Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 36: Phúc mẹ nhờ con




Từ lần trước sau khi được A Lâm giới thiệu với nhau, hai người vẫn luôn không liên lạc lại.

Mà Thẩm Thần ly hôn xong cũng rất ít khi cùng người khác ở WeChat nói chuyện phiếm, danh sách lần lượt từ dưới lên là Hoắc gia, dựa theo thời gian nhắn tin trước sau mà Wechat sắp xếp, Tần Mộ Bạch ở đầu tiên, sau đó đến A Lâm.

Thế cho nên Thẩm Thần trong lúc kích động nhìn sai tên, đem tin tức chia sẻ cho Tần Mộ Bạch, hiện tại đã qua đi nửa giờ, muốn thu hồi cũng không kịp nữa rồi.

Thẩm Thần xấu hổ không thôi, đang muốn giải thích nói gửi nhầm người, Tần Mộ Bạch bỗng nhiên nhắn đến: "Em bán đấu giá ra ngoài kia là hai tác phẩm Thương Lam Chi Tâm cùng Hoa Rơi đi?"

Thương Lam Chi Tâm là vòng cổ, Hoa Rơi là khuyên tai, hai tác phẩm là một bộ.

Thẩm Thần kinh ngạc: "Tần tiên sinh là làm sao mà biết được?"

Tần Mộ Bạch nói: "Bởi vì người mua là tôi."

Trong lúc nhất thời Thẩm Thần không biết nên phản ứng như thế nào, này cũng quá doạ người rồi.

Tần Mộ Bạch giải thích nói: "Tối hôm qua tôi cùng bằng hữu tham gia hội đấu giá, nhìn đến Thương Lan Chi Tâm cùng Hoa Rơi, tôi thực thích, liền mua luôn, không nghĩ tới đó là bản thiết kế của em."

Đây là người đầu tiên sau ba năm nói thích tác phẩm của cậu.

Lúc trước cậu đem này hai bản thiết kế này trình lên, ngày hôm sau Trịnh Văn Sâm liền đem bản vẽ trả trở về, hơn nữa làm trò khiến cho toàn bộ bộ phận thiết kế cười nhạo hắn tác phẩm của cậu không có linh khí, không có thẩm mĩ.

Sau đó khi về nhà cậu còn nghe thấy Trịnh Văn Sâm oán giận nói với Hoắc phu nhân: "Họ Thẩm kia thì biết cái gì là thẩm mĩ chứ, thiết kế chả ra làm sao, bản vẻ thì đi sao chép lại y hệt nhau, cũng không biết lúc trước ở nước ngoài thi đấu như thế nào lấy được giải quán quân."

Hoắc phu nhân an ủi nói: "Đừng để ý đến cậu ta là được."

Trịnh Văn Sâm vẫn bất mãn: "Cậu ta cả ngày ở trước mặt cháu giả nai, nhìn liền ghê tởm. Con thấy cô vẫn là kêu cậu đừng đi làm, làm đứa ngốc trong nhà hầu hạ tốt anh trai đi, lại sinh cho Hoắc gia mấy hài tử, cô cùng lão gia tử cũng được bế con cháu mà vui vẻ một chút ít."

"Cậu ta túi sinh sản có tổn hại, sinh không được hài tử, cô còn hưởng phúc cái gì chứ. Hừ, này hai tháng Chu Ninh đều điều trị thân thể cho cậu ta, trung dược, thuốc tây uống một đống lớn, cũng không gặp hiệu quả, cô thấy túi dựng của cậu ta là chữa trị không được."

"Khó trách cậu gần đây đi làm việc thật dở tệ, so thực tập sinh còn không bằng. Nếu không phải công ty có biện pháp thay đổi, con xem toàn bộ doanh số bán hàng của quý này đều bị kéo thấp xuống."

Ở Hoắc gia ba năm, lời này Thẩm Thần nghe qua vô số lần, Trịnh Văn Sâm hận không thể đem hắn dẫm xuống đất đen, cứ cách ba ngày hai ngày lại đầu đến nói với Hoắc phu nhân đủ thứ vêc cậu.

Mà nay nhìn Tần Mộ Bạch khen tác phẩm của mình, Thẩm Thần không khỏi mà cong lên khóe miệng, cậu liền biết chính mình không kém như vậy.

Cậu tin tưởng Tần Mộ Bạch là thiệt tình thích tác phẩm của mình chính mình mới mua, mà không phải xuất phát từ đồng tình hoặc là nguyên nhân khác.

Thẩm Thần cũng không có nói cho ai biết chuyện này, A Lâm cũng không biết, không có khả năng là A Lâm nói cho Tần Mộ Bạch biết được.

Thứ hai nhà đấu giá Tô Lợi tính bảo mật rất mạnh, tuyệt đối sẽ không tùy ý để lộ người ủy thác đấu giá, cho nên Tần Mộ Bạch nói không biết nhà thiết kế là cậu, Thẩm Thần cũng tin tưởng những lời này.

"Anh có thể cùng tôi nói vì cái gì thích này hai tác phẩm này không?" Thẩm Thần nhịn không được liền hỏi.

"Hai bản thiết kế này của em rất đẹp, có chí khí, cũng rất có hồn. Đặc biệt là Hoa Rơi, vòng tròn thiết kế quá tuyệt vời. Lúc ấy bên cạnh tôi có một vị phu nhân cũng thực thích này bản thiết kế này, hy vọng tôi có thể nhường cho họ. Nhưng tôi không có thân sĩ mà nhượng lại cho họ, sợ là về sau A thành người người đều chê cười tôi rồi."

Tần Mộ Bạch ôn tồn giả thích, thanh âm sạch sẽ ôn hòa, trong giọng nói lộ ra vài phần ý cười, làm người nghe xong thực thoải mái.

Bị anh khen như vậy, Thẩm Thần ngượng ngùng mà nói: "Tần tiên sinh, ngài quá khen."

Tần Mộ Bạch lại nói, tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Em không cần khách khí như vậy, kêu tên của tôi cũng được, cũng không cần thiết dùng tôn xưng với tôi đâu."

Thẩm Thần cùng hắn hàn huyên trong chốc lát, phát hiện Tần Mộ Bạch đối với trang sức vô cùng hiểu biết, hiểu biết phi thường toàn diện, thậm chí còn xem qua tác phẩm của cậu bốn năm trước đoạt giải kia, làm Thẩm Thần đã kinh hỉ lại bội phục.

Chính cho tới khi đang nhắc đến tác phẩm nổi danh nào đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, người ấn chuông cửa tựa hồ không kiên nhẫn, liên tiếp ấn rất nhiều lần.

Thẩm Thần đành phải buông di động đi mở cửa.

Người đến là thư ký Hoắc Nam Phong—— Thư ký Trịnh.

Hoắc Nam Phong có hai người, một người là thư ký Trịnh, ở tập đoàn Hoắc Thị cấp bậc tương đương với phó tổng, chủ yếu giúp Hoắc Nam Phong xử lý công việc quan trọng.

Một cái khác chính là vị trước mắt này thư ký Trần, nam Omega, Hoắc Nam Phong thường xuyên phân phó cậu ta đi xử lý một ít việc vặt, tỷ như nếu hắn không muốn gặp ai, chính là thư ký Trịnh đi tống cổ.

- "Mấy thứ này là Hoắc tổng tặng cho ngươi." Thư ký Trần lập tức đi vào chung cư, đem mấy túi tinh xảo lên bàn, lúc này mới liếc mắt lên nhìn Thẩm Thần.

Thẩm Thần tùy ý nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày, hỏi: "Có ý tứ gì?"

Thư ký Trần nở nụ cười, trong mắt có vài phần khinh miệt: "Kim chủ mua lễ vật cho tình nhân, anh nói là có ý tứ gì."

Tình nhân? Kim chủ?

Loại vũ nhục này từ trong miệng cậu ta nói ra, trong đó khẳng định có một phần "Công lao" của Hoắc Nam Phong, bằng không thư ký Trịnh làm sao dám nói ra lời này.

Thẩm Thần lạnh lùng mà nói: "Lấy về đi, tôi không cần."

Thư ký Trần vỗ vỗ bờ vai của cậu, giống như an ủi mà nói: "Thẩm Thần, xem ở trước kia chúng ta là bạn học cùng cao trung, tôi hảo tâm nhắc nhở cậu một câu, làm người thì phải thức thời. Cậu cho rằng chính mình hiện tại vẫn là ái nhân của Hoắc tổng sao? Cậu không phải, cậu chỉ là chồng trước của anh ấy Không, phải nói là tình nhân của anh ấy."

"Đi ra ngoài!" Thẩm Thần chỉ vào cửa, sắc mặt lạnh lùng mà nói.

Thư ký Trần hừ một tiếng hừ một tiếng, hướng cửa đi đến, đi đến một nửa, bỗng nhiên xoay người nói: "Tôi nghe nói cậu túi sinh sản có vấn đề, vẫn luôn hoài không có hài tử, Hoắc tổng lúc này mới vứt bỏ cậu. Nếu không tôi giới thiệu cho cậu chỗ điều trị một chút? Có lẽ điều trị tốt, cậu còn có phúc mẹ nhờ con mà gả lại cho Hoắc tổng."

Thẩm Thần nhìn chằm chằm đối phương gương mặt tươi cười tràn đầy ác ý, không tự giác mà nắm chặt tay, trên mặt lại mỉm cười nói: "Thư ký Trần tôi xem là cậu cũng muốn gả cho Hoắc Nam Phong đi?"

Thư ký Trần sắc mặt khẽ biến, há miệng thở dốc, còn không có mở miệng lại nghe thấy Thẩm Thần nói: "Đáng tiếc liền tính cậu có cởi hết đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không liếc mắt cậu một cái, thậm chí cậu muốn làm tình nhân của hắn đều không được."

"Cậu, cậu......" Thư ký Trần bị cậu chọc trúng tim đen, tức giận đến lời nói đều nói không nên lời,

- -"Thẩm Thần, cậu cũng không cần phải đắc ý, chúng ta chờ xem!"

Thẩm Thần mặt mang ý cười: "Đi thong thả không tiễn."

Rầm!

Cửa chung cư bị đóng lại, Thẩm Thần trên mặt không có tươi cười.

Ánh mắt dừng ở trên sô pha, nhìn những cái đó túi ở đó, phảng phất cũng cười nhạo sự chật vật cùng dáng vẻ giả vờ kiên cường của cậu.

Này là ý gì? Đem cậu trở thành tình nhân ham hư vinh để dỗ dành sao.

Còn cố ý kêu thư ký Trần mang cho cậu, xem cậu ta chê cười, cái gì mà tình nhân kim chủ, sinh không ra hài tử, vứt bỏ cậu, mỗi một câu đều hướng miệng vết thương của cậu mà rải muối.

Hoắc Nam Phong là muốn kêu tất cả mọi người hướng trên người cậu dẫm một chân xuống sao?

Thẩm Thần sắc mặt có chút tái nhợt, dựa vào tường dùng sức hô hấp mấy hơi thở, lúc này mới áp xuống trong lòng đau đớn, sau đó đem hết túi vứt vào thùng rác.

Hơn 10 giờ tối, Hoắc Nam Phong quay lại đây.

Thẩm Thần mới vừa cầm quần áo muốn đi tắm rửa.

"Muốn ở phòng tắm chơi? Ý tưởng cũng không tồi." Hoắc Nam Phong cong cong môi, nghiền ngẫm mà nhìn Thẩm Thần, nghĩ thầm Đường Chu nói được không sai, đưa lễ vật này tao hóa liền phục tùng.

Hắn ôm Thẩm Thần eo hướng vào trong phòng tắm, bị Thẩm Thần một phen đẩy ra: "Đừng chạm vào tôi!"

"Tôi cố ý kêu Trịnh bí thư chọn cho cậu vài món đồ, cậu còn giả vờ thanh cao cái gì chứ." Hoắc Nam Phong lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, "Được rồi, nhận đồ rồi liền nghe lời đi, đừng cho mặt lại không cần."

Thẩm Thần nhìn hắn một cái, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, châm chọc nói: "Đồ của anh ở kia kìa."

Hoắc Nam Phong theo nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy được thùng rác, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thần mười mấy giây.

Thẩm Thần đi vào phòng tắm, phịch một tiếng đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt hắn.

Hoắc Nam Phong cắn răng, mẹ nó hắn hiện tại liền muốn chém đầu Đường Chu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.