.”

Chẳng mấy chốc, bàn tiệc trở nên sôi động hơn, mọi người vội nâng ly chúc mừng và rót rượu. Vũ Linh Đan không từ chối, sau khi uống liên tiếp ba bốn ly, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, mặt cũng đỏ bừng lên.

“Nào, tiếp tục thôi.”

Vũ Linh Đan cất cao giọng.

Đợi lát nữa vẫn có chuyện phải nói, đương nhiên cô không thể say được, phải duy trì tỉnh táo. Thân hình đứng thẳng tắp, lâu lâu sẽ gặp phải vài cái động chạm nhưng cô vẫn nhanh chóng im lặng mà tránh đi.

Đối phương làm loạn nhưng cô cũng không thể nói gì được.

Có người đến thì thầm bên tai Huỳnh Nam An còn mắt thì lại nhìn về phía Vũ Linh Đan bên kia đã sớm bị đám đàn ông vây quanh, thấp giọng nói: “Dù sao thì Vũ Linh Đan này đã không còn có quan hệ gì với tổng giám đốc Thành, anh An nếu đã thích, sao không.”

Huỳnh Nam An trừng mắt, đè giọng quát: “Cho dù ly hôn rồi nhưng cũng từng là người phụ nữ của tổng giám đốc Thành, tôi khuyên cậu không nên có ý lộn xộn”

Đối phương nở nụ cười xấu xa, tất nhiên anh ta hiểu được ý tứ của Huỳnh Nam An, lập tức khom lưng thầm thì vào tai người bên cạnh nói: “Chắc chắn không phải làm loạn, nhưng nếu giám đốc Linh Đan say rượu rồi đột nhập vào phòng của anh thì lại khác”

Đến lúc đó, nếu như Vũ Linh Đan dám lên tiếng, chúng ta cứ việc trả đũa, nói Vũ Linh Đan vì muốn lấy được dự án này mà câu dẫn giám đốc Nam An”

Huỳnh Nam An không có hé răng, nhưng khóe miệng anh ta đã nhếch lên một nụ cười bí hiểm, lại nhìn về phía Vũ Linh Đan như nhìn một con mồi sắp nằm trong miệng, quyết tâm phải ăn cho bằng được.

Tuy biết rõ cô không còn là trinh nữ trong trắng gì, nhưng vòng eo nhỏ nhắn đang vặn vẹo kia vẫn khiến cổ họng người khác khô khốc.

“Giám đốc An, rượu đều uống xong rồi, có phải nên nói chuyện công việc rồi không?”

Vũ Linh Đan cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn cố gắng sải bước đến vị trí Huỳnh Nam An đang đứng. Ai biết được anh ta lại nhếch miệng cười, sau đó vô lại nói: “Ai nói rượu đã uống xong rồi?”

Nghe thấy thế, sắc mặt Vũ Linh Đan lập tức thay đổi. Cô có thể khúm núm, nhưng không phải nguyện ý bị người ta đùa giỡn. Cô đang muốn phản bác thì thấy Huỳnh Nam An thay đổi vẻ mặt, cười cười bảo cô trước tiên cứ ngồi xuống đã.

“giám đốc Linh Đan, cô gấp cái gì chứ, một ly giữa tôi với cô, không phải là chưa uống sao?”

Huỳnh Nam An nói xong, tự mình rót đầy rượu trong ly của Vũ Linh Đan, sau đó mỉm cười đưa tới trước mặt cô.

Vũ Linh Đan không ngốc, chuyện làm ăn của Bạch Đằng lớn nhỏ gì cô đều là người xã giao, nếu không để mắt tới, chỉ sợ là đã sớm sa ngã rồi.

Vì vậy, cô lại tự rót cho mình một ly rượu rồi mỉm cười nói: “Hôm nay tôi mời giám đốc An ăn tối, làm sao để giám đốc An rót rượu cho tôi được?”

Nói xong, cô nâng ly lên nhìn Huỳnh Nam An với nụ cười trong suốt. Gương mặt thư thái của người đối diện trở nên cứng đờ, khóe miệng chậm rãi mở ra, có chút lạnh lùng.

Vũ Linh Đan không quan tâm, dẫn đầu uống một hơi cạn sạch. “Giám đốc Linh Đan đúng là có tửu lượng tốt thật đấy” Huỳnh Nam An ở một bên cười giả lả, ngoài cười mà trong không cười.

Đúng lúc này cửa phòng bao bị một người đẩy ra, một tiếng “tổng giám đốc Thành” run rẩy vang lên, tất cả mọi người trên bàn rượu đều nhìn về phía cửa ra vào.

Vẻ mặt Huỳnh Nam An vừa rồi còn vô cùng nham hiểm đã ngay lập tức khúm núm, anh ta đứng thẳng lên, cười nói: “Tổng giám đốc, loại tiệc tùng nho nhỏ này sao anh lại phí công tham gia vậy?”

Trương Thiên Thành vừa rồi đang uống rượu ở phòng đối diện, nghe Trần Đức Bảo nói về chuyện hợp tác với Bạch Đằng, anh muốn đến xem thử.

Không ngờ Vũ Linh Đan đúng là đang ở đây.

Không nói một lời, Trương Thiên Thành lập tức đi tới bên cạnh Vũ Linh Đan và ngồi xuống chỗ Huỳnh Nam An vừa ngồi trước đó.

Vẻ mặt của người ngồi gần đó bắt đầu hoảng hốt.. Vũ Linh Đan bất mãn gõ gõ mấy cái vào đầu, rượu rõ ràng làm cô ảo giác rồi, làm sao có nhân vật lớn như vậy ở đây được.

Cô xuất hiện ảo giác, như thể cô đang nhìn thấy Trương Thiên Thành đang ở ngay trước mặt mình.

Trương Thiên Thành phớt lờ Vũ Linh Đan, Huỳnh Nam An vội vàng chạy đến rót rượu cho anh, nhưng anh ta lại nghe thấy lời nói thẳng thừng của Trương Thiên Thành: “Từ khi nào mà hạng mục của tập đoàn Á Đông phải hoàn thành dựa vào việc tiếp rượu của phụ nữ thế này?”

Bầu không khí đang nháo nhào bỗng dưng trở nên im ắng lạ thường.

Vẻ mặt của một đám đang tươi cười nịnh hót cũng đột nhiên cứng ngắc lại, cuối cùng vẫn là Huỳnh Nam An mở miệng: “Tổng giám đốc, chúng tôi cũng chỉ là xã giao một chút, không ngờ rằng, bà chủ…”

Trương Thiên Thành nhíu mày rất chặt.

Huỳnh Nam An không phải là lỡ lời, anh ta cố ý dừng lại quan sát vẻ mặt của Trương Thiên Thành, sau cùng cũng thở dài một hơi.

Sau khi liếc nhìn khuôn mặt những người khác, khuôn mặt thịt mỡ lẫn lộn của Huỳnh Nam An lại tiếp tục cười: “Cũng do tửu lượng của giám đốc Linh Đan hơi kém cho nên mới ngà ngà say thế này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.