Vừa đưa mắt nhìn đã thấy Vương gia bước vào cửa viện.
Nguyệt Thiền nhanh nhẹn đứng dậy, khom người đứng sang một bên, tôi đang nằm trên ghế cũng vội vàng leo xuống, tự oán mình vừa rồi quá ham hưởng thụ, đang yên ổn nằm trên ghế giờ lại phải leo xuống, thật là không cam tâm mà, vừa mới đặt chân xuống đất, chân lại nhẫm vào vạt váy, cả người lập tức mất cân bằng ngã nhào về phía trước.
Ông trời ơi, sao lại để cho anh ta nhìn thấy bộ dạng chật vật khó coi như này của tôi chứ?
Chờ chút, đừng hoảng hốt! Trong tiểu thuyết thường viết nhân vật nam chính sẽ xuất hiện kịp thời, sau đó nữ chính sẽ ngã vào lòng anh ta…
“Bình”. Một cơn đau đớn truyền đến, tôi ngã sấp xuống đất, anh ta lại ở cách tôi quá xa, đến lúc tôi đang bò lồm cồm dưới đất thì anh ta vừa mới bắt đầu bước đến bên người.
Tôi ngất, tất cả tiểu thuyết viết đều lừa gạt hết! Làm gì lại có chuyện vừa khéo như thế chứ?
Mà tư thế tôi kiểu gì thế? Lại quỳ à? Anh ta từng nói không muốn thấy tôi quỳ, xong rồi, phạm húy rồi! Nhanh chóng đứng lên, nhìn lại đã thấy Vương gia đang hờ hững đưa tay ra cho tôi.
‘Xin lỗi, tôi không phải cố ý quỳ đâu.” Tôi yếu ớt nói.
Không nghe thấy Vương gia trả lời, lòng tôi càng thấy không ổn, tôi đang bứt rứt thì lại phát hiện anh ta ngồi xuống gỡ lớp váy của tôi ra, lấy tay giữ vạt váy kéo mạnh ra…
Tôi trợn tròn mắt, tà váy dài đã bị xé rách rất đều, chẳng khác gì được cắt rất ngon lành. Yêu pháp à?
Tôi cúi nhìn vẻ mặt chăm chú của anh ta, một Vương gia – lại đang ngồi chồm hỗm bên cạnh tôi – thay tôi đưa tiễn vạt váy dài phiền hà kia! Trong lòng tràn ngập sự cảm động, có lẽ anh ta coi tôi là Trúc Thanh, nên anh ta đã vì người mình yêu mà làm những chuyện này, vào giờ khắc này, tôi say anh ta rồi.
“Ta đã cho người đi thăm dò Huyên nhi rồi.” Vương gia nói.
“Hả?” Suy nghĩ của tôi còn đang chìm đắm ở đâu đó nên không nghe được anh ta đang nói gì.
“Trên đường Huyên nhi đã được một nam nhân cứu đi rồi, tạm thời chưa biết tin tức của nàng ta.”
“Được một nam nhân cứu đi? A, như vậy là không sao rồi.” Hắc hắc, tôi tin tưởng vào “năng lực ” của Đường Huyên có thừa khả năng đối phó với tên nam nhân kia.
“Ta đã căn dặn rồi, nhất định sẽ cho người đi tìm nàng ấy về, ta đã đáp ứng nàng thì nhất định sẽ làm được.” Vương gia nói, thần sắc vẫn thế nhưng không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Trương Tĩnh Chi ơi Trương Tĩnh Chi, mày không được mất lý trí, ngàn vạn lần không được bị người đàn ông này mê hoặc, sự dịu dàng của anh ta không phải là dành cho mày, tôi tự cảnh báo mình.
Cuộc sống sau đó, tôi cảm thụ đầy đủ cảm giác của một nữ nhân được cưng chiều, cảm giác này càng lúc càng chân thật, Dịch Phàm, theo yêu cầu của anh, tôi quyết định gọi thẳng tên anh – thật sự là rất cưng chiều tôi.
Tuy rằng thái độ nói chuyện của anh vẫn lạnh lùng thản nhiên nhưng tôi khi để ý thái độ của anh với người khác, sau đó tôi kết luận, anh đối với tôi rất dịu dàng.
Tôi thấy rất thỏa mãn hài lòng với cuộc sống hiện giờ, bên cạnh lại có một tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, Dịch Phàm lại hay đến đây đối xử dịu dàng tình cảm với tôi, ngay cả đại sư phụ nhà bếp cũng rất ưu ái việc ăn uống của tôi, tôi thích ăn gì cũng được.
Ở cái thế giới này, tôi còn có thể đòi hỏi gì khác sao?
Trả lời, không có.
Sau vài ngày bị tình cảm dịu dàng của Dịch Phạm oanh tạc, tôi đột nhiên ý thức được rằng mình muốn một cuộc sống bình yên như thế này.
Trương Tĩnh Chi, mày vẫn còn là một tân nữ ở thế kỷ hai mốt hay sao? Vì cái gì mà mày lại có thể an tâm hưởng thụ cuộc sống được bao bọc như này chứ?
Ghé vào chiếc sàng lớn bình thường vẫn hay ngồi, tôi ngắm nhìn vào Dịch Pham đang im lặng đọc sách, lông mày dày, ánh mắt sâu đen thăm thẳm, sống mũi thẳng tắp, chiếc miệng khá đầy đặn nhưng rất gợi cảm, có phong cách, thật sự rất có phong cách! Lại là người trọng tình cảm, thôi xong rồi, Trương Tĩnh Chi ơi, dừng lại ngay đi, mày đã thích người đàn ông này rồi.
Không được, mày không thể thích anh ta! Mày phải rời khỏi anh ta, kết thúc cuộc chơi ở đây!
“Anh có biết cái gì gọi là cao tăng đắc đạo không, hoặc cái gì gọi là thế ngoại tiên nhân, vân vân?” Đột nhiên tôi hỏi một câu.
Phải về thế giới của tôi thôi, có lẽ tìm bọn họ giúp đỡ, biết đâu có thể gợi ý được gì đó, trong sách đều viết như vậy hay sao?
Dịch Phàm cảnh giác nhìn tôi.
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, hì hì, tùy tiện hỏi thôi, anh cứ tiếp tục đọc sách đi.”
Vương gia đặt hẳn quyển sách xuống, kéo tôi qua, “Nàng định muốn làm gì?” Vương gia cúi xuống, giọng nói hấp dẫn.
Vô dụng! Tôi thầm mắng mình, mặt đỏ ửng, mỹ nam dùng giọng nói trầm khàn đã có thể quyến rũ mày rồi, nếu anh ta dùng thủ đoạn đùa giỡn khác, có phải là mày sẽ lập tức thất thân luôn không?
Nhìn thấy vẻ lóng ngóng của tôi, khóe miệng Vương gia giật giật, xin đi, muốn cười đi cười đi, còn giả vờ nhịn cười à?
“Thấy nhàm chán à?” Vương gia hỏi.
Tôi gật đầu, cũng không thể nói là trong lòng tôi đang tính toán muốn rời đi.
“Chúng ta có thể làm việc có ý nghĩa hơn.” Vương gia cười, lật người tôi nằm xuống còn mình nằm đè lên.
Ông trời ơi, anh ta khiêu khích tôi! Tên Vương gia lạnh lùng này đang khiêu khích tôi! Đại não tôi lập tức hoạt động, toàn bộ máu đều chảy về não, làm cho hô hấp khó khăn.
Trương Tĩnh Chi ơi, mày đúng là càng lúc càng tiến bộ phải không? Tiến bộ đến mức này hả?
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không ngờ mình sắp thất thân rồi, phản kháng thế nào đây? Vẫn là khóc lóc để tranh thủ sự cảm thông của anh ta được không?
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của tôi, Vương gia rất vui vẻ.
“Ngày mai ta đưa nàng đi săn bắn, như vậy sẽ không nhàm chán.” Sau đó Vương gia tiếp tục cầm sách lên đọc.
Thượng đế! Anh ta trêu trọc tôi!