Từ trong phòng ra, Thẩm Thần cũng không có đi đến chỗ khác, chỉ là dựa vào trên hành lang phát ngốc, đầu rất đau giống như có ai đang đánh vào vậy.
Đỉnh đầu ánh đèn lờ mờ mà ái muội, chiếu vào khuôn mặt tráng bệch của cậu, càng thêm sự thanh lãnh cô đơn, rồi lại lộ ra một loạt yếu ớt đến động lòng người. Trên hành lang có người đi tới đi lui đều nhìn vào Thẩm Thần, có tò mò, có kinh diễm, cũng có người muốn làm càn, thậm chí có người đi đến cuối hành lang rồi vẫn phải quay lại nhìn cậu.
Thẩm Thần không để ý đến, hoàn toàn coi họ là không khí.
Qua một hồi lâu, cậu rốt cuộc cũng thả lỏng cơ thể, nhớ tới sự việc vừa rồi chạy vào toilet lại cảm thấy bất an.
Hoắc Nam Phong không phải là người dễ lừa gạt, cậu đã ở trước mặt hắn nôn ra hai lần, nếu Hoắc Nam Phong kêu cậu đi đến bệnh viện kiểm tra, việc cậu mang thai nhất định không giấu được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần lấy điện thoại lên trên mạng tìm hiểu một chút về bệnh dạ dày, sau đó mở Wechat ra nhắn tin cho Tần Mộ Bạch: "Anh có thể giúp tôi đặt lịch khám ở bệnh viện không?"
Tần Mộ Bạch rất nhanh nhắn lại: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng tôi có thể biết vì sao em lại muốn đến bệnh viện không?"
Thẩm Thần hơi hơi nhấp môi, đưa gần miệng vào cạnh loa điện thoại nói: "Tôi có bệnh."
WeChat bên kia Tần Mộ Bạch nghe thấy câu trả lời như vậy liền không biết trả lời lại như sao, liền ngồi cười.
Tuy rằng rất muốn biết về Thẩm Thần hết tất cả, nhưng nếu là Thẩm Thần không muốn nói, anh cũng sẽ không cưỡng bách đối phương, đây là sự chăm sóc cùng tôn trọng của anh dành cho Thẩm Thần
Tần Mộ Bạch hỏi: "Em muốn đặt lịch ở khoa nào?"
"Bệnh dạ dày." Thẩm Thần nói, suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Tốt nhất là nên sắp xếp lịch nhanh một lát, để lâu bệnh không tốt."
"Vậy được, buổi tối ngày mai tôi đưa em đi." Tần Mộ Bạch nói
"Giữa trưa có thể chứ?" Nghĩ đến dạo nào buổi tối Hoắc Nam Phong thường xuyên về biệt thự ngủ, Thẩm Thần cảm thấy vẫn là buổi trưa sắp xếp một chút, buổi tối đi khẳng định không đi được.
Tần Mộ Bạch có chút tiếc nuối.
Anh còn tưởng nhân cơ hộ này mời Thẩm Thần đi ăn bữa tối, hiện tại xem ra chỉ có thể đổi bữa tối thành bữa trưa mà thôi.
Hai người hẹn nhau trước thời gian địa điểm, Thẩm Thần theo thói quen mà định cảm ơn.
Tần Mộ Bạch nói: "Không cần khách khí, tôi giúp em cũng chính là giúp mình."
Thẩm Thần nhìn những lời này, không biết nên trả lời như thế nào, cũng có chút không biết làm sao, sửng sốt một hồi lâu, làm bộ không nhìn thấy, cất điện thoại đi.
Bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt nhìn về phía mình.
Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân tóc màu vàng nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt mang theo một mạt tà ý, ánh mắt cũng rất nóng bỏng.
Loại ánh mắt ghê tởm này lúc trước cậu cũng đã nhìn qua, đơn giản chính là thấy sắc nảy lòng tham.
Mà trước mắt người tóc vàng này Thẩm Thần cảm thấy có chút quen mắt, hình như là người trong buổi tiệc của Hoắc Nam Phong, vừa rồi hẳn là cũng ở trong phòng, họ Triệu hay Vương đi?
Phảng phất như biết Thẩm Thần suy nghĩ cái gì, đối phương liếm liếm môi, hướng Thẩm Thần cười: "Tôi tên Triệu Cần."
Thẩm Thần không để ý đến hắn, mặt vô biểu tình mà xoay đầu.
"Ha, còn kiêu ngạo đi." Triệu Cần đi đến trước mặt Thẩm Thần, môi dày cong lên, cười đến có điểm ghê tởm, "Bất quá dù kiêu ngạo cỡ nào, còn không phải cho người khác chơi hay sao."
Thẩm Thần lộ ra biểu tình chán ghét, cảm thấy cùng hắn ta nói chuyện hết muốn ăn, cũng không muốn cùng người này ở cùng một không gian, dứt khoát xoay người đi về phía phòng tiệc.
"Ai, gấp cái gì?" Triệu Cần chắn ở trước mặt Thẩm Thần, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cậu nói " Tức giận sao? Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, chúng ta đổi vấn đề khác. Tỷ như mấy ngày nữa tôi tặng cậu một chiếc Ferrari chẳng hạn......"
Thẩm Thần lạnh lùng mà đánh gãy lời hắn: "Triệu tiên sinh, tôi thấy anh nên đi khám nha khoa đi, miệng của anh rất xui."
Triệu Cần sắc mặt cứng đờ, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt xấu hổ cùng tức giận: "Bổn thiếu gia muốn chơi cậu, là để mắt cậu! Cậu cho rằng cậu đi theo Hoắc Nam Phong là chỉ chơi thôi sao? Vừa rồi trong phòng kia, hắn ta không làm cậu, là cậu so với những người bán kia còn không bằng!"
Thẩm Thần đột nhiên nắm chặt tay, gắt gao mà nhìn chằm chằm Triệu Cần.
Triệu Cần lời này tuy rằng nói được khó nghe, nhưng cũng là sự thật, Thẩm Thần trong lòng so với ai khác đều rõ ràng chính mình ở trong mắt Hoắc Nam Phong không là cái gì, nhiều nhất chính là một người thay thế.
Nhưng tâm lý rõ ràng là một chuyện, bị người trực tiếp nói ra là một chuyện. Thẩm Thần cắn răng, cơ hồ dùng sức lực kiềm lại mới không vung tay đánh cho người trước mặt một quyền
Trong đầu có âm thanh không ngừng nói cho cậu, không cần thiết để ý đến việc này, không phải đã sớm biết sao.
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh kia, cậu nên dự đoán được có một ngày như vậy, nên biết đúng vị trí của mình, không cần lại vì người không đáng mà đau lòng.
Triệu Cần thấy Thẩm Thần không nói lời nào, cho rằng cậu nghe thấy đi, vội vàng nói: "Trong phòng kia có hơn hai mươi người cũng không phải là chỉ có tôi có suy nghĩ như vậy, bất quá bọn họ không có can đảm tiến đến trước mặt cậu mà nói thôi. Cậu cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, muốn trách thì trách Hoắc thiếu gia, là hắn không thương cậu."
Hắn mỗi nói một chữ, Thẩm Thần liền cảm thấy ngực vỡ ra một mảnh, nghe được câu cuối liền không biết phản bác thế nào.
Bởi vì Triệu Cần nói một chút cũng không sai, là Hoắc Nam Phong không quan tâm đến cậu, đem cậu đẩy đến vị trí đê tiện, làm cho đám người trong đấy tưởng cậu ai cũng có thể chơi. Đổi thành Tô Tiêu, những người đó dám như vậy sao?
Không dám, bởi vì Tô Tiêu là vị hôn thê Hoắc Nam Phong, là mẹ tương lai của trưởng tôn Hoắc gia, những người đó thấy cô còn phải kêu một tiếng Hoắc phu nhân. Triệu Cần nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Thẩm Thần, trong lòng liền như bị kiến cắn giống nhau, ngứa đến khó chịu, cầm lòng không được mà duỗi tay qua chạm vào mặt cậu.
"Cậu cũng đừng quá thương tâm, Hoắc thiếu gia không thương cậu, tôi thương cậu, tôi thích nhất mấy Omega xinh đẹp như cậu đó. Nếu cậu theo tôi, tôi nhất định đem cậu sủng lên trời, muốn cái gì tôi đều cho cậu......"
"Cút ngay!" Thẩm Thần một quyền đánh vào mặt Triệu Cần
Triệu Cần ngây ngốc một chút, ngay sau đó phản ứng lại, biểu tình trở nên dữ tợn không thôi: "Con điếm thối! Bổn thiếu gia đau lòng cho cậu, cậu cư nhiên cùng tôi động thủ! Tôi thao chết cậu!"
Hắn một bên mắng một bên cầm tay Thẩm Thần kéo đi, Thẩm Thần vội vàng trốn về sau, nhưng bởi vì Omega cùng Alpha thể lực cách xa, cậu bị Triệu Cần ấn ở trên tường.
"Cút đi! Anh không sợ Hoắc Nam Phong tìm đến sao?" Thẩm Thần kịch liệt mà giãy giụa lên.
"Có cái gì mà phải sợ! Bổn thiếu gia liền ở chỗ này thao cậu, thuận tiện làm cho Hoắc Nam Phong nhìn xem cậu là loại người gì, hắn khẳng định sẽ không vì loại người như cậu mà làm tôi khó xử!"
Triệu Cần không có sợ hãi, chắc chắn Hoắc Nam Phong không đem Thẩm Thần để ở trong lòng, sẽ không vì một tình nhân như cậu mà làm khó dễ mình.
Lại nói Triệu gia cùng Hoắc gia hợp tác rồi đã nhiều năm, liền tính Hoắc Nam Phong thật sự sinh khí, cũng không đến mức cùng Triệu gia trở mặt, đến lúc đó hắn lại đem hai Omega xinh đẹp đến cho Hoắc Nam Phong, chuyện này cũng như vậy đi qua.
"Bổn thiếu gia sẽ yêu thương cậu thật tốt!" Triệu Cần càng nghĩ càng hưng phấn, không màng trên hành lang ánh mắt người khác khác thường, một bên kéo khoá quần của mình xuống, một bên đi cởi quần áo Thẩm Thần.
Thẩm Thần tức giận đến toàn thân trên dưới đều ở phát run, hàm răng cũng cắn chặt, một chân đá vào chân Triệu Cần.
Triệu Cần đau đến kêu lớn, dương tay liền muốn đánh Thẩm Thần.
Nhưng mà cánh tay mới vừa nâng lên không trung, đột nhiên bị người từ bên cạnh hung hăng mà đạp một chân, lực như muốn đạp chết người, đá đến Triệu Cần cả người nhào trên mặt đất.
Triệu Cần chửi ầm lên: "Ai mẹ nó dám đụng đến tôi......"
Khi quay đầu lại nhìn, Triệu Cần tựa như bị người bóp chặt cổ, há miệng không nói được chữ nào, mặt liền tái mét.