Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 20: Giả vờ thanh cao cái gì chứ!




Lời này làm động tác của Hoắc Nam Phong dừng lại, nhìn thấy trong mắt Thẩm Thần sự đắc ý, trong mắt còn mang theo rõ sự châm chọc, châm chọc hắn thấy Omega nào cũng như vậy.

Hoắc Nam Phong lập tức cười nhạo: "Tự mình đa tình!"

"Đúng không?" Thẩm Thần vẻ mặt trào phúng, "Đường đường tổng tài tập đoàn Hoắc Thị, ở lễ đính hôn lễ lại bỏ vị hôn thê của mình, chạy tới cùng chồng trước dây dưa, rốt cuộc là tôi tự mình đa tình hay là anh không dám thừa nhận?"

Hoắc Nam Phong đột nhiên nâng gương mặt cậu lên, tựa hồ thẹn quá hoá giận, cười lạnh nói: "Tôi nhớ rõ kỳ động dục của cậu không phải hôm nay đi? Trước kia kỳ động dục của cậu đến đều rất đúng thời điểm, đêm nay lại đột nhiên đến......"

Hắn không có nói tiếp, chỉ là nhìn chằm chằm Thẩm Thần, môi mỏng chậm rãi gợi lên một mạt khinh bỉ.

Thẩm Thần trong lòng căng thẳng.

Phàm là Omega thì đều biết kỳ động dục đến rất đúng thời gian, nếu xuất hiện trước hoặc là lùi lại, có thể là mang thai, hoặc là là tiêm vào người thuốc.

Lúc trước Hoắc gia chắc chắn túi sinh sản của cậu bị tổn thương không thể mang thai, Hoắc Nam Phong hẳn là sẽ không nghĩ đến tình huống thứ nhất xảy ra đi?

Thẩm Thần tim đập nhanh hơn, không khỏi mà nắm chặt tay, trên mặt lại không hề chuyển sắc: "Kỳ động dục của tôi đến sớm thì sao?, Bây giờ tôi với anh đã không có quan hệ gì nữa rồi, nếu nửa người dưới không nhịn được liền đi tìm vị hôn thê của mình, nghĩ đến cô ta rất vui lòng thỏa mãn anh. Bất quá nếu anh không buông tôi ra, chỉ sợ mọi người đều sẽ hoài nghi anh còn lưu luyến chồng trước đó."

Câu nói cuối cùng kia, Thẩm Thần là cố ý kích thích Hoắc Nam Phong.

Cậu biết Hoắc Nam Phong tính cách cao ngạo, khẳng định sẽ không thừa nhận đối cậu còn có cảm tình, càng chưa nói tới cái gì lưu luyến. Dùng lời nói kích thích một chút Hoắc Nam Phong, Hoắc Nam Phong khẳng định sẽ buông cậu ra.

Nhưng mà không nghĩ tới lần này Thẩm Thần đã đoán sai.

Chỉ thấy Hoắc Nam Phong dùng một loại khẩu khí nói: "Buông ra cậu cũng không phải không được, chẳng qua cậu dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này xác thật có điểm ý tứ, nếu tôi buông cậu ra, chẳng phải là lãng phí cậu tính kế một phen hay sao?"

"Tôi lạt mềm buộc chặt?" Thẩm Thần cười, "Hoắc Nam Phong, tôi khuyên anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi xấu hổ thay anh. Buông tôi ra! Tôi không có hứng thú cùng anh nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy......"

"Giả thanh cao cái gì chứ!" Hoắc Nam Phong bực bội, không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của Thẩm Thần.

Hắn nhịn đến vất vả, Thẩm Thần dưới thân lại xoay đi xoay lại, một khuôn mặt lạnh lại thanh cao, khi nói chuyện đầu lưỡi lại liếm liếm môi, Hoắc Nam Phong thật muốn nó!

"Cậu ở nơi này bộ dạng phát dâm, còn không biết xấu hổ kêu tôi buông cậu ra, tôi nghĩ cậu còn đang muốn mở chân ra cầu tôi làm." Hoắc Nam Phong hung tợn mà nhục nhã cậu.

Thẩm Thần tức giận đến mặt đỏ bừng:  "Tránh ra!"

Hoắc Nam Phong không chỉ không buông cậu ra, ngược lại tiến sát đến bên tai cậu, ngữ khí mang theo một chút sung sướng: "Đừng giả vờ, cố ý lễ đính hôn của tôi phát tình, còn không phải là dụ dỗ tôi tới làm cậu sao? Tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu!"

Nói Hoắc Nam Phong một ngụm cắn môi Thẩm Thần, bá đạo mà cạy hàm răng cậu, hoàn toàn không cho Thẩm Thần cơ hội phản kháng.

Môi lưỡi giao triền, sofa mặt sau đột nhiên truyền đến "Loảng xoảng" một tiếng.

Hoắc Nam Phong lập tức dừng lại động tác, hướng bên kia gầm lên: "Ai? Lăn ra đây!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Ở mặt sau của sofa phía sau rèm cửa, một người phục vụ khách sạn đứng lên, một bên đem bình hoa đang chao đảo đỡ lại, một bên xin lỗi Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong sắc mặt thập phần khó coi.

Người phục vụ cũng biết chính mình không nên xuất hiện ở phòng nghỉ, vẻ mặt như đưa đám nói: "Hoắc tiên sinh, tôi không phải cố ý. Vừa rồi tôi định ra ngài, chính là ngài đem cửa đóng lại......"

Lúc Hoắc Nam Phong cùng vị nam minh tinh đánh nhau, hai người phục vụ sợ tới mức không dám can ngăn, trong đó một người đã chạy được ra ngoài, còn lại một người không chạy được ra ngoài đành phải trốn sau rèm cửa.

Ai ngờ Hoắc Nam Phong lại đóng cửa, ép Thẩm Thần làm loại chuyện này.

Hắn núp ở phía sau rèm cũng không dám ra, vẫn luôn ngồi xổm, ngồi xổm đến chân tê luôn, tưởng lặng lẽ hoạt động được một chút, kết quả đụng phải bình hoa liền gây ra hậu quả như bây giờ.

"Hoắc tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đây liền đi ra ngoài!" Người phục vụ sợ Hoắc Nam Phong tìm hắn tính sổ, vội vàng tìm cớ muốn ra bên ngoài

Hoắc Nam Phong còn chưa nói một chữ, người phục vụ đã mở cửa.

Ở ngoài cửa Tô Tiêu, Tô gia, Hoắc gia cùng một đám người lập tức đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên sofa Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần, trong nháy mắt mặt Tô Tiêu liền tái đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.