Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 21: Thị vệ và thích khách




Bóng người càng lúc càng gần, tôi ra sức mở to mắt nhìn, cuối cùng nhìn rõ ràng người đang tới là Trầm Triệu Thiên. Trầm Triệu Thiên! Trong lòng tôi thấy vui sướng như nhìn thấy mẹ mình.

“Trầm Triệu Thiên…” Tôi cố gắng huơ huơ tay chào, Trầm Triệu Thiên nhìn lên cây thấy tôi trên đó lền cười, nụ cười thật ấm áp. Trầm Triệu Thiên cũng giơ tay lên vẫy tôi, hỏi to: “Nha đầu, muội leo lên cây làm gì?” Nói xong người đã chạy tới dưới gốc cây.

Tôi trèo lên cây để làm gì? Vừa rồi nhìn xa xa có người đến, tôi liền nghĩ Nam Cung Vân đem tôi lên cây là vì sợ tôi gặp nguy hiểm, là tại Nam Cung Vân không chịu nói trước cho tôi biết chứ? Hừ, tên này thật đáng ghét! Tôi liếc nhìn Nam Cung Vân đang sầm sì mặt, cười gượng gạo nói: “Lúc nãy trên cây có một con chim rất đẹp, Nam Cung Vân liền giúp tôi lên cây để xem.”

“Hả?” Trầm Triệu Thiên cười, quay lại nhìn Nam Cung Vân, ánh mắt lóe sáng.

Nam Cung Vân chỉ đứng im, không nói gì cả, Trầm Triệu Thiên thì vẫn cười, tôi cảm giác giữa hai người họ tràn đầy sát khí, bọn họ đang chờ thời cơ, chờ đợi thời cơ tốt nhất để đột kích, tôi không thể để hai người đánh nhau được, ở thời đại này Trầm Triệu Thiên là người bạn thân nhất của tôi, Nam Cung Vân lại là người cùng tôi lưu lạc chung hoạn nạn. Tôi không hy vọng giữa hai người họ sẽ có người bị thương hoặc bị chết.

“Trầm Triệu Thiên, huynh có thể giúp tôi được không? Tôi muốn xuống.” Tôi ở chạc cây cũng thấy khó chịu, nhưng cố nói với vẻ rất ung dung.

“Nha đầu, muội cố chịu một chút nữa đi, ở trên đó cao như vậy, đợi một lúc nữa cũng không sao đâu.” Trầm Triệu Thiên cười nói nhưng ánh mắt thì không hề rời khỏi Nam Cung Vân.

A, thật là xảo quyệt, Trầm Triệu Thiên đúng là xảo quyệt mà, nhất định là anh ta sợ nếu giúp tôi xuống sẽ bị Nam Cung Vân đánh lén, cũng không thể trách Trầm Triệu Thiên được, nếu là Nam Cung Vân, chắc Nam Cung Vân cũng không chịu.

“Huynh tới đây làm gì? Tới giúp Dịch Phàm để bắt tôi sao?” Tôi làm ra vẻ đáng thương, hỏi.

“Ta không phải tới bắt muội, nha đầu, là ta tới cứu muội.” Trầm Triệu Thiên dịu dàng nói.

“Tôi không cần huynh cứu, tôi rất tốt, cám ơn ý tốt của huynh, huynh mau trở về đi, nơi này rất lạnh, hơn nữa huynh lại không có ngựa, tôi tặng huynh con ngựa gầy còm của tôi đó.” Tôi nói nhanh, rõ ràng, chỉ hận ông trời không thể làm cho Trầm Triệu Thiên bỏ đi.

Nam Cung Vân liền mỉm cười.

Trầm Triệu Thiên ngẩn người, không ngờ tôi lại nói như vậy, có lẽ nghĩ tôi sẽ phải khóc lóc đầm đìa kêu: “Đại ca, cứu tôi với.” thì sẽ càng làm anh ta yên tâm, lại càng phù hợp với thân phận tôi là “con tin” của Nam Cung Vân.

Mặt Trầm Triệu Thiên tối sầm lại, chậm rãi nói: “Nha đầu, muội chẳng lẽ thật sự không bao giờ… muốn gặp lại Dịch Phàm nữa hay sao?”

Dịch Phàm! Tim tôi lại thấy đau đớn, đó là người đàn ông tôi yêu sâu sắc, tôi thật sự không muốn gặp Dịch Phàm nữa sao? Trong thời gian chạy trốn, hàng đêm tôi rất nhớ Dịch Phàm, nhớ tới anh đối xử với tôi rất tốt, rất chiều chuộng tôi, nhớ khuôn mặt góc cạnh của anh, nhớ ánh mắt thâm tình của anh, nhớ nhớ rất nhiều, hơn rất nhiều so với lần đầu tiên thất tình vì Dương Bình. Nhưng vì sao? Dịch Phàm không hề thuộc về tôi, mà thuộc về Trúc Thanh, mãi mãi anh là của Trúc Thanh, anh vì Tiêu phi có gương mặt giống Trúc Thanh mà để mặc cô ta thích làm gì thì làm, rồi lại vì tôi giống Trúc Thanh mà đối xử tốt với tôi, đây mà gọi là yêu sao? Nếu như một ngày nào đó cũng có một Trúc Thanh tương tự xuất hiện, anh còn đối xử tốt với tôi như thế nữa không?

“Tôi không muốn gặp anh ta nữa, cho nên tôi không muốn trở về với huynh.” Tôi nói, trong lòng thấy đau đớn, nhưng ngữ khí lại chưa bao giờ kiên định như vậy, tôi thà rằng cùng lưu lạc với Nam Cung Vân cũng không muốn trở lại cái nơi đó để làm vật thay thế cho người khác.

Trầm Triệu Thiên im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Không gặp Dịch Phàm thì thôi, nhưng chẳng lẽ muội cũng không muốn trở về cùng Trầm đại ca sao?”

Trở về với Trầm Triệu Thiên? Về rồi ở đâu? Ở nơi này tôi không có nhà, vậy thì như thế nào gọi là “quay về”? Tôi lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, tôi muốn đến những nơi không có Trúc Thanh, nơi mọi người chỉ biết tôi là Trương Tĩnh Chi thôi.”

Trầm Triệu Thiên ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự mất mát đau lòng, tôi có nhìn lầm không?

Tôi đang mê mẩn suy nghĩ trong ánh mắt đó của Trầm Triệu Thiên là có ý gì thì Nam Cung Vân lạnh lùng nói: “Trương cô nương đã không muốn trở về cùng ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”

“Giết ngươi,” Trầm Triệu Thiên nói, tôi chưa từng nghe qua giọng nói của Trầm Triệu Thiên lại lạnh lùng như vậy, Trầm Triệu Thiên liền đánh một chưởng vào sau Nam Cung Vân…

Không được đánh, hai người không được đánh nhau! Vì sao hai người lại cứ liều mạng sống chết vì tôi? Tôi sốt ruột kêu to: “Trầm Triệu Thiên, Nam Cung Vân! Hai người dừng tay lại cho tôi.”

Hai người không ai để ý tiếng hét của tôi, chỉ thấy hai bóng người cùng kiếm quang loang loáng, kiếm pháp của Trầm Triệu Thiên rất phóng khoáng tự nhiên, chiêu thức tinh diệu, mỗi một kiếm đâm ra đều có thể nhìn thấy đóa kiếm hoa, còn kiếm pháp của Nam Cung Vân tuy chất phác nhưng cũng rất mãnh liệt, chiêu nào cũng là chiêu liều mạng, hai bóng người càng lúc càng nhanh làm tôi nhìn hoa cả mắt.

Hai tên ngu ngốc! Hai tên khốn khiếp! Tôi quát to, hai người có phải là kẻ thù của nhau đâu? Sao lại liều mạng như thế? Nam Cung Vân cũng là tên khốn khiếp, Trầm Triệu Thiên có phải là người giết cả nhà anh đâu, anh việc gì phải như thế? Trầm Triệu Thiên cũng là tên khốn khiếp, cho dù có là thị vệ thì cũng không cần phải liều mạng như thế chứ? Cái lão hoàng đế cho anh tiền lương ít quá à? Ông ta có mua bảo hiểm thân thể cho anh không? Nếu anh hy sinh vì nhiệm vụ ông ta có trợ cấp kinh tế cho cả nhà anh không? Tôi hùng hổ trượt từ trên cây xuống, quên cả sợ hãi.

Tên Nam Cung Vân khốn khiếp này, sao lại đặt tôi ở một cây cao như thế chứ, tôi trượt xuống nửa ngày mà vẫn chưa tới mặt đất. Cánh tay mất hết sức lực, tôi “A” hét lên một tiếng thảm thiết, đúng là tác dụng của lực vạn vật hấp dẫn, tôi ngã vào một cái ôm, cái ôm của đất mẹ.

Nghe tiếng tôi kêu thảm thiết, Nam Cung Vân lo lắng, kiếm pháp hỗn loạn, ánh mắt cứ hướng về phía tôi, còn đang phân tâm, trên vai liền bị thương, tôi sợ quá kêu to: “Khốn khiếp, tôi không sao, anh cẩn thận đấy.”

Thấy tôi nói vậy, Nam Cung Vân lại chăm chú, kiếm pháp lại trở nên mãnh liệt như lúc đầu, bức Trầm Triệu Thiên lui về sau mấy bước, Trầm Triệu Thiên cắn răng, ánh mắt chợt lóe lên độc ác, đổi chiêu thức, một ánh kiếm hướng đến Nam Cung Vân…

Kiếm pháp gì mà nhìn quen thế nhỉ? A, là “bài tập thể dục”! Dĩ nhiên là bộ kiếm pháp Trầm Triệu Thiên dạy cho tôi, tôi không ngờ bộ kiếm pháp này lại được Trầm Triệu Thiên sử dụng có uy lực đến như vậy. Dõi theo kiếm pháp đó tôi cũng không nhận ra kiếm pháp bay đến đâu, kiếm quang bao phủ cả người Trầm Triệu Thiên, gần như nhìn không rõ bóng của Trầm Triệu Thiên, nếu không phải là tôi ngày nào cũng đùa giỡn với bộ kiếm pháp này thì đánh chết tôi cũng không tin đây chính là bộ kiếm pháp mà Trầm Triệu Thiên từng dạy tôi để rèn luyện thân thể, tôi có thể nhận ra mỗi một chiêu kiếm đều có sát khí mãnh liệt.

Nam Cung Vân cười nhạt, không để ý tới hư ảnh của kiếm quang, cứ thế mà đâm thẳng vào trung tâm. Xong rồi! Nam Cung Vân đã từng thấy tôi múa bộ kiếm pháp này, tôi lại sử dụng rất chậm, anh ta nhất định đã biết bộ kiếm pháp này chỗ hư chỗ thực, là tôi hại Trầm Triệu Thiên, là tôi đã hại Trầm Triệu Thiên một lòng tới cứu tôi! Là tôi hại Trầm Triệu Thiên có nụ cười rực rỡ ấm áp như mặt trời! Hôm nay Trầm Triệu Thiên phải chết trong tay Nam Cung Vân rồi!

“Không! Không được giết anh ta!” Tôi hét lên như muốn khóc, nghe thấy tiếng hét của tôi, Nam Cung Vân dừng lại, kiếm không đâm xuống mà thu trở lại, chống kiếm xuống, lạnh lùng nhìn Trầm Triệu Thiên. Trầm Triệu Thiên cũng dừng lại, trán đẫm mồ hôi, kinh ngạc nhìn Nam Cung Vân, dường như đang khó hiểu vì sao Nam Cung Vân lại bỏ qua cơ hội này.

Thấy hai người họ dừng tay lại, thần kinh tôi mới được thả lỏng, lập tức ngã xụi xuống đất, tốt quá, hai người họ không ai sao cả, nước mắt tôi đã tràn xuống má, “Đồ vô dụng, khóc gì mà khóc chứ!” Tôi tự mắng mình, rồi lại cười ngây ngô.

Trầm Triệu Thiên nhìn Nam Cung Vân, thấy tôi vừa khóc vừa cười, thái độ có vẻ phức tạp, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng, đâm mạnh về tôi một kiếm…

Áp lực của kiếm khí làm tôi không thở nổi, tim đập mạnh, Trầm Triệu Thiên muốn giết tôi sao? Vì sao anh ta lại muốn giết tôi? Tôi ngồi đờ đẫn quên cả né tránh, cứ ngu ngốc ngồi như vậy, nhiều ánh kiếm ở trước mắt làm đại não tôi trống rỗng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.