Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 102: CP chính (2): Nổi danh trở về




Ba năm sau.

Sân bay quốc tế A thành, nơi đón người quay về nước.

Hoắc Nam Phong tay trái bế con trai nhỏ, tay phải cùng Thẩm Thần mười ngón tay đan vào nhau, Thẩm Thần một tay khác nắm tay con trai lớn, hai người trợ lý phía sau đẩy đầy hành lý.

Người đi đường qua đó liền bị hấp dẫn chú ý vào cả nhà cậu, một nhà bốn người họ từ nhan sắc đến khí chất đều thu hút ánh.mắt người nhìn.

Hoắc Nam Phong một thân màu đen, mang kính râm, mặt mày lạnh lùng.

Nhưng mặt hắn góc cạnh rõ ràng, gương mặt nghiêm nghị, hơn nữa thân hình hắn cao lớn tráng kiệt cường kiện, còn có hơi thở Alpha vô hình, quả thực khiến không ít Omega ở đó mặt đỏ chân mềm.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hoắc Nam Phong cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau Thẩm Thần, nguyên bản tâm tư muốn ngo ngoe rục rịch nháy mắt lại không có vẻ, chỉ còn lại có hâm mộ và ghen ghét.

Ai kêu cả nhà lớn lên đều đẹp như vậy.

Thời buổi ai cũng được giáo dục là gen tốt, đại bộ phận Omega đều lớn lên mềm ấm xinh đẹp, tinh tế lại giống mèo con yếu ớt.

Thẩm Thần gương mặt thanh lãnh cấm dục, ngũ quan xinh đẹp động làm người, khóe mắt đuôi lông mày thanh tú.

Này hai loại khí chất này không hài hoà nhau, thế nhưng không có một tia phản cảm nào, ngược lại khiến cho người xem qua khó quên, kinh diễm đến cực điểm!

Cậu cùng Hoắc Nam Phong bề ngoài đều rất xuất sắc, sinh được hai đứa nhỏ tự nhiên cũng không kém, tiểu gia hỏa kia trắng nõn, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu dẫn tới không ít người qua đường lấy điện thoại ra chụp lén.

"Bé con đáng yêu quá! Muốn trộm về nhà!"

"Bọn chúng đáng yêu như vậy, muốn ôm bọn họ một cái, bóp cái má phúng phính một cái. A a a, ngày mai ta liền đi tìm cái soái khí Alpha kết hôn sinh con!"

"Nhưng hai bé con này có phải là ngôi sao nhí không?"

"Chắc là không phải đâu? Bọn chúng đáng yêu như vậy, nếu là ngôi sao nhí khẳng định sẽ rất nổi tiếng. A, Alpha ôm đứa bé nhìn rất quen mắt, hình như là tổng tài tập đoàn Hoắc Thị."

"Tớ cũng cảm thấy người đi bên cạnh anh ấy rất quen mắt, hình như là...... A...... Từ từ!  Chiếc vòng cổ hãng XXX trong tuần lễ thời trang Paris năm nay là do cậu ấy thiết kế đúng không?"

"Wao, đúng là cậu ấy. Là cậu ấy đó. Là Thẩm Thần! Tớ có theo dõi Weibo của cậu ấy."

"Ôi v~! Hiện tại thiết kế sư đều yêu cầu có nham sắc cao như vậy sao?"

"Có nhan sắc thì chủ khiên người ta nhớ trong chốc lát thôi, còn cần phải dựa vào năng lực cố tình muốn dựa tài hoa! Hai năm gần đây thật sự thật nhiều minh tinh cùng phu nhân thích đồ trang sức mà cậu ấy thiết kế."

"Trang sức cậu ấy thiết kế siêu đẹp! Đáng tiếc tớ mua không nổi, chỉ có thể nhìn xem."

Thẩm Thần không nghĩ tới sau khi xuống máy bay sẽ bị nhiều người vây quanh xem như vậy, cậu không quen đối mặt với máy ảnh, đặc biệt là những người này một bên dùng điện thoại chụp ảnh lại một bên bàn tán.

May mắn không bao lâu, có một minh tinh đỉnh lưu cũng ở đây, minh tinh vừa ra tới, người chung quanh vừa chú ý đến Thẩm Thần lần lượt tản ra.

Thẩm Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu hỏi A Kiệt: "Bảo bảo, có mệt hay không? Muốn ba ba ôm con hay không?"

"Không mệt, con tự đi được." A Kiệt ba tuổi ưỡn cao ngực, một bộ dạng tiểu nam tử "Con là Alpha, không cần ba ba ôm, em trai nhỏ mới muốn ôm."

Em trai nhỏ Quả Quả một chút cũng không cảm thấy được bố ôm có gì là mất mặt, bé một tay để lên vai bố, một tay nắm chặt que  kẹo liếm tới liếm lui.

Nghe được anh trai nói, ngoảnh xuống nói với anh trai: "Anh trai, ăn kẹo?"

Cánh tay nhỏ trắng nõn duỗi tay xuống, tưởng đem kẹo que đưa cho ca ca ăn.

Anh trai ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nói: "Không ăn."

Em trai nhỏ kêu một tiếng, lại tiếp tục ăn kẹo

Họ đợi thêm một lúc, thì xe của quản gia đã tới rồi.

Em trai ngồi ở trên đùi Hoắc Nam Phong, lại giơ lên hỏi anh trai: "Anh thật sự không ăn sao? Rất ngọt đó, ăn xong miệng cũng ngọt ngào nha."

Nói xong bé còn ăn thêm một miếng nữa, tỏ vẻ kẹo này rất ngon, liếm đến miệng đỏ bừng, toàn là nước miếng.

Bộ dáng này giống như bé ăn không phải là kẹo, mà là mỹ vị trần gian.

Tính ham ăn này không biết di truyền từ đâu, Thẩm Thần cố nén cười. Đứa bé này từ nhỏ đã thích ăn rồi, thấy tập tranh có đùi gà đều có thể chảy nước miếng, mấu chốt là còn đặc biệt thích cho anh trai đồ ăn.

Mà anh trai bé thì không thích ăn vặt, trừ bỏ một ngày ăn ba bữa, ngày thường rất ít ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, chỉ là ngửi thấy được mùi ngọt mày liền nhăn lại chạy ra chỗ khác.

Lúc này em trai giơ kẹo liên tiếp muốn cho anh trai ăn, A Kiệt khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhưng cuối cùng vẫn thò lại gần liếm một cái.

Em trai chớp mắt to: "Có phải ăn rất ngon hay không?"

Khuôn mặt nhỏ của anh trai miễn cưỡng lộ ra biểu tình  "Ăn ngon."

Em trai nhỏ thích thú lấy từ trong túi áo ra một chiếc kẹo que khác, đưa trên trước mặt anh trai, vui vẻ mà nói: "Anh ăn!"

Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong liếc nhau, đều ở trên mặt nhau nhìn thấy ý cười.

Hoắc Nam Phong nắm lấy tay Thẩm Thần, nhẹ nhàng nói: "Ba năm trước đây lúc em sang Paris du học, anh rất sợ em không quay trở lại, vì người nhà em đều ở đó, nhưng giờ thì tốt rồi." Thẩm Thần mỉm cười: "Nói thật, em đã từng nghĩ sẽ ở Paris định cư, nhưng vẫn không thích nghi được ở bên đó. Hơn nữa hiện tại thị trường quốc nội rất lớn, em cảm thấy về nước phát triển là một lựa chọn không tồi."

"Lý do em quay lại Trung Quốc chỉ có hai lý do này hai sao?" Hoắc Nam Phong nắm chặt hắn tay, giọng điệu hơi bất mãn, "Chẳng lẽ anh không phải lý do em về nước sao? Trong ba năm nay, mỗi tối thứ sáu, mặc kệ tập đoàn có bao nhiêu việc khẩn cấp hay quan trọng, anh để bỏ tất cả, chỉ để đi tìm em đó."

Dần dà, bất kỳ ai dù là bạn bè hay đối tác công việc, mọi người đều biết thứ sáu, thứ bảy cùng chủ nhật ba ngày này đừng tìm Hoắc Nam Phong, tìm cũng vô dụng, vì kể cả trời có sập thì hắn cũng phải đi Paris.

Thẩm Thần nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Hoắc Nam Phong, cong môi nói: "Được rồi, lý do em về nước miễn cưỡng có thêm anh."

Cậu đưa mặt lại gần mặt Hoắc Nam Phong, ở trên môi hắn hung hăng hôn một cái: "Trở về lại thu thập anh!"

Hoắc Nam Phong không có mang Thẩm Thần về nhà cũ, hắn biết Thẩm Thần không thích nơi đó, cho nên bọn họ trở về biệt thự Thành Đô, nơi đó mới xem như nhà của  Thẩm Thần và hắn. Nhưng Hoắc lão gia  cùng Hoắc phu nhân ở trên video gặp qua hai bé con, lần này biết được Thẩm Thần mang theo bé con về nước, sáng sớm liền đến biệt thự chờ.

Hoắc Nam Phong đã ở trên máy bay nói qua  cho Thẩm Thần việc này, Thẩm Thần đạm mạc nói: "Em không phản đối bọn họ thấy hai đứa nhỏ, nhưng em cũng không hy vọng cùng bọn họ ở cùng một chỗ."

Hoắc Nam Phong ôm lấy cậu: "Sẽ không, anh sẽ không để họ làm em khó xử đâu."

Xe còn chưa tới cổng, còn rất xa, Thẩm Thần liền thấy Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia chờ ở cổng lớn, hai người đều ngồi ở trên xe lăn.

Hoắc phu nhân như cũ trang điểm thật sự đoan trang, nhưng trên mặt nếp nhăn hiện rõ hơn so ba năm trước đây nhiều. Hoắc lão gia bị tai biến không thể bình phục được, vẫn là bộ dạng uy nghiêm ấy, người giúp việc ở bên cạnh đẩy xe lăn.

Xe ngừng lại ở cửa, Thẩm Thần mang theo hai đứa nhỏ đi xuống xe, Hoắc phu nhân trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, Hoắc lão gia biểu tình cũng vô cùng kích động.

"Mau...... Mau tới đây......" Hoắc lão gia rơi lên, mồm miệng không nói rõ, kích động đến tay chân đều đang run rẩy, "Để cụ nội...... Nhìn rõ các cháu nào."

Hai bé con ở trên video đã gặp qua Hoắc lão gia cùng Hoắc phu nhân rất nhiều lần rồi, Thẩm Thần cũng dạy qua hai bé cách xưng hô, nhưng tận mắt nhìn thấy cụ nội và bà nội dáng vẻ này, hai bé con lập tức mở to mắt nhìn.

Bọn họ đứng ở bên cạnh Thẩm Thần, không có tiến lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Thẩm Thần.

"Đi thôi." Thẩm Thần vỗ vỗ vai hai bé "Nhớ rõ phải chào hỏi thể hiện mình là một đứa cháu ngoan đó."

"Vâng." A Kiệt ngước khuôn mặt nhỏ, gật gật đầu, nắm tay em trai, từng bước một đi đến trước mặt Hoắc lão gia.

Hai bé con đồng thanh gọi "Cụ nội", lại hướng Hoắc phu nhân gọi một tiếng "Bà nội", đem Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia tử kích động đến độ muốn từ trên xe lăn đứng lên.

Ngồi trên máy bay suốt, vừa mỏi lại vừa mệt, khi vào nhà việc đầu tiên Hoắc Nam Phong làm đó chính là đem hai đứa nhỏ đi rửa mặt, Thẩm Thần cũng muốn đi tắm rửa một cái.

Khi cậu lên lầu Hoắc phu nhân đột nhiên gọi cậu lại.

Thẩm Thần quay đầu lại: "Có việc gì sao ạ?"

Hoắc phu nhân sắc mặt phức tạp mà nhìn cậu.

Tuy nói bà nửa người dưới bị liệt, nhưng phong thái xưa vãn không đổi, mấy năm nay bà cùng vài người bạn nói chuyện và đọc qua sách báo, vẫn luôn có thể nghe được tin tức Thẩm Thần.

Bởi vì trang sức được Thẩm Thần ở xã hội thượng lưu rất được hoan nghênh, các quý phu nhân từ trước đến nay đều theo đuổi thứ này, có đôi khi mặc dù Hoắc phu nhân không muốn nghe, cũng luôn có người hướng lỗ tai bà nói.

Hiện giờ Thẩm Thần đâu có như xưa, không giống như một thiết kế sư không có tiếng tăm gì, có đôi khi những người đó sẽ cố ý lấy Thẩm Thần tới trêu đùa Hoắc phu nhân.

Họ trào phúng Hoắc phu nhân có mắt không tròng, Hoắc lão gia tuổi già hồ đồ, vì Tô Tiêu tâm địa độc ác, lại đem Thẩm Thần đuổi khỏi Hoắc gia!

Mà nay hời thế thay đổi, Tô Tiêu bởi vì phạm phải tội cố ý giết người tội bị phán ở tù chung thân, đang ở trong ngục giam nổi điên, Thẩm Thần lại thành thiết kế sư nổi tiếng nhất ở Paris.

Hoắc phu nhân thu lại suy nghĩ của mình, cười nói: "Không có gì, chính là muốn cảm ơn con đã sinh cho Hoắc gia hai bé con đáng yêu thông minh như vậy."

Thẩm Thần trong mắt lộ ra chút châm chọc: "Bà sai rồi, tôi không phải vì Hoắc gia các người, tôi là vì chính tôi."

Hoắc phu nhân giật mình.

Thẩm Thần xoay người muốn đi.

"Chờ một chút!" Hoắc phu nhân lại lần nữa gọi lại cậu, sau một lúc lâu, thấp giọng nói một câu, "Thẩm Thần, xin lỗi, ba năm trước đây là chúng ta làm sai rồi."

Thẩm Thần bước chân sững lại, không quay đầu lại, nói: "Bà là trưởng bối, tôi xin nhận lời xin lỗi của bà, nhưng tôi không nghĩ sẽ tha thứ cho hai người. Tôi hy vọng về sau bà cùng lão gia không cần xen vào cuộc sống của chúng tôi."

Trừ bỏ Hoắc Nam Phong, cậu không có khả năng cùng những người khác của Hoắc gia ở chung với nhau, cả đời đều không thể!

Hoắc phu nhân sắc mặt cứng đờ, lại mang theo vài phần xấu hổ buồn bực, lại không thể làm gì, chỉ có thể nhìn Thẩm Thần từng bước một đi lên lầu, cuối cùng biến mất ở cửa cầu thang.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thần nằm ở trong bồn tắm to rộng, nước ấm áp đem thân cậu bao lại, mọi mệt mỏi như tan hết đi.

Thẩm Thần chậm rãi nhắm mắt lại, đầu dựa vào bồn tắm bên cạnh.

Lần này cậu về nước, chuyện đầu tiên làm chính là mở triễn lãm cá nhân, mở ra ở thị trường nội quốc và tạo cho mình chút danh tiếng.

Nhưng hiện giờ thư mời còn chưa có, nơi trưng bày cũng chưa, quan trọng là trang sức vẫn chưa chuyển về được...... Rất nhiều việc đều chờ cậu đi làm, ngẫm lại còn có rất nhiều việc đau đầu.

Mơ màng sắp ngủ gật, cậu cảm giác được có người đẩy cửa phòng tắm ra đi đến......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.