*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng Thẩm Thần rất không tình nguyện giúp Hoắc Nam Phong làm loại chuyện này, nhưng hắn là đang uy hiếp lại còn rơi vào tình huống như này nữa, cậu vẫn là phải giúp hắn.
Xong việc Hoắc Nam Phong ở chỗ gáy cậu liếm liếm tuyến thể.
Đó là Alpha muốn đánh dấu Omega.
Chỉ cần Alpha ở kỳ động dục của Omega đánh dấu họ, đem tin tức tố của mình truyền vào Omega, liền sẽ làm cho Omega thuộc về Alpha, tùy ý cho Alpha chơi đùa.
Hai người mới vừa làm xong loại chuyện đó, bên trong xe còn tràn ngập hơi thở tình dục, Thẩm Thần ngửi mùi này lền không chịu được, vừa mới làm xong lại muốn nữa.
Đây không phải do cậu mong muốn làm, mà là ly hôn xong cậu đã lâu không làm lại chuyện này, vừa rồi bị Hoắc Nam Phong toả ra mùi tin tức tố, lâu không làm một đoạn thời gian ham muốn đều dâng lên, cậu thiếu chút nữa mất khống chế kêu ra tiếng tới.
"Tao hoá." Hoắc Nam Phong cắn cắn cổ cậu, giọng nói mang theo sự trào phúng "Kêu lớn tiếng như vậy, sợ người khác không biết cậu đang sướng sao."
Thẩm Thần vừa ngại lại vừa giận, nén giận quay đầu ra chỗ khác, không thèm nói chuyện với hắn.
Hoắc Nam Phong cười nhạo một tiếng, nhìn thấy cậu bộ dạng mặt đỏ tía tai, cảm thấy rất vui.
Khó trách tên Triệu Cần kia lại mong muốn cậu như vậy.
Không, không chỉ có Triệu Cần, mà mọi người khác đều nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nghĩ đến điểm này, Hoắc Nam Phong trong lòng liền nổi giận, bực tức, hận không thể đem mắt những người đó móc xuống!
Sớm biết xảy ra việc như này hắn đã để cho Thẩm Thần ở nhà.
Hoắc Nam Phong phiền não mà nghĩ.
Nói không hối hận là giả, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ không có gì là hối hận cả, tâm trí lại không thế, tóm lại đêm nay đem Thẩm Thần tới đây chính là cái sai lầm quyết định.
Nhưng nếu bây giờ hắn lại đánh dấu Thẩm Thần một lần nữa...
"Bao giờ cậu lại đến kỳ động dục?" Hoắc Nam Phong đột nhiên hỏi.
Omega mỗi tháng có một đến hai lần động dục, còn phải tùy vào mỗi người mà một hay hai lần, hắn nhớ rõ Thẩm Thần mỗi tháng có hai lần động dục.
Thẩm Thần biết Hoắc Nam Phong có ý gì, trong lòng cười lạnh một tiếng, trả lời lạnh nhạt như hắt bát nước lạnh vào đầu hắn: "Đừng mơ tưởng nữa, tôi đã tiêm thuốc ức chế nữa năm rồi."
Hoắc Nam Phong kinh ngạc, xoay người cậu lại mà hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hôm trước." Thẩm Thần mặt không biến sắc, lạnh lùng trả lời.
Hoắc Nam Phong yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, như là đang đợi xem cậu nói dối hắn như thế nào.
Nhưng Thẩm Thần rất bình tĩnh, thậm chí khẽ cười lên, không có vẻ gì là đang nói dối: "Hoắc Nam Phong, anh đừng mong nửa năm nay đánh dấu được tôi."
"Câm miệng!" Hoắc Nam Phong thẹn quá hoá giận, cảm thấy bực bội, vừa vui vẻ được một lúc lại tức giận, không cam lòng bị Thẩm Thần qua mặt, dắt mũi.
"Nửa năm thì nửa năm." Nam nhân trong mắt bò hiện lên sự gian xảo, môi mỏng nhếch một cái, khẩu khí rất bá đạo, "Chỉ cần tôi muốn, cậu có chết cũng là người của tôi!"
Thấy Thẩm Thần không nói gì, Hoắc Nam Phong lại thong thả ung dung nói: "Cậu cũng đừng nghĩ chạy thoát, chỉ cần cậu vẫn còn là Thẩm Thần, còn muốn trốn ở trong khách sạn, phòng nghĩ, thậm chí tái hôn, mua phòng, mua xe, tôi đều sẽ tìm ra cậu! Cậu muốn chạy, tốt nhất chạy đến núi sâu rừng già đi, đời này đừng ra ngoài, nếu để tôi tìm ra được thì đừng trách."
Hoắc Nam Phong không nói thêm gì nữa, Thẩm Thần run lên một chút, trong lòng xuất hiện một tia hoảng loạn, cố gắng lắm mới kiềm chế lấy lại được bình tĩnh.
"Tùy anh." Cậu mặt không biến sắc nói.
Hoắc Nam Phong thấy cậu không phản kháng giống như trước, cho rằng cậu biết chính mình trốn không thoát cho nên thỏa hiệp, tâm tình vui vẻ lên, vỗ vỗ vai cậu nói: "Yên tâm, chỉ cần cậu không chọc cho tôi tức giận, biết nghe lời tôi, tôi sẽ không khiến cho cậu phải thất vọng." Hoắc Nam Phong từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ đen, đưa về phía Thẩm Thần ý muốn cho cậu.
Thẩm Thần nhíu nhíu mày, không làm động tác gì cả.
Hoắc Nam Phong đem chiếc thẻ nhét vào tay cậu, nói: "Cầm chiếc thẻ này mà dùng, muốn mua cái gì cũng được, muốn mua phi cơ đều có thể được."
Lời này là thật sự.
Hoắc Nam Phong đưa cho Thẩm Thần là chiếc thẻ đen vô hạn, không phải người giàu nào cũng có, chỉ có những người siêu giàu, có tiếng mới được, chỉ có thể lấy từ ngân hàng của các đại phú hào, chỉ có những nhân vật có tiếng mới lấy được.
Chỉ cần đưa chiếc thẻ này ra, ngân hàng sẽ tỉ mỉ, cẩn thận mà phục vụ như vua chúa, mua phi cơ hay du thuyền đều là việc rất nhỏ, có thể thấy được Hoắc Nam Phong không hề nói dối chút nào.
"Không phải nói một tháng sẽ cho tôi mười vạn sao? Tôi lại trở nên đáng giá như vậy sao?." Thẩm Thần trào phúng nói, "Lúc chúng ta kết hôn cũng chưa thấy qua chuyện này."
"Được rồi, tôi cho cậu thì cầm đi, nói những việc vô nghĩa như vậy làm gì." Hoắc Nam Phong có điểm không kiên nhẫn, véo mặt Thẩm Thần "Cầm thẻ rồi cần phải hầu hạ kim chủ thật tốt đó."
Chồng trước biến thành kim chủ, thật đúng là đủ nhục nhã không ai có thể nghĩ sự việc xảy ra như thế này, đến cậu còn không nghĩ đến, nhưng hiện tại cậu lại trở thành tình nhân của Hoắc Nam Phong!
Thẩm Thần cố nén chán ghét mới không có đem chiếc thẻ ném vào mặt Hoắc Nam Phong, yên lặng mà nghĩ, nhất định phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể làm Hoắc Nam Phong phát hiện cậu có ý định chạy trốn!
Chỉ cần cậu ở trước mặt Hoắc Nam Phong chịu thua một chút, không đối nghịch với hắn ta, Hoắc Nam Phong sớm hay muộn sẽ thả lỏng cảnh giác, đến lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Bất quá như Tần Mộ Bạch nói, muốn có thân phận mới cũng được, nhưng không phải có tiền là có thể làm được, Thẩm Thần chỉ có thể đem hy vọng trốn thoát hắn lên người Tần Mộ Bạch.
Nhưng cậu cũng đáp ứng điều kiện của Tần Mộ Bạch đưa ra.
Đây là một cuộc giao dịch.
Thẩm Thần cũng không hối hận, chỉ cần Tần Mộ Bạch có thể giúp cậu thoát khỏi Hoắc Nam Phong, thoát đi loại nhục nhã không có tôn nghiêm này, cậu bằng lòng mọi giao dịch.
Lúc này đã là 10 giờ tối, ngoài cửa sổ đèn đường sáng rọi, ngoài đường tấp nập xe cộ, Thẩm Thần nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc hồi lâu.
Thẳng đến lúc Hoắc Nam Phong dừng xe ở nhà hàng Nhật lúc trước hai người từng đi ăn, Thẩm Thần lúc này mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy cửa hàng quen nhưng cậu không muốn vào một chút nào.
Sau khi cậu mang thai thì khẩu vị thay đổi nhanh chóng mặt, rát thích ăn chua, ngửi một xíu mùi tanh là không chịu được, chỉ là ngửi cũng không được, ăn vào trong miệng không nhịn được nhất định sẽ nôn ra.
Lúc trước hắn hay dẫn cậu đi ăn ở nhà hàng sang trọng, gọi món cho cậu, nếu không phải hiện tại đã biết hắn xem cậu là thế thân, cậu còn nghĩ hắn rất hiểu mình.
Hiện tại hồi tưởng lại, những kí ức đó, lời nói ôn nhu cùng âu yếm, đều biến thành dao nhỏ giết người không nhỏ máu, đâm cậu đến mình đầy thương tích.
Cũng không biết Hoắc Nam Phong là giả vở không hiểu, vẫn là cố tình làm nhục cậu, ly hôn xong còn đem cậu đến đây.
Những điều này đối với Hoắc Nam Phong có lẽ chẳng là cái gì cả, không giữ lại một chút kí ức nào, duy chỉ có Thẩm Thần là nhớ đến, giống như một đứa ngốc nghếch.
"Xuống xe đi." Hoắc Nam Phong đi trước dẫn đường.
Thẩm Thần hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh nhạt mà nghĩ: Nếu hắn ta đã không nhớ gì, sao mình cần phải nhớ đến.
Càng là để ý đến, càng không dứt ra được, cậu một chút cũng không nghĩ đến cậu với Hoắc Nam Phong là tình cũ không quên.
Chỉ chốc lát sau, hai người ngồi vào phòng đợi, từng đĩa từng đĩa đồ ăn được đưa lên, nhím biển, sushi, tempura...... Đều là mấy món Thẩm Thần thích ăn.
(*) Nhím biển
(*) Sushi
(*) Tempura
Thẩm Thần đêm nay cũng chưa ăn được gì, uống lên một chút rượu thì đều nôn ra, dạ dày trống không, không nghĩ sẽ ăn mấy món này, nên cậu chỉ ăn một bát cháo trắng thôi.
"Như thế nào lại không ăn?" Hoắc Nam Phong thấy cậu không động một miếng nào sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi,"Chẳng lẽ còn muốn tôi đút cho cậu sao?"
Thẩm Thần liền cắn một miếng sushi, kết quả bị mù tạt làm cho sặc, ôm bụng ho khan không ngừng.
Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm cậu, rốt cuộc trong lòng nổi lên nghi ngờ, một phen nắm lấy tay cậu hỏi: "Cậu thật sự không phải mang thai đi?"