Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 7




Sở Minh nhận được thánh chỉ vào lúc y đang nằm phơi nắng trên sập trong sân. Mấy ngày nay trời đẹp hiếm có, nhiệt độ dễ chịu, ánh nắng ấm áp mà không chói chang.

Đứa nhỏ trong bụng y khẽ duỗi tay duỗi chân, dường như cũng đang tận hưởng khoảnh khắc thư thái hiếm hoi này.

Một đạo thánh chỉ đột ngột phá vỡ bầu không khí yên bình, ấm áp.

Sở Minh quỳ trên mặt đất, sắc mặt có chút tái nhợt.

Y phải một lúc lâu sau mới khó khăn thốt ra được vài chữ: “Thái tử điện hạ… là tự nguyện sao?”

Tên công công đến tuyên chỉ cười mở to mắt, cao giọng nói: “Đại học sĩ, à không, Thái tử phi, đây là lương duyên trời ban, có thể cưới được mỹ nhân như ngài, Thái tử điện hạ sao có thể không vui mừng cho được!”

Sở Minh cứng đờ gật đầu, tiếp nhận tấm lụa vàng rực rỡ có phần nóng bỏng tay.

Tên công công cười toe toét, giọng the thé nói: “Vậy nô tài xin chúc mừng Thái tử phi!”

Sở Minh gượng gạo nặn ra một nụ cười, gật đầu, nhét hai lạng bạc vụn cho tên công công. Công công càng thêm tươi cười, lúc này mới lui ra.

Sở Minh đứng dậy, cảm thấy trời đất quay cuồng. Y vội vàng vịn lấy tay ghế quý phi, đầu óc ong ong đau nhức, mắt cũng có chút mờ mịt.

Xong rồi.

Chuyện này vốn dĩ là một khởi đầu sai lầm, nhưng y đã không thể ngăn cản sai lầm tiếp diễn, dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Nhưng truy tìm nguyên nhân, dường như không ai sai cả. Tất cả chỉ là do số phận trêu ngươi mà thôi.

Nghe được thánh chỉ, Sở Du vội vàng chạy đến tìm Sở Minh, vừa gặp mặt đã nói: “Ca ca, huynh không thể gả!”

Sở Minh thản nhiên nhìn tấm lụa vàng trên bàn, cố gắng mỉm cười: “Du nhi… Ca ca cũng không còn cách nào khác, không thể kháng chỉ, để rồi chu di cửu tộc được?”

“Ca ca! Cho dù có chết, đệ cũng không để huynh phải chịu khổ như vậy!” Khóe mắt Sở Du đỏ hoe, giọng khàn đặc. “Ca ca, đệ đã gả cho một người như vậy, mỗi ngày đều sống trong những tháng ngày khó khăn, vô vị, đệ không muốn huynh phải sống như vậy nữa. Chưa kể Thái tử có yêu huynh hay không, sau này… hắn ta sẽ là Hoàng đế, sao có thể không có tam thê tứ thiếp, lục cung phấn đại?”

Đúng vậy.

Sau này hắn ta sao có thể không có tam thê tứ thiếp, lục cung phấn đại chứ.

Sở Minh dịu dàng cười, xoa xoa tóc mai Sở Du, giống như lúc nhỏ vẫn thường làm: “Ca ca không để ý. Ca ca gả cho hắn, cũng chỉ là muốn cho hài tử một danh phận, Du nhi, đệ đừng lo lắng cho ca ca.”

Hơn nữa Thái tử điện hạ, có lẽ cũng không yêu y.

Vốn dĩ chỉ là ngoài ý muốn, lấy đâu ra tình cảm mà nói.

Sở Du nhìn ra sự ảm đạm trong mắt ca ca, nhớ lại những lời nói lạnh nhạt của Tần Tranh với mình trong những năm qua, không khỏi đau lòng. Y nói: “Ca ca, nếu huynh không muốn, đệ nhất định sẽ nghĩ cách giúp huynh từ chối hôn sự này. Thái tử không phải là lương nhân của huynh, huynh không nên vì đứa nhỏ mà phải chịu ấm ức như vậy… Huynh nên tìm một người yêu thương huynh, ca ca, người tốt như huynh, xứng đáng có người tốt hơn yêu thương. Huynh cũng xứng đáng có được cuộc sống vui vẻ, bình an vô sự. Đệ hy vọng ca ca đừng đi vào vết xe đổ của đệ… Con đường này quá khổ, quá dài, đệ cũng không biết mình có thể chịu đựng đến khi nào.”

Sở Minh nhìn thấu sự tổn thương mà Tần Tranh gây ra cho đệ đệ mình trong những năm qua, nếu không phải đệ đệ y quá ngốc nghếch, vẫn cố chấp yêu thương tên khốn nạn đó, y đã sớm san bằng Trấn Bắc Hầu phủ, tuyệt đối sẽ khiến hắn ta không còn một cọng lông nào trên đời này.

Nhất thời, mỗi người một tâm sự, im lặng đối diện.

Cuối cùng, Sở Minh lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, Du nhi, chúng ta không thể làm chuyện kháng chỉ như vậy. Chờ đứa nhỏ này ra đời, ca ca sẽ ly hôn với hắn. Ca ca không yêu hắn, tự nhiên chuyện này cũng dễ dàng dứt khoát hơn, chỉ là chờ thêm một thời gian mà thôi. Hiện tại ca ca đang mang thai, bản thân cùng với Lương y cũng có chút bất tiện. Hiện tại đệ cũng đã có gia đình, sao có thể lúc nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ. Ca ca vào Đông cung, dù là nể mặt Hoàng thượng, hay là thân phận Hàn lâm viện Đại học sĩ của ca ca, ít nhiều cũng sẽ cho ca ca ba phần mặt mũi. Đệ đừng lo lắng nữa, được không?”

“Ca ca!” Sở Du từ nhỏ đã khéo léo, ăn nói linh hoạt, nhưng người duy nhất trên đời này y không nỡ nói nặng lời chính là người ca ca từ nhỏ đã cùng y nương tựa vào nhau mà sống.

Ca ca luôn nắm thóp được y, mỗi lần đều có thể nói khiến y không thể phản bác.

“Du nhi, ca ca biết đệ là vì muốn tốt cho ca ca. Coi như là vì ca ca, cho đứa nhỏ này một danh phận được không? Đệ sờ xem, nó đang động này.”

Sở Minh kéo tay Sở Du, đặt lên bụng mình, nơi đó đang truyền đến những cú đạp mạnh mẽ, như muốn chứng tỏ sức sống của mình.

Sở Du cũng không khỏi giãn ra đôi mày cau có, khẽ nói: “Đứa nhỏ này thật hiếu động, nhất định là một cậu bé khôi ngô tuấn tú.”

“Ca ca lại hy vọng là con gái, giống như Chân nhi vậy, ngoan ngoãn lanh lợi.”

Sở Du nhìn Sở Minh, cuối cùng cũng thỏa hiệp, chậm rãi vùi đầu vào cổ Sở Minh.

“Ca ca, dù thế nào, đệ hy vọng huynh hạnh phúc.”

“Sẽ mà.”Vì Sở Minh đã mang thai được vài tháng, nên hôn lễ được ấn định rất gần, chỉ còn nửa tháng nữa, và mọi thứ đều được tổ chức đơn giản, mục đích là không để mệt mỏi cho tân lang.

Ba ngày trước hôn lễ, Sở Minh nhận được một chiếc hộp gỗ.

Nghe tiểu tư nói, là từ Đông cung đưa đến.

Sở Minh nhìn chiếc hộp gỗ, trong lòng có chút do dự. Khi nhận được, y không trực tiếp mở ra, mà đặt sang một bên, xoay người đi luyện chữ trong thư phòng.

Nhưng không ngờ, cả ngày hôm đó y đều bồn chồn, chữ viết cũng không sao vừa ý. Sau bữa tối, y cuối cùng cũng miễn cưỡng bước đến bên chiếc hộp đã khiến y bận tâm cả ngày, chần chừ một lúc rồi mới mở ra.

Dưới ánh nến bập bùng, khóe mắt Sở Minh có chút ươn ướt.

Y run rẩy lấy ra những thứ trong hộp gỗ.

Đó là quần áo của đứa bé từ lúc vài tháng tuổi đến một tuổi. Y nhẹ nhàng lướt tay qua những bộ quần áo nhỏ nhắn tinh xảo, hoa văn đáng yêu. Vì đứa nhỏ dự sinh vào mùa đông, nên quần áo đều được may thêm lớp bông, một số còn đính thêm cổ áo bằng lông cáo trắng. Sờ vào có thể cảm nhận được, tất cả đều được may bằng loại vải thượng hạng, mềm mại như mây, khiến lòng người mềm nhũn như nước mùa xuân.

Sở Minh lại lấy ra một chiếc lục lạc trong hộp. Tay cầm của nó không phải là loại thông thường mà được làm bằng thủy tinh. Thủy tinh dưới ánh nến trông long lanh, trong như mắt đứa trẻ khi cười.

Sở Minh lại lấy ra một đôi giày thêu hình đầu hổ. Hình đầu hổ được thêu sống động như thật, đường kim mũi chỉ vô cùng tinh xảo, bên trong còn được lót thêm một lớp đệm, thoạt nhìn là sản phẩm của các tú nữ trong cung.

Cánh cửa trong tim y, bị những món đồ nhỏ này, nhẹ nhàng gõ mở.

Bên trong le lói ánh sáng.

Ngày thành hôn, trời xanh mây trắng, nắng vàng rực rỡ, gió xuân hiu hiu.

Khâm Thiên Giám cuối cùng cũng chọn được ngày lành tháng tốt.

Sở Minh bị các cung nữ xoay như chong chóng, từ lúc trời chưa sáng đã phải tắm gội, chải tóc, trang điểm. Sở Minh cảm thấy mình chưa bao giờ mệt mỏi vì những chuyện này như vậy.

Nói thật, các ngươi không phải đến để giúp đỡ sao?

… Đây rõ ràng là đang gây chuyện mà.

Vì bụng Sở Minh đã lớn, nên y không cưỡi ngựa, mà được các cung nữ dìu vào kiệu hoa. Chưa kịp nhìn rõ bóng dáng Yến Thừa Khải, rèm kiệu đã được hạ xuống.

Yến Thừa Khải ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng. Hắn siết chặt dây cương trong tay, siết đến mức gân xanh nổi lên.

Con ngựa bên dưới vẫn tiếp tục di chuyển trên đường, không thể hiểu nổi tâm trạng muốn chậm lại của chủ nhân.

Yến Thừa Khải chỉ cảm thấy bộ y phục đỏ rực trên người thật chói mắt, lại nghĩ đến người trong kiệu hoa phía sau không phải là người mà hắn ngày đêm mong nhớ, càng thêm bực bội, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.

Con đường từ Tĩnh Quốc Công phủ đến Đông cung sẽ đi qua hồ nước đẹp nhất kinh thành. Vì khi trời nắng, mặt hồ lấp lánh, khi trời mưa, mặt hồ lại mờ ảo như sương khói, giống như Tây Thi trang điểm đậm nhạt đều đẹp say lòng người, nên người ta gọi hồ nước này là Tây Tử Hồ.

Vọng Nguyệt Các nằm bên bờ Tây Tử Hồ, sát cạnh hồ nước.

Yến Thừa Khải từ xa đã nhìn thấy Tây Tử Hồ, cũng nhìn thấy Vọng Nguyệt Các.

Nơi đó có một người, người mà hắn thật lòng muốn cưới, muốn bảo vệ cho người đó an ổn cả đời.

Yến Thừa Khải nhìn chằm chằm Vọng Nguyệt Các, nhìn chằm chằm mái hiên cao vút, ánh mắt không muốn rời đi dù chỉ một khắc.

Nhưng trên đời này không có phong cảnh nào là không qua đi.

Chỉ cần còn trên đường, thì chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay đầu lại.

Yến Thừa Khải đau lòng khôn xiết, nhưng cũng không thể nào quay đầu nhìn lại, chỉ có thể thu hồi ánh mắt nóng bỏng.

Cuối cùng hắn cũng đã đánh mất Thái phó của mình vào ngày hôm nay.

Đánh mất Bạch Liễn của hắn.

Từ nay về sau.

Giữa bọn họ, chính là cách biệt vạn thủy thiên sơn.

Yến Thừa Khải như người mất hồn, giống như con rối gỗ bị giật dây, cùng Sở Minh hành lễ tam bái.

“Phu thê giao bái—”

Khi đầu Yến Thừa Khải và Sở Minh chạm vào nhau, tâm trạng của hai người lại hoàn toàn khác biệt.

Yến Thừa Khải mang theo nỗi đau khổ nghẹt thở, toàn thân lạnh lẽo, cảm thấy tất cả chỉ là một trò hề nực cười.

Còn Sở Minh, lại mang theo hy vọng về tương lai, mong chờ đứa con sắp chào đời.

“Lễ thành—”

“Đưa vào động phòng—”

Yến Thừa Khải nhìn ánh mắt lạnh lùng của phụ hoàng ngồi trên cao, khẽ cười nhạt một tiếng, nhưng vẫn phải nắm tay Sở Minh, dắt y vào hỉ đường đã được chuẩn bị sẵn trong Đông cung.

Lòng bàn tay Sở Minh ướt đẫm mồ hôi, còn tay Yến Thừa Khải lại lạnh lẽo vô cùng.

Vì Sở Minh đang mang thai, không thể uống rượu, nên rượu giao bôi được đổi thành “trà giao bôi”.

Sở Minh và hắn tay đan vào nhau, chậm rãi uống cạn chất lỏng trong chén.

Nhưng lại vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Yến Thừa Khải.

Ánh mắt ấy, giống như lưỡi băng sắc bén nhất, dài nhất của mùa đông, mang theo ba phần lạnh lẽo độc ác nhất, đâm thẳng vào tim Sở Minh.

Câu nói tiếp theo của Yến Thừa Khải, còn độc ác hơn cả ánh mắt ấy:

“Sở Minh, ngươi hao tâm tổn trí, cuối cùng cũng gả cho ta, hiện tại ngươi hài lòng rồi chứ?”

Sở Minh không khỏi rùng mình một cái.

— Không lẽ ngày Tam Cửu* năm nay đến sớm như vậy sao?

*Tam Cửu thiên (hay tam phục thiên) tức là ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.

=TBC=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.