Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 28: Thất mê hồn




Thấy sắc mặt Nam Cung Vân thay đổi, tôi hoảng hốt, chiếc chén trong tay Nam Cung Vân rơi xuống đất vỡ tan.

“Muội sao không?” Nam Cung Vân bắt lấy cổ tay tôi, nắm chặt lấy, vẻ mặt khiếp sợ, tôi run rẩy không nói ra lời. Nam Cung Vân thấy bộ dạng tôi như vậy, thở dài, nhanh chóng điểm vài huyệt trên người rồi kéo tôi chạy ra ngoài, tôi không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì? Tôi cũng uống mà, sao không có cảm giác gì vậy, nhưng vẫn chạy theo Nam Cung Vân ra ngoài, Nam Cung Vân ôm tôi vào lòng phi thân lên, đột nhiên cảnh vật trước mắt tôi xoay tròn, trời đất chuyển động, mắt tối sầm lại ngất đi….

Đang mơ mơ màng màng, tôi có cảm giác có đôi bàn tay đang lướt nhẹ trên mắt, trên trán, lông mày, rồi đến mũi… là một đôi tay nhưng không phải là tay của Nam Cung Vân, tay của anh sần sùi, còn bàn tay này nhẵn nhụi mềm mại…

Tôi muốn mở to mắt xem người đó là ai nhưng mí mắt không thể mở ra được, cơ thể cũng không cử động được, tôi đang mơ sao? Giống như là tôi bị bóng đè vậy, rõ ràng là biết rõ những chuyện xảy ra nhưng lại không có phản ứng gì được, tôi muốn hét to nhưng cũng không thể há miệng.

Nam Cung Vân, Nam Cung Vân đâu? Anh đang ở đâu? Nước băng mai kia nhất định có vấn đề, sao tôi lại ngốc đến vậy? Giờ Nam Cung Vân sao rồi? Là tôi đã hại anh sao? Là Mai Tốn Tuyết hại chúng tôi? Anh ta vì sao lại muốn hại chúng tôi chứ?

Bàn tay kia vân tiếp tục lướt xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo tôi ra, rốt cuộc họ muốn gì? Mục đích bọn họ là nhằm vào tôi sao? Tôi nôn nóng như lửa đốt, sao cả người không thể động đậy được, sự thống khổ này làm tôi hận mình không thể ngất đi, lý trí tôi lại vô cùng tỉnh táo, quần áo trên người được cởi hẳn ra, tôi cảm giác man mát, trời ơi, tôi bị làm sao vậy? Người này rốt cuộc là ai? Anh ta muốn gì?

Hai bàn tay này lại bắt đầu mặc quần áo cho tôi, chất vải lành lạnh giống như tơ lụa được hai bàn tay mềm mại kia mặc từng cái từng cái lên người tôi.

Một tiếng thở dài vang lên, một tiếng nói rất khẽ như là đang nói với tôi, “Tĩnh Chi….đừng có trách ta,….ta không muốn làm như vậy với muội… nhưng… haizz, muội cố đợi thêm hai ngày nữa có phải tốt hơn không, ngày kia hắn sẽ tới,…hắn gặp muội nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc…”

Là giọng nói của Mai Tốn Tuyết, đúng là Mai Tốn Tuyết, anh ta nói “hắn” là ai? Chẳng lẽ lại là Vương gia Dịch Phàm? Tôi ngốc quá, sao không nghi ngờ ý tốt của Mai Tốn Tuyết khi cứ muốn chúng tôi ở lại đây chứ, rồi việc anh ta đối xử quá nhiệt tình với chúng tôi nữa, sao tôi lại không có đầu óc như vậy? Nam Cung Vân sẽ ra sao? Cũng ở trong tay bọn họ sao? Dịch Phàm nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa bị đẩy mạnh ra, một luồng khí tràn vào.

Tôi nghe Mai Tốn Tuyết thốt lên kinh ngạc: “Điện hạ?”

Điện hạ? Là Dịch Phàm thật sao? Tôi cười buồn, chạy trốn suốt mà chẳng lẽ không thoát khỏi bàn tay anh ta sao?

Người vừa tới không lên tiếng, đi thẳng đến đầu giường, rất lâu sau mới nghe được một giọng nói trầm trầm của một người đàn ông: “Đúng là nàng rồi, ha hả, đúng là nàng thật rồi!” Người đàn ông đó cười thành tiếng, trong tiếng cười bao hàm sự căm hận.

Đây không phải là giọng nói của Dịch Phàm, giọng nói này trầm hơn, cũng vô tình hơn.

‘Điện hạ, theo tin tức của Tiểu Nguyệt, hình như nàng đã đánh mất toàn bộ trí nhớ.”

“Toàn bộ trí nhớ? Đây chẳng phải là mong muốn của nàng hay sao?” Một bàn tay bóp chặt cằm tôi như muốn bóp nát, giọng nói lạnh như băng:”Ngươi cho rằng như vậy có thế tránh được sao? Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ buông tha ngươi sao? Bảy năm, mỗi một ngày ta đều chờ đợi ngày này, ngươi làm ta chờ đợi thật cực khổ!”

Lại là Trúc Thanh! Tôi đột nhiên hiểu ra, lại có người tưởng tôi là Trúc Thanh, tôi hận cô, Trúc Thanh, cô đã làm gì chọc giận nhiều người, thiếu nợ người ta bao nhiêu? Vì sao tôi lại có hình thức giống cô như vậy chứ? Tôi muốn nói cho bọn họ biết, tôi không phải là Trúc Thanh, tôi muốn nói cho bọn họ biết, tôi đến từ thời đại khác, bọn họ sẽ tin sao?

‘Tốn Tuyết, ngươi cho nàng uống gì?”

“Thưa điện hạ, là thất mê hồn.” Mai Tốn Tuyết nhẹ nhàng nói, “Điện hạ đã muốn nàng tỉnh lại chưa?”

Người kia không nói gì, có người bóp miệng tôi há ra, một chất lỏng chảy vào họng, tôi nhíu mày lại, nhíu mày? Tôi có thể nhíu mày? Tôi há miệng ra thở dốc, một tiếng rên rỉ phát ra, mở mắt, Mai Tốn Tuyết đứng ngay trước mặt tôi, còn người đàn ông kia đứng đằng sau, một người đàn ông cao lớn.

Tôi cuống quýt ngồi dậy, quần áo không thắt dây liền tuột xuống vai, tôi vội vàng lấy tay giữ lại, lo lắng nhìn hai người trước mặt.

Người đàn ông kia thấy tôi tỉnh lại, hừ một tiếng rồi bước tới gần từng bước một, Mai Tốn Tuyết lặng lẽ lui xuống đứng sau hắn ta.

“Anh là ai?” Tôi hỏi.

Người đàn ông kia nheo mắt, cúi người thấp xuống, “Ngươi hỏi ta là ai? ha ha ha ” Hắn phá lên cười to, cười như điên, tôi sợ hãi đứng lên.

‘Tốn Tuyết, nàng hỏi ta là ai, ha ha, nàng hỏi ta là ai, người nói cho nàng biết ta là ai!”

Tôi hướng về Mai Tốn Tuyết, Mai Tốn Tuyết cúi đầu, không trả lời.

Người đàn ông cười đến mặt đỏ bừng, nét mặt anh tuấn méo mó, cười đến chảy nước mắt, tôi đáng buồn cười lắm sao? Tôi phải nói cho bọn họ tôi không phải là Trúc Thanh, muốn nói cho bọn họ tôi đến từ thời đại khác, mặc kệ họ có tin tôi hay không.

Tôi cất tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Tôi nghĩ hai người nhầm rồi, tôi biết tôi giống một người tên là Trúc Thanh, nhưng tôi không phải là cô ấy! Có lẽ những lời tôi nói hai người không tin, nhưng tôi không phải là người ở thời đại này, tôi đến từ một thời đại khác, có nói hai người cũng không hiểu được đâu, nhưng tôi thật sự không phải là Trúc Thanh!”

Tôi nói liền một hơi rồi im lặng nhìn bọn họ, chờ đợi sự phản ứng của họ, nhưng đợi rất lâu hai người họ cũng không có phản ứng gì, Mai Tốn Tuyết vẫn cúi đầu, còn người đàn ông được gọi là “Điện hạ” kia thì không cười nữa, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao chiếu thẳng vào tôi.

Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, kêu lên:”Nam Cung Vân đang ở đâu? Tôi muốn gặp Nam Cung Vân!” Vừa hét vừa bò trên giường xuống, tôi phải đi tìm Nam Cung Vân, có anh ở bên tôi mới thấy an toàn.

Nghe tôi gọi tên Nam Cung Vân, người đàn ông kia nhíu mày lại, bắt lấy cánh tay tôi kéo lại lên giường, hung dữ nói: “Nam Cung Vân? Ngươi là Vương phi có thân phận cao quý, sao lai còn đi quyến rũ nam nhân khác là sao? Mới có vài ngày mà ngươi đã có nam nhân khác rồi.”

Tôi không hiểu hắn ta đang nói gì, vẻ mặt của hắn, lời nói của hắn làm tôi thấy sợ hãi, tôi hoảng loạn đứng lên: “Bỏ tôi ra, tôi không biết anh, tôi không phải là Trúc Thanh, hãy cho tôi đi gặp Nam Cung Vân…”

Tôi giãy dụa muốn thoát ra nhưng đều bị người đàn ông kia kéo lại.

“Buông tôi ra, Mai Tốn Tuyết, anh là tên khốn khiếp, anh lừa gạt tôi, uổng công tôi xem anh là bạn.” Tôi hướng về Mai Tốn Tuyết mắng chửi, Mai Tốn Tuyết không trả lời, vẫn tiếp tục cúi đầu.

“Ngươi là Vương phi cao quý, ngươi còn muốn làm gì? Ngươi cho là lần này ngươi trốn thoát được hay sao?” Hắn mỉa mai, tay vẫn bóp chặt lấy cánh tay tôi.

“Anh muốn gì?” Giọng nói tôi bắt đầu run run, cố sức nói: “Tốt nhất anh buông tay tôi ra, nếu không Nam Cung Vân sẽ giết anh, Dịch Phàm cũng sẽ không tha cho anh đâu.” Tôi nói tên Dich Phàm ra, hy vọng có thể dọa hắn, nhưng sự đe dọa của tôi lại phản tác dụng, ánh mắt hắn càng phừng phừng lửa giận.

“Đầu óc của ngươi thật sự ngu dốt vậy sao? Còn định lấy bọn họ ra để dọa ta?” Hắn cười gằn, đè tôi lên giường, xé quần áo trên người tôi ra.

Hắn muốn làm gì? Tôi ra sức giãy dụa, nhưng sự phản kháng của tôi càng kích thích thú tính của hắn ta, chỉ một lát sau quần áo trên người tôi đã bị xé nát.

“Tĩnh Chi, ngươi không bao giờ… là Vương phi gì nữa, ngươi chính là nô lệ của ta.” Hắn nói.

Hắn là người điên, hắn nhất định là điên rồi! Tôi điên cuồng giãy dụa nhưng không có tác dụng, hắn dùng một tay giữ hai tay của tôi trên đầu, người ép xuống, ngấu nghiến môi tôi, đây không phải là hôn, mà là sự trừng phạt, sự xúc phạm thô bạo, là sự chiếm đoạt….

Mai Tốn Tuyết thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài…

Tôi đã không còn sức lực, buông xuôi không giãy dụa nữa, có giãy dụa cũng vô ích mà thôi, nước mắt từ từ chảy xuống má, xuống môi, hắn ta ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Đừng có mà khóc nữa, hãy tiết kiệm nước mắt của ngươi đi, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ… không bao giờ tiếc thương nước mắt của ngươi nữa.” Hắn lạnh lùng nói, mạnh mẽ đi vào giữa hai chân tôi.

Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, “Nam Cung Vân, cứu em…” Tôi thì thào.

Người hắn ta chấn động, tiếp tục đâm xuyên mạnh vào cơ thể tôi…

Là ai đã từng nói? Nếu không thể tránh khỏi sự cưỡng hiếp, vậy thì hãy nhắm mắt lại mà hưởng thụ nó đi.

Tôi tự nói với bản thân, đây không phải là cơ thể tôi, ý thức của tôi đã rời khỏi cơ thể, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy nực cười! Trúc Thanh, cô chính là bóng đè của tôi sao?Vì sao tôi lại không thoát được khỏi cô ta?

Nam Cung Vân, cái tên này làm tôi đau đớn, anh đang ở đâu? Anh còn sống không? Là em đã hại anh sao? Vì sao em không nghe lời anh sớm rời khỏi nơi này chứ? Lần đầu tiên tôi thấy hối hận.

Không biết bao lâu sau, tôi ngất đi…

Khi tỉnh lại vẫn đang nằm trên giường, cả người đau nhức, cái tên “Điện hạ” đã bỏ đi, một bàn tay mềm mại xoa thuốc cho tôi, chắc trên người tôi vô cùng thể thảm, tôi cười buồn, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác thống khổ.

“Mai Tốn Tuyết, anh thật sự là đàn ông sao?” Tôi hỏi.

Tay Mai Tốn Tuyết run lên, giọt nước thuốc rơi trên lưng trần của tôi, lành lạnh.

“Phải” Mai Tốn Tuyết trả lời.

“Nam Cung Vân còn sống không?” Tôi hỏi, giọng nói run rẩy.

“Còn sống.”

“Tôi thật sự không phải là Trúc Thanh, anh có tin không?” Tôi quay lại nhìn Mai Tốn Tuyết, cười não nề, nói: “Cô ấy mắc nợ gì mà bắt tôi phải đền?”

Mai Tốn Tuyết kinh ngạc nhìn tôi, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Muội thật sự không nhớ chút gì sao? Muội chính là Trúc Thanh, Trúc Thanh chính là muội, Tĩnh Chi à.”

Tôi sững sờ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.