Tần Mộ Bạch đem Thẩm Thần đưa đến dưới lầu chung cư, Thẩm Thần vốn định mời anh đi lên uống chén nước, suy xét đến đã đêm khuya, vẫn là nên để cho người ta về nghỉ sớm một chút sẽ tốt hơn.
Vì thế Thẩm Thần không mời Tần Mộ Bạch, chỉ nói một tiếng: "Tần tiên sinh, cảm ơn anh đưa tôi trở về."
Tần Mộ Bạch trêu ghẹo nói: "Chỉ nói cảm ơn thôi không được, hôm nào phải mời tôi đi ăn cơm."
Thẩm Thần không dự đoán được anh như vậy sẽ không khách khí, ngẩn người, gật đầu nói: "Vâng."
Tần Mộ Bạch cùng cậu trao đổi số di động, lúc này mới đánh xe rời đi.
Thẩm Thần về đến phòng, A Lâm liền hướng cậu làm mặt quỷ: "Phát triển đến thế nào?"
Thẩm Thần xoa xoa giữa mày, mệt mỏi mà nói: "Đêm nay mệt mỏi quá, ngày mai rồi nói sau."
Thấy cậu như vậy, A Lâm đành phải mang những điều muốn nói nhét trở lại trong bụng.
Nói là rất mệt, nằm ở trên giường Thẩm Thần như thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ đến phát đau, bụng cũng không thoải mái.
Nghĩ đêm nay không ăn cái gì, trong bụng tiểu bảo bảo đói rồi, Thẩm Thần dứt khoát ngồi dậy, nấu một chén mì, đồng thời mở ra APP xem xét tin tức vé máy bay.
Lúc nãy trên đường trở về, cậu đã quyết định rời đi nơi này, đi trước ngàn dặm ở ngoài M thành, hơn nữa là phải đi nhanh, đỡ phải bị Hoắc gia bắt được tính sổ.
Đêm nay cậu chính là trước mặt mọi người mắng Hoắc gia, đừng nói Hoắc Nam Phong sẽ không bỏ qua hắn, chính là Hoắc phu nhân cũng đến lột hắn da, cho nên chính là mau chóng rời khỏi A thành.
Thẩm Thần không có lại do dự, lập tức đặt vé máy bay chiều thứ năm đi M thành.
Hôm nay là thứ tư, cũng chính là ngày mai rời đi.
Tuy rằng thời gian có chút vội vã, nhưng cậu đã từ chức, trừ cái này ra không có việc gì phải xử lý, cho thuê phòng cũng có thể chuyển cho A Lâm.
Mọi việc đã xong, Thẩm Thần lúc này mới an tâm đi ngủ.
Lúc này đã là 12 giờ đêm khuya.
Mưa vẫn còn tí tách rơi, nhà cũ Hoắc gia ở thư phòng đèn vẫn còn sáng.
Hoắc Nam Phong đứng ở phía trước cửa sổ, một ngụm tiếp một ngụm mà hút, bên cạnh gạt tàn thuốc đã tích mười mấy tàn thuốc, trong thư phòng tất cả đều là mùi thuốc lá.
Hoắc Nam Phong cũng không có nghiện thuốc lá, trước kia phiền lòng mới hút một điếu, sau khi cùng Thẩm Thần ở bên nhau, Thẩm Thần không thích mùi thuốc lá, hắn dứt khoát không hút nữa.
Nhưng sau khi cùng Thẩm Thần ly hôn, cũng không biết khi nào bắt đầu, hắn lại bắt đầu phiền lòng, nhiều nỗi lo lắng.
Đêm nay hắn cùng Tô Tiêu đính hôn, hai nhà hai bên đại vui mừng, theo lý mà nói hắn tâm tình cũng nên không tồi, nhưng trong đầu vẫn luôn là không khống chế được mà suy nghĩ đến Thẩm Thần, làm cho hắn tâm phiền ý loạn.
Kia đúng thật là tao hoá!
Vừa ly hôn liền đi câu người, một chút đều không an phận, sớm biết thế hắn nên ở phòng nghỉ hung hăng mà thao cậu, đánh dấu cậu, làm cậu không bao giờ có thể tìm được Alpha khác.
Hoắc Nam Phong hung ác mà dập tắt tàn thuốc, một lần nữa rút ra một điếu thuốc, lại nghĩ đến Thẩm Thần khi động dục cặp mắt phiếm hồng ướt át.
Nếu khi dễ đến tàn nhẫn một chút, dùng sức một ít, tao hóa kia sẽ khóc...... Nghĩ vậy Hoắc Nam Phong hạ bụng một trận căng chặt, trong lòng lại tựa hồ hư không đến lợi hại, vì thế càng thêm bực bội lên.
Một hộp thuốc rất mau đã hết.
Hắn đang muốn xoay người đi lấy một hộp khác, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, cùng với mùi hương ngọt nị, thân hình mềm mại từ phía sau dán vào lưng hắn.
"Nam Phong ca ca." Tô Tiêu ôm eo Hoắc Nam Phong, ngực dán phía sau lưng hắn cọ cọ, thanh âm lại mềm mại, "Đã khuya, chúng ta đi nghỉ ngơi đi."
Hoắc Nam Phong xoay người ôm nàng, có chút thất thần mà nói: "Công ty còn có chút việc chưa xử lý xong, em đi ngủ trước đi."
Tô Tiêu ngẩng mặt lên nhìn hắn, làm nũng nói: "Ngày hôm qua em ngủ gặp ác mộng, một mình em không dám ngủ, anh đi ngủ cùng em được không? Em có chút sợ hãi."
Nói mặt nàng đỏ lên, khẽ cắn môi, một đôi mắt to nhu mì thẹn thùng mà nhìn Hoắc Nam Phong.
Chỉ cần không phải là đồ ngốc đều biết Tô Tiêu là có ý tứ gì.
Nhưng Hoắc Nam Phong lại không có tâm tình, thậm chí dỗ dành cũng không nói, chỉ nói cho có lệ: "Anh sẽ bảo quản gia Trương giúp em"
Hắn đẩy Tô Tiêu ra, đi đến bàn làm việc, đên chỗ điện thoại định gọi cho quản gia Trương.
Tô Tiêu một phen đè tay hắn lại, mặt trướng đến đỏ bừng, ủy khuất nói: "Nam Phong ca ca, anh...... Anh ghét bỏ em hay sao? Tuy rằng em không có kinh nghiệm, nhưng em sẽ nỗ lực, anh muốn thế nào em sẽ cố gắng mà làm."
Mặt sau câu nói kia mang ý nghĩa thẹn thùng, ngữ khí cũng mềm như bông, cũng không biết như thế nào, Hoắc Nam Phong lại nhớ tới đêm nay Thẩm Thần bị hắn đè ở dưới thân lộ ra bộ dạng quật cường.
Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dạng kia, hắn liền muốn lột quần áo Thẩm Thần, làm cậu trần như nhộng, xem cậu còn giả vờ thanh cao như thế nào, xem cậu còn dám phản kháng hắn nữa không.
"Nam Phong ca ca!" Tô Tiêu thấy Hoắc Nam Phong không phát ra tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, cảm thấy có một chút ủy khuất, lập tức biến thành thập phần.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới mình cư nhiên bị Hoắc Nam Phong ghét bỏ.
Hoắc Nam Phong nghe được âm thanh nhỏ giọng nức nở, lúc này mới lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn thấy Tô Tiêu thần sắc ảm đạm, trong mắt tràn gập nước, gắt gao mà cắn môi.
Hắn cuối cùng cũng đông lòng, đem người ôm vào trong lồng ngực: "Đồ ngốc, anh như thế nào sẽ ghét bỏ em. Em tuổi còn nhỏ, đánh dấu phải đợi đến lúc em đến kỳ động dục mới được."
Tô Tiêu há miệng thở dốc, muốn nói rằng không cần đợi đến kỳ động dục đâu, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Nàng không ngốc, nhìn ra được hiện tại tâm tình Hoắc Nam Phong không ổn, nàng nếu là làm loạn, nhất định sẽ chọc hắn phiền chán, vẫn là chờ lúc khác đi.
Lập tức Tô Tiêu nín khóc mỉm cười: "Chỉ cần Nam Phong ca ca không chê em là tốt rồi."
Hoắc Nam Phong có lệ mà ừ một tiếng.
Tô Tiêu đành phải về phòng ngủ trước.
Có lẽ là xuất phát từ trực giác của nữ nhân, từ lúc Thẩm Thần bắt đầu xuất hiện ở lễ đính hôn, trong lòng Tô Tiêu liền bất an, luôn cảm thấy tam tư Hoắc Nam Phong còn ở trên người Thẩm Thần.
Xem ra nàng nên nhanh chóng sinh cho Hoắc Nam Phong một hài tử, tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Tôi muốn Alpha kín miệng." Tô Tiêu ở WeChat tên "Chu Ninh" nam nhân đã nhắn một tin.
Chu Ninh là bác sĩ tư nhân của Hoắc gia, tinh thông Trung y cùng Tây y, giỏi đến mức Hoắc phu nhân tín nhiệm, lúc chính là Hoắc phu nhân an bài hắn ta làm kiểm tra sức khoẻ cho Tô Tiêu.
Nhưng Hoắc phu nhân cũng không biết Tô Tiêu cùng Chu Ninh đã sớm len qua lại với nhau.
Phỏng chừng Chu Ninh còn chưa ngủ, rất mau đã có tin nhắn trả lời: "Bảo bối, đêm nay chính là ngày em cùng Hoắc thiếu gia đính hôn, hắn không thỏa mãn em sao? Không bằng ngày mai tới bên này, anh đảm bảo sẽ cho em thoả mãn."
"Hắn không chịu chạm vào tôi." Tô Tiêu oán giận, "Hoắc gia bên này biết kỳ động dục của tôi là khi nào, tôi không có biện pháp tiêm thuốc vào được, anh hãy mau nghĩ cách giúp tôi đi."
"Em gấp cái gì?"
" Tôi muốn nhanh mang thai con của hắn như vậy tôi mới có thể trở thành chân chính thê tử của hắn."
Chu Ninh hừ một tiếng, ngữ khí ái muội nói: - "Anh đây có gì không tốt?"
Tô Tiêu cười duyên nói: "Tùy anh xử trí."
Chu Ninh hô hấp có chút dồn dập: "Đây chính là em nói, ngày mai buổi tối, em đừng kêu Ninh ca ca tha cho em."