Ăn qua cơm xong, trở lại biệt thự, khi mở của biệt thự ra thấy Hoắc Nam Phong đang ngồi trên sofa, cậu không khỏi mà cảm thấy may mắn, thật may vì đã không để cho Tần Mộ Bạch đưa cậu về nhà.
Hoắc Nam Phong luôn đến vào buổi tối, hôm nay giữa trưa đột nhiên lại đây, là bởi vì vừa mới xã giao xong một bữa tiệc, nhất thời hứng thú muốn đến xem ban ngày Thẩm Thần làm gì.
Không nghĩ tới trở về thì chỉ còn căn nhà không, Thẩm Thần không biết chạy tới nơi nào, gọi điện thoại cùng gửi tin nhắn không thấy trả lời, lúc này sắc mặt Hoắc Nam Phong rất âm u.
"Vì sao không nghe điện thoại? Đi làm gì đó?" Hoắc Nam Phong đứng lên, giọng điệu hùng hổ doạ người, ánh mắt sắc bén thẳng nhìn chằm chằm Thẩm Thần.
"Đi đến nhà bạn bè lấy kết quả báo cáo lần trước kiểm tra, rồi ăn cơm ở nhà cậu ấy, ở lại hơi lâu một chút." Thẩm Thần không chút hoang mang mà đem sổ khám bệnh cùng kết quả kiểm tra đặt lên bàn.
Hoắc Nam Phong liếc mắt một cái, bất mãn chất vấn Thẩm Thần như cũ: "Vì cái gì không nghe điện thoại của tôi?"
Thẩm Thần từ trong túi móc điện thoại ra, đưa cho Hoắc Nam Phong xem: "Bật chế độ im lặng, không nghe được."
Hoắc Nam Phong cười lạnh: "Có phải là cậu cố tình không nghe điện thoại của tôi, vừa rồi trước khi vào bật chế độ im lặng để giả vờ không?"
Không thể không nói, Hoắc Nam Phong đoán như vậy quả không sai, Thẩm Thần xác thật chính là làm như vậy.
Cậu không thừa nhận, nhàn nhạt mà nói: "Nếu anh một hai khẳng định như vậy, thì tôi nói gì anh cũng không tin."
Nói xong cậu đi về phòng ngủ.
Cậu có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày đều phải ngủ nửa tiếng, mang thai sau đó bởi vì trong cơ thể bị tin tức tố ảnh hưởng, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, thời gian nghỉ trưa lại biến thành một tiếng.
Hoắc Nam Phong cực kỳ chán ghét Thẩm Thần luôn có thái độ lạnh lùng với tất cả mọi thứ xung quanh, lúc nào cũng mặt lạnh không quan tâm đến bất cứ thứ gì, căn bản không đem hắn để vào trong mắt, tình nhân Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh cũng không dám làm như vậy.
Nghĩ như vậy Hoắc Nam Phong liền cảm thấy tức giận, một tay đem người kéo vào trong lồng ngực, véo cằm Thẩm Thần: "Chạy cái gì, tôi còn chưa có hỏi xong đâu! Cậu đi nhà bạn bè nào? Lấy kết quả kiểm tra mà lâu như vậy sao?"
Nếu không phải hai người ly hôn, Hoắc Nam Phong trong lòng lại có bạch nguyệt quang, Thẩm Thần thiếu chút nữa nghi ngờ Hoắc Nam Phong còn yêu mình, bằng không hắn giống y hệt người chồng biến thái quản lý vợ mình.
Alpha cường hãn chiếm dục mạnh cũng không có như Hoắc Nam Phong.
Thẩm Thần cằm bị hắn cầm đến đau, nhăn nhăn mày: "Tôi chỉ có một người bạn thân, chính là A Lâm. Anh cũng biết cậu ấy......"
Lời nói còn chưa nói xong, Hoắc Nam Phong đột nhiên tiến đến gần người cậu, giây tiếp theo nghiến răng nghiến lợi mà quát: "Cậu mẹ nó trên người như thế nào lại có mùi của Alpha khác? Cậu đi ra ngoài để người khác làm sao?"
Alpha đối với Omega của mình rất nhạy cảm, thiên tính bọn họ chiếm hữu dục mãnh liệt, đối với Omega đã bị đánh dấu rõ như trong lòng bàn tay.
Không đợi Thẩm Thần mở miệng, Hoắc Nam Phong đã tức giận đến sắp nổ mạnh, lập tức liền kéo áo thun Thẩm Thần ra: "Tao hóa! Mỗi ngày ở trước mặt tôi đều giả vờ lãnh đạm, quay đầu đi ra ngoài liền cùng người khác làm......"
Áo thun Thẩm Thần bị hắn thô bạo xé làm hai mảnh, thân mình trắng trẻo tinh tế lập tức lộ ra trong không khí, trắng đến mức thậm chí có chút lóa mắt, không có một chút dấu vết nào cùng người khác ái muội qua.
Lại nói, hai người trải qua loại chuyện này, ít nhiều cũng phải để lại ít dấu vết, không đến mức sạch sẽ như Thẩm Thần bây giờ.
Hoắc Nam Phong đang muốn nói lại im bặt, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lại tiến đến gần lồng ngực Thẩm Thần ngửi ngửi, y hệt như chó săn.
Đại khái là ở trên người Thẩm Thần không ngửi được mùi gì khác, chỉ có "lưu lại một xíu mùi lạ", Hoắc Nam Phong hừ lạnh một tiếng: "Cậu ôm ấp với ai?"
"Không có ai." Thẩm Thần mặt không biểu cảm nói.
Kỳ thật cậu biết mùi kia là của ai.
Từ trong nhà hàng đi ra, có một chiếc xe phóng nhanh, thiếu chút nữa đụng vào Thẩm Thần. May mắn Tần Mộ Bạch phản ứng nhanh, kịp thời kéo cậu một phen, đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Hoắc Nam Phong ngửi được hơi thở của Alpha, hẳn là của Tần Mộ Bạch, nhưng Thẩm Thần không thể nói ra được.
"Vậy sao trên người cậu lại có mùi của Alpha khác?" Hoắc Nam Phong trong lòng vẫn nghi ngờ, hắn không dễ lừa gạt như vậy, một hai phải ép hỏi cậu cho rõ ràng.
Thẩm Thần không kiên nhẫn, dùng sức giãy giụa vài cái, không tránh ra, bật cười: "Hoắc Nam Phong, chúng ta tốt xấu cũng ở bên nhau bốn năm, tôi trong mắt anh tiện như vậy sao? Anh không phân rõ trắng đen liền nhục mạ tôi sao? Có phải là tôi làm thật để anh nhục mạ, anh mới có thể vừa lòng không?"
"Cậu dám!"
"Anh thử xem tôi dám không!"
"Không cho!" Hoắc Nam Phong hung tợn mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, ánh mắt hung ác giống như là sói lang muốn ăn tươi nuốt sống cậu, giống như là Thẩm Thần ở trong mắt hắn chính là khối thịt.
Thẩm Thần vừa tức giận lại bất lực, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên giương mắt, nhìn thẳng Hoắc Nam Phong: "Anh để ý tôi khi lên giường, ở cùng người khác vậy, anh ghen sao?"
Có lẽ Thẩm Thần ngay cả chính mình cũng chưa nhận thấy được, cậu nói lời này cũng mang theo sự mong chờ vô cùng nhỏ.
Nói đến cùng vẫn là bị người này biến thành thế thân trong ba năm.
Nếu lúc này Hoắc Nam Phong gật đầu một cái, Thẩm Thần cảm thấy chính mình trong lòng sẽ dễ chịu rất nhiều, ít nhất chứng minh ba năm quá khứ cậu cũng được một chút sự ôn nhu cùng yêu thương.
Nhưng mà Hoắc Nam Phong giống như bị dẫm vào đuôi mèo, lập tức tức giận lên: "Vì cậu mà ghen? Nực cười! Đừng tưởng rằng cậu có khuôn mặt giống như Cố Tiêu, lại giả vờ ngoan ngoãn mấy hôm, tôi sẽ liền bị cậu mê hoặc mà nghe theo cậu."
Nói tới đây, hắn cười nhạo một tiếng, khinh thường mà nói: "Vì những tình nhân đó đều tranh giành tình cảm, đều là ngu xuẩn! Đến cả cậu, xác thật lớn lên cũng không tồi, bất quá nói đến cùng thì vẫn là hàng giả, không có gì giá trị gì cả."
Hoắc Nam Phong nói mỗi một chữ, Thẩm Thần liền cảm thấy dao nhỏ hướng ngực đâm một nhát, ngay từ đầu là cảm giác đau nhói, đến cuối cùng lại chả cảm giác được thứ gì.
Cậu chết lặng mà nhìn Hoắc Nam Phong.
Đối phương lại làm biểu cảm hết sức hài lòng, vừa ý, làm cậu nhớ tới thời điểm tốt nghiệp cao trung, lớp học có một Alpha rất tuấn tú đột nhiên chạy tới nói thích cậu rất lâu rồi.
Lúc ấy cậu vừa hoảng loạn lại ngại ngùng, nói không vui vẻ là giả, thậm chí có thể dùng tới từ sung sướng để diễn tả cảm xúc ấy.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người thích mình, rốt cuộc khi đó cậu vừa gầy lại nhỏ, khô cằn, tính cách khó xem, trừ bỏ giáo viên thì cậu không nói chuyện với ai.
Nhìn đối phương khuôn mặt đẹp trai, cậu lắp bắp mà nói: "Tôi, tôi rất vui khi anh thích tôi......"
Tiếp theo định nói "Cảm ơn anh, tôi đối với anh chỉ coi là bạn bè" còn chưa nói ra, Alpha kia đột nhiên cười ha ha, quay đầu về phía sau hô to: "Các cậu nghe thấy chưa? Tên ngốc này cảm thấy vui khi mình nói thích cậu ta. Quả thực là buồn cười chết tớ!"
Phía sau bức tường liền có mấy người chạy ra, nhìn bộ dạng Thẩm Thần ngơ ra, phát ra một trận cười lớn.
Alpha kia cao cao tại thượng mà nói: "Ha, con mọt sách, chúng tôi chơi trò sự thật hay hành động, tôi thua, bọn họ muốn tôi đến đây trêu cậu. Cậu tưởng thật sao, tôi không thích loại Omega giống như cậu."
Một màn này vừa lúc bị đàn chị trên của Thẩm Thần nhìn thấy, lúc ấy đàn chị nói một câu nói, Thẩm Thần đến nay vẫn còn nhớ rõ.
Đàn chị nói: "Thẩm Thần, sẽ không có người yêu cậu đâu, cậu như sao chổi vậy, ai dám yêu cậu."
Đúng vậy, cậu là sao chổi. Cha mẹ dẫn cậu đi ra ngoài du lịch, trên đường đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, cha mẹ lúc đó qua đời, chỉ có cậu bình yên vô sự.
Từ đó về sau cậu từ trong miệng mọi người đều biến thành sao chổi, họ hàng cảm thấy cậu rất đen đủi, đem cậu biến thành quả bóng đá qua đá lại, đều không muốn nuôi cậu.
Cậu cơ hồ là ăn xin lớn lên, thẳng đến 18 tuổi về sau dựa vào trường học cho học bổng đi M thành đọc đại học, cậu mới dần dần thoát khỏi quá khứ tối tăm.
Cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay xác thật không ai yêu cậu, A Lâm đối với cậu là một người bạn bè thân thiết, Hoắc Nam Phong đem cậu làm thế thân, Hoắc gia với những người khác đối với cậu như thế nào thì càn không cần phải nói.
Giống như qua cả một thế kỉ, lại giống như chỉ qua mười mấy giây, Thẩm Thần nghe thấy giọng của chính mình bình tĩnh mà hơi khàn khàn: "Hoắc Nam Phong, anh nói đúng, tôi đúng là không có ai yêu cả."
Đại khái là Thẩm Thần che giấu quá tốt, Hoắc Nam Phong không phát giác được cậu khác thường, hừ một tiếng: "Cậu biết là tốt, đừng nghĩ ở đây lên mặt với tôi."
"Đã biết." Thẩm Thần thế nhưng lại gật đầu, còn giải thích một câu: " Trên người tôi có dính chút mùi của Alpha lúc đi tàu điện. Tôi có chút lạnh, để tôi về phòng thay quần áo một chút."
Cậu thái độ thuận theo như vậy, Hoắc Nam Phong tưởng lời nói kia của của mình hiệu quả, càng thêm đắc ý. Tầm mắt dừng ở trên người Thẩm Thần trắng nõn, ánh mắt trầm trầm dần trở nên dâm dục.
"Đổi quần áo cái gì, không cần đổi." Hoắc Nam Phong ôm Thẩm Thần định đi lên phòng.
Thẩm Thần thong thả ung dung nói: "Tôi trên người đều là mùi của Alpha khác, anh không để ý nhưng tôi có để ý. Để tôi đi tắm rửa một chút đã."
Quả nhiên, chiếm hữu mãnh liệt đến biến thái làm Hoắc Nam Phong buông lỏng tay ra, bất mãn mà nói: "Đi tắm rửa sạch sẽ nhanh lên! Còn có, về sau ra cửa lấy xe của tôi, không cần đi tàu điện."
Thẩm Thần không nói cái gì, xoay người đi vào phòng ngủ.
Về phòng ngủ, nhưng Thẩm Thần nói tắm rửa chỉ là cái cớ để thoát khỏi Hoắc Nam Phong.
Cậu đối với chút mùi của Tần Mộ Bạch không có gì cảm giác, chỉ có loại biến thái như Hoắc Nam Phong mới để ý.
Lại nói tiếp cậu sống chung với Hoắc Nam Phong ba năm, đừng nói là người, đến cả nuôi một chú chó cũng phải có tình cảm, không nghĩ tới Hoắc Nam Phong vẫn là một người si tình.
Hoắc Nam Phong càng là đối với Cố Tiêu si tình, Thẩm Thần liền càng cảm thấy buồn cười chính mình, cậu nghĩ đến ảnh chụp được giấu trong ví tiền của Hoắc Nam Phong, lại nghĩ đến mấy câu nói kia của hắn, đột nhiên sinh ra một cảm giác trả thù.
Cậu thật muốn làm trò trước mặt Hoắc Nam Phong, đem ảnh chụp Cố Tiêu xé nát một chút một chút, sau đó nhìn xem Hoắc Nam Phong có biểu cảm gì, xem hắn khổ sở đến tuyệt vọng!
Chỉ cần Hoắc Nam Phong thống khổ, cậu liền vui vẻ.
Hoắc Nam Phong ở trong phòng khách đợi nửa giờ cũng không thấy Thẩm Thần đi ra, hắn bốn giời chiều còn có một buổi họp, không thể ngồi đợi được nữa.
Đẩy ra của phòng ngủ ra, vừa thấy Thẩm Thần ngồi ở cửa sổ sát đất phát ngốc, thân trên trầm trụi, nửa người dưới còn mặc quần, rõ ràng không đi tắm rửa.
Hoắc Nam Phong lại lần nữa cảm giác bị lừa cho có lệ, nổi giận đùng đùng mà đi qua đi, không nói hai lời liền đem Thẩm Thần túm lên, động tác ngang ngược lại thô bạo.
"Anh làm gì?" Thẩm Thần giãy giụa.
"Giúp cậu tắm rửa sạch sẽ!" Hoắc Nam Phong đem cậu túm lến đi về phía phòng tắm, tùy tay một vặn vòi nước ra, đỉnh đầu lập tức ướt.
Là nước lạnh, từ đỉnh đầu Thẩm Thần rơi xuống, làm cậu lạnh đến phát run: "Hoắc Nam Phong, anh điên rồi, anh tưởng đông chết tôi sao?"
Hoắc Nam Phong ấn cậu xuống, ác liệt lãnh khốc mà nói: "Nước lạnh thì thế sao? Vừa lúc làm cậu thanh tỉnh một chút, đem những cái tâm tư không nên có của cậu thu lại hết!"
Tâm tư không nên có?
Thẩm Thần bỗng chốc cười, đứng ở nước lạnhnhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong, từng câu từng chữ mà nói: "Ý của anh là nghĩ tôi đang muốn tìm chết sao?"
Thoáng chốc, sắc mặt Hoắc Nam Phong trở nên rất khó coi!