Sở Minh đã tận ba ngày chưa gặp Yến Thừa Khải.
Ba ngày nay, Yến Thừa Khải thậm chí đêm đến cũng không còn lén lút bò lên giường y nữa.
Sở Minh nằm trong đêm tĩnh lặng trằn trọc khó ngủ, luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, nhiệt độ ban đêm quá thấp, trong chăn cũng không đủ ấm áp.
Y quyết định ngày mai đi xem Yến Thừa Khải một chút… Dù sao… đó cũng là phu quân trên danh nghĩa của y, cũng phải quan tâm một chút chứ?
Sở Minh hít sâu mùi hương thoang thoảng trên gối, ba ngày nay hắn không đến, ngay cả mùi hương quen thuộc kia cũng nhạt đi vài phần.
Thói quen có lẽ là thứ đáng sợ nhất trên đời này, nó sẽ gặm nhấm tính tình của ngươi, thay đổi suy nghĩ của ngươi…
Thậm chí, còn khiến một người trở nên ỷ lại vào một người khác.
Ngày hôm sau, Sở Minh dậy từ sớm, nhưng lại lần lữa mãi đến tận khi mặt trời lên cao mới khoác áo choàng, lững thững đi về phía sân viện của Yến Thừa Khải.
Tuy nhiên, điều Sở Minh không ngờ tới chính là trước sân của Yến Thừa Khải có bốn thị vệ mang đao, chia ra đứng hai bên, sắc mặt nặng nề như nước, nghiêm nghị đứng đó, tựa như tượng đá.
Sở Minh nhíu mày, ý thức được có vẻ sự việc không đơn giản như vậy.
Hai tên thị vệ chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Thái tử phi, Thái tử điện hạ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý ra vào!”
Sắc mặt Sở Minh cũng trầm xuống, trong mắt tràn đầy băng lạnh, trầm giọng nói: “Tránh ra! Các ngươi còn biết ta là Thái tử phi sao! Có chuyện gì mà ngay cả ta cũng không thể vào?”
Tên thị vệ ấp a ấp úng, mặt lộ vẻ khó xử, một lúc lâu sau mới thật thà bẩm báo: “Thái tử phi, điện hạ nói là… đặc biệt là ngài, không thể vào.”
Trong lòng Sở Minh đột nhiên thắt lại, liền cất lời thăm dò: “Các ngươi có biết, đứa nhỏ trong bụng ta là hài tử đầu tiên của điện hạ không?”
Mấy tên thị vệ nhất thời không hiểu ý tứ, chỉ đành gật đầu.
“Vậy các ngươi nói xem, nó có phải là đích tôn của đương kim Hoàng thượng không?”
Mấy tên thị vệ lại tiếp tục gật đầu.
“Nếu đứa nhỏ này có bất trắc gì… Các ngươi nói xem, lấy đầu các ngươi mấy lần mới đủ?”
Trên mặt Sở Minh mang theo nụ cười lạnh nhạt, một tay chống hông, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ngữ khí bình thản như đang hỏi thăm đối phương đã dùng bữa sáng chưa, nhưng lại khiến cho mấy tên thị vệ cao to lực lưỡng, bên hông đeo đao dài nghe mà sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng.
Có những người, khi chưa chào đời đã được phân chia cao thấp quý tiện.
Thân thế cao quý hay thấp hèn chưa bao giờ là do bản thân lựa chọn, có người sinh ra đã cao quý, có người sinh ra đã thấp hèn.
“Tránh ra!” Sở Minh đột nhiên quát lớn, “Chọc giận tiểu điện hạ, xem đầu các ngươi có đủ để đền không! Không đủ thì cộng thêm đầu người nhà các ngươi có đủ không!”
Sắc mặt Sở Minh trắng bệch, hình như thật sự có chút không thoải mái. Tiểu tử trong bụng y như muốn “Na Tra đại náo thủy cung” vậy, cứ không ngừng đạp loạn xạ trong bụng, khiến y cũng thật sự cảm thấy rất khó chịu. Chỉ có chính y mới biết, bản thân đang cố gắng chịu đựng, vừa rồi uy hiếp cũng là bất đắc dĩ — bởi vì nếu kéo dài thêm nữa, có lẽ y sẽ không đứng vững nổi mất.
Mấy tên thị vệ nhìn nhau, cuối cùng cắn răng lui sang hai bên, đối với động tác đẩy cửa bước vào của Sở Minh đều làm như không thấy.
Nói thật, có đôi khi phải nghe lời vợ.
Cho dù là vợ mình, hay là vợ của cấp trên, đều là nhóm người không thể chọc vào.
Sở Minh vừa bước vào trong viện, liền ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng. Nỗi bất an trong lòng y từ từ dâng lên, y đưa tay nắm lấy lớp lông trên cổ áo, cố gắng trấn an bản thân.
Trong sân rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là im ắng đến đáng sợ. Nhưng đột nhiên một tiếng đồ sứ vỡ tan phá vỡ sự yên tĩnh, tiếp theo đó là một tràng ho dữ dội, đầy đau đớn.
Tim y như bị bóp nghẹt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bước nhanh qua sân, đẩy cửa phòng Yến Thừa Khải đang đóng chặt.
Một mùi thuốc nồng nặc phả ra từ bên trong, xộc thẳng vào mũi khiến Sở Minh suýt nữa nôn khan. Y vịn vào khung cửa thở dốc lấy lại bình tĩnh, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng gầm gừ đầy tức giận: “Ai! Là ai?! Cút ra ngoài cho bổn cung!!”
Nhưng âm thanh này rốt cuộc có chút thiếu hơi, mơ hồ lộ ra vài phần suy yếu.
Trong lòng Sở Minh cũng dâng lên một cỗ lửa giận vô danh, vừa đi vào trong vừa cao giọng nói: “Là ta! Là Thái tử phi mà điện hạ đường đường chính chính cưới về!”
Căn phòng của Yến Thừa Khải rất tối, cửa sổ bị một lớp vải sa mỏng che khuất, chiếc giường lớn đặt giữa phòng ngủ chính cũng được buông màn sa mỏng màu vàng kim xuống, từng lớp từng lớp vải sa mỏng bay lượn xung quanh, khiến cho thân ảnh người trên giường trở nên mơ hồ.
Bên giường còn có một nam tử trung niên ăn mặc như ngự y đang thở dài thu dọn mảnh sứ vỡ dưới đất, bên cạnh là một vũng thuốc chưa kịp khô.
“Ngươi! Ngươi đứng lại đó!” Người bên trong hình như vô cùng hoảng sợ, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, “Sở Minh! Ngươi mau trở về đi! Đừng tới đây nữa! Qua mấy ngày nữa bổn cung sẽ tự mình đến chỗ ngươi giải thích!”
Nhưng bước chân của Sở Minh không hề dừng lại, rất nhanh đã đi đến trước giường, vừa định vén màn sa lên, lại phát hiện ra những tấm màn mỏng bị người ta nắm chặt, y thở hắt ra một hơi, dịu dàng lên tiếng: “Đoan Trạch, buông tay ra được không? Cho ta nhìn một chút được không? Hửm?”
“Đừng… Đừng… Xin ngươi… Trở về đi…”
“Đoan Trạch, nhìn ta này, ta là thê tử của ngươi, trong bụng ta là cốt nhục của ngươi. Chúng ta đã là phu phu, ngươi nên tin tưởng ta. Bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không chê ngươi, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?”
Bên trong là một mảng im lặng đến ngột ngạt.
Hình như đã qua rất lâu, màn sa từ từ được kéo ra từ bên trong.
Sở Minh như muốn vỡ vụn trái tim, run rẩy đưa tay chạm lên gương mặt đầy những nốt mẩn đỏ, thậm chí có thể nói là đáng sợ của Yến Thừa Khải, phát hiện ra gương mặt y cũng nóng rực, trong nháy mắt y đỏ hoe cả mắt.
“Đừng nhìn. Dữ Nguyệt, đừng nhìn.” Yến Thừa Khải quay mặt sang một bên, thần sắc có chút xấu hổ, lông mày nhíu chặt lại thành một đoàn.
Sở Minh nhìn gương mặt đầy mẩn đỏ, làn da ửng đỏ, thậm chí cả cổ cũng lan tràn những nốt mẩn đỏ của Yến Thừa Khải, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng.
Y quay đầu lại nhìn chằm chằm ngự y, run rẩy hỏi: “Chuyện này là sao?”
“Bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ mấy hôm trước nhận lời mời đến phủ của Ngũ điện hạ dùng bữa, lúc trở về liền nổi mẩn ngứa, phát sốt.” Ngự y thấy Sở Minh vẫn còn có chút hoang mang liền giải thích, “Điện hạ từ nhỏ đã bị dị ứng với cua, Hoàng thượng và mẫu hậu vì muốn bảo vệ điện hạ, cho nên đã giấu kín chuyện này, trong khẩu phần ăn của điện hạ cũng chưa bao giờ xuất hiện cua. Thế nhưng mấy hôm trước, điện hạ đến phủ Ngũ điện hạ dùng bữa, lúc trở về liền phát bệnh.”
“Đủ rồi, ngươi ra ngoài chờ đi!” Yến Thừa Khải lên tiếng phân phó, ngự y hành lễ rồi lui ra ngoài sân chờ.
Yến Thừa Khải nhìn về phía xa, có chút lạnh nhạt nói: “Sau đó bổn cung phái người đi điều tra món ăn ngày hôm đó, mới biết được có một món đậu phụ, nhìn bề ngoài thì không liên quan gì đến cua, nhưng thật ra là dùng nước dùng cua hầm rất nhiều cua để nấu. Lúc đó bổn cung cảm thấy hương vị có chút kỳ lạ, thêm vào đó ngũ đệ lại hết lời khen ngợi món ‘Ngọc trong biển’ này, liên tục mời bổn cung dùng thêm, bổn cung liền ăn nhiều một chút. Lúc đó không cảm thấy gì, nhưng vừa trở về Đông cung…”
Yến Thừa Khải nở một nụ cười khó coi, trong mắt tràn đầy chua xót: “Không biết ngũ đệ từ đâu biết được bổn cung không thể ăn cua… Sao phải thử ta như vậy?”
Tình cảm huynh đệ của bậc đế vương, bất quá cũng chỉ nhạt nhòa như sợi dây mong manh sắp đứt, chỉ cần dính líu đến lợi ích, sợi dây này sẽ nhẹ nhàng đứt gãy.
Sở Minh nghĩ đến bản thân cùng đệ đệ từ nhỏ đã vô cùng thân thiết, không có chuyện gì giấu nhau, nhìn lại Yến Thừa Khải với mối quan hệ huynh đệ lạnh nhạt như vậy, đột nhiên cảm thấy vị điện hạ luôn mạnh mẽ trước mặt mình đôi khi cũng có chút đáng thương.
Y ngồi xuống bên giường Yến Thừa Khải, một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy nên, ngươi vì không muốn ta nhìn thấy… Cho nên mới trốn tránh ta những ngày qua sao?”
Yến Thừa Khải cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa xuống che khuất gương mặt hắn.
Đây là một sự thừa nhận không lời.
“Nếu ta không đến, ngươi định giấu ta đến bao giờ? Còn dám đập bát thuốc nữa? Ngươi có muốn khỏi bệnh không hả!”
Giọng nói có chút tủi thân của Yến Thừa Khải truyền ra từ mái tóc đen nhánh: “Ta, ta không phải sợ ngươi chê ta xấu xí sao!”
Sở Minh bị suy nghĩ trẻ con của hắn chọc cười, trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa ngọt ngào. Y chậm rãi tựa vào bờ vai rộng lớn của Yến Thừa Khải, cười đến hai mắt sáng rực: “Điện hạ của chúng ta luôn là người tuấn tú nhất, trong lòng Dữ Nguyệt, Đoan Trạch dù có thế nào cũng đều như vậy.”
Yến Thừa Khải cuối cùng cũng chú ý tới cách xưng hô thay đổi của Sở Minh, hắn có chút khó khăn quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Ngươi… Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“Đoan Trạch a.” Giọng Sở Minh mang theo vài phần tinh nghịch, “Chẳng lẽ ngươi thích ‘điện hạ’ hơn?”
Trong mắt Yến Thừa Khải bừng lên tia sáng vui mừng, hắn quay đầu lại, hôn lên đôi môi hơi ướt át của Sở Minh. Do bị sốt, cho nên hơi thở và môi lưỡi của Yến Thừa Khải đều rất nóng, phả lên mặt Sở Minh, hôn đến mức những lời trêu chọc Yến Thừa Khải trong đầu Sở Minh đều trở nên mơ hồ, một chữ cũng không nhớ nổi.
“Dữ Nguyệt, ta, ta thật sự rất vui!”
“Đoan Trạch,” Sở Minh đột nhiên có chút luống cuống, “Ta… Ta lần đầu tiên với người… chính là cùng ngươi. Đoan Trạch, ta hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với ta… Ta, ta không cầu ngươi chỉ có một mình ta. Ta chỉ hy vọng… Cho dù sau này, ngươi làm Hoàng đế, gặp được người tốt hơn ta, cũng có thể nhớ đến chút tình cảm ban đầu của hôm nay…”
Yến Thừa Khải vuốt ve gương mặt Sở Minh, ánh mắt xa xăm mà thâm tình: “Dữ Nguyệt, ngươi tin ta, chúng ta sẽ một đời một kiếp một đôi người. Đây là nguyện vọng của ngươi, không phải sao?”
Trong hành lang uốn lượn của Tĩnh Quốc công phủ, treo hai chiếc chuông gió tinh xảo. Dưới mỗi chiếc chuông gió đều treo một túi gấm màu xanh và đỏ.
Bên trong túi gấm là nguyện vọng mà hai huynh đệ đã viết khi thành niên… Đây là điều phụ thân đã nói cho Sở Minh và Sở Du biết, bỏ nguyện vọng vào trong túi gấm treo dưới chuông gió, gió sẽ mang theo nguyện vọng bay xa, bay thẳng lên chín tầng trời, truyền đạt tâm nguyện đến cho thần linh.
Trong túi gấm màu xanh của Sở Minh, chứa một tờ giấy, trên tờ giấy nét chữ thanh tú xinh đẹp viết ngay ngắn:
Nguyện cùng người thương, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Sau khi Sở Minh xuất giá, Sở Du đã tháo túi gấm màu xanh đó xuống, gửi đến Đông cung.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Sở Minh chớp chớp mắt, cảm thấy nơi nào đó trong lòng như được ủi nóng.
“Sẽ sao?”
“Sẽ.” Yến Thừa Khải dịu dàng vuốt ve bụng y, “Sẽ con cháu đầy đàn, vui vầy hạnh phúc.”
Giây phút ấy, mây tan trăng sáng.
Sở Minh nghĩ, có lẽ mình đã yêu người này rồi.
Từ rất lâu, rất lâu về trước.
=TBC=