Luyện Hồn

Chương 5




Dù Tử Phàm không nguyện ý đi cùng ba người công tử kia, nhưng do hắn một phần đang thiếu nợ bọn họ, một phần nữa là cũng phải tới trấn gần nhất để mua lương thực, thành thử quãng đường tiếp theo bốn người liền đi cùng nhau. Cái này đối với hắn thực ra lại là một chuyện tốt, Đình Thiên là ai, hắn không biết, nhưng hắn biết vị công tử anh tuấn ấy rất nhiều tiền. Vừa tới trấn đã vào ngay quán trọ sang nhất để qua đêm, lại trả giá cao cho bọn tiểu nhị dậy khua nồi làm đồ ăn, quan trọng hơn cả là vị công tử này không bạc đãi hắn, Tử Phàm lấy đó làm cảm kích lắm.

Mấy người ở lại trấn tới hết ngày hôm sau, ngoài việc thăm thú một vài thắng cảnh trong vùng, Đình Thiên còn đặc biệt quan tâm đến đời sống của người dân nơi đây. Công tử hỏi qua bọn tiểu nhị làm trong quán trọ, giao thương ở đây thế nào. Vì khách tới đây buôn bán sẽ chủ yếu nghỉ lại các quán trọ, muốn biết tình hình giao thương trong vùng, nên tìm quán trọ hỏi là tốt nhất.

Sau thì công tử cùng Tử Phàm ra chợ mua lương thực, Đình Thiên không biết thế nào là đắt rẻ, tất cả đều do Tử Phàm trả giá. Lúc về công tử mới hỏi Tử Phàm, đời sống người dân ở đây thế nào. Vì chợ là linh hồn của mỗi làng quê, người dân có buôn bán tấp nập, giá cả có phải chăng thì nơi đó dân cư sinh sống mới ổn định.

Lại thấy Tử Phàm mua rất nhiều bột gạo, Đình Thiên lấy làm lạ hỏi:

- Sao người không mua gạo, mua nhiều bột gạo như vậy để làm gì?

- Bột gạo này có rất nhiều công dụng – Tử Phàm cười đáp – Chỉ cần thêm một chút nước, nhào cho bột quánh lại, xong trải lên mặt lá, kẹp tiếp hai cái que hai đầu, cuối cùng đem đi hơ lửa, thế là thành bánh gạo. Vào lúc nguy khốn còn có thể dùng làm vũ khí gây hoang mang cho kẻ địch, ném một nắm gạo so với ném một nắm bột thì tất nhiên bột vẫn hữu hiệu hơn. Với cả, nghề của ta thỉnh thoảng cũng phải dùng tới thứ này, ví như làm thuốc chẳng hạn, bệnh nhân có thể no bụng mà không hại tới sức khỏe.

- Như vậy chẳng phải là lừa đào sao?

- Đối với người mắc bệnh “nghèo” thì đây sao có thể gọi là lừa đảo, còn như những kẻ nhà giàu, đây xem như là bài học vậy.

Đình Thiên lần đầu nghe có người đối đáp với mình như vậy, trong lòng lấy làm thích thú, tên đạo sĩ này tuy tuổi còn trẻ, nhưng đối với sự đời đã thông thạo ít nhiều, sau này có thể học hỏi từ hắn. Công tử còn có một linh cảm rất tốt, rằng có Tử Phàm đi cùng, việc tìm người sẽ không còn khó khăn nữa, công tử sẽ sớm gặp được vị tiên nhân đó.

Quốc Trí cùng Bá Dũng được cử đi mua ngựa vừa trở về, họ báo lại rằng trong trấn đang đến mùa buôn bán củi gỗ, ngựa được dùng để vận chuyển hàng hóa hết rồi, không nhà nào có ngựa để bán cả. Bá Dũng còn nghe ngóng được từ một thương buôn tới đây bán vải, rằng nếu đi chếch sang bên trái, băng rừng một ngày một đêm là tới được làng Đồng Chiêm, ở đó dân chuyên nuôi ngựa thồ, có thể thoải mái chọn ngựa, vừa béo tốt lại vừa đẹp mã.

Đình Thiên liền hạ lệnh sáng mai lên đường sớm, nếu đi nhanh bốn người sẽ tới được làng Đồng Chiêm trước khi trời tối. Chỉ là người tính không bằng trời tính, sáng sớm hôm sau, vừa băng rừng được không bao lâu thì mưa liền đổ xuống. Ban đầu bốn người miễn cưỡng đi tiếp được, tốc độ vì thế giảm xuống rất nhiều, từ chiều trở đi mưa nặng hạt hơn, tứ phía dội lên tiếng mưa vỗ lá sầm sập, ù hết hai tai, muốn quay sang người bên cạnh nói một câu cũng khó. Chưa kể là đồ đạc cùng lương thực mang theo có thể bị ngấm nước mưa, nếu không tìm được chỗ trú thì xem như bỏ.

Thời tiết cuối xuân thường hay có mưa, nhưng chưa thấy trận nào lớn như thế này, mưa rơi không mở nổi mắt, may là Tử Phàm đã đoán trước được trong rừng tất sẽ có mưa, dặn mọi người mang theo áo lá và nón cọ để đề phòng. Chỉ là hắn cũng không ngờ được mưa lại lớn tới vậy, đặc biệt càng về tối sương càng dày lên, tầng tầng lớp lớp bay ra từ các bụi cây, có khi còn leo từ trên thân cây xuống như vồ người.

Sương giăng khiến cho xung quanh đã tối lại càng thêm âm u, đã lạnh lại càng thêm tê cóng, người với người cách nhau một sải tay liền không thấy rõ mặt, có cảm giác như bị sương nuốt trọn, đường đi cũng mỗi lúc một mờ mịt. Bốn người u u mê mê đi giữa mưa mù, ngay tới tiếng chân đạp nước cũng không nghe ra, tứ phía chỉ thấy trầm đục như trong cõi u linh, một chút cảm giác dương gian đều không có.

Bỗng Quốc Trí đi phía trước liền dừng lại, hắn chỉ vào bức màn mờ hơi sương, nói:

- Có một ngôi miếu ở bên kia, chúng ta mau qua đó nghỉ chân, tình hình này không thể băng rừng suốt đêm được.

- Quan nhân thấy cái gì cơ? – Tử Phàm nhìn theo hướng tay Quốc Trí, hắn thấy một mảnh vừa tối vừa đậm đặc chướng khí, ngoài ra không có ngôi miếu nào.

- Ánh nến vừa chớp lên ngay phía trước, lúc đó sương còn mỏng, chắc chắn là có miếu thờ thần rừng ở đằng kia, đừng hỏi nhiều nữa, đi nhanh đi – Quốc Trí dẫn đường tiến về phía hắn cho là có chỗ trú chân.

Tử Phàm không đi ngay, hắn bất giác liếc qua tứ phía, sương ở đây đặc biệt khác thường, không phải hoàn toàn tĩnh lặng mà là loại có thể di chuyển được. Nhìn một chút liền thấy như trong sương có khuôn mặt người lấp ló, mờ mờ ảo ảo, nhưng chớp mắt liền tiêu tan. Những khuôn mặt hằn lên trong sương đều mang một vẻ đau đớn như bị thiêu đốt trong lửa, Tử Phàm cau mày, đây giống như chướng khí dưới hỏa ngục vậy. Sương mù xám như tro, trong không khí phảng phất mùi cốt người thiêu, vừa nồng vừa khét, cho tay lên vợt còn thấy đầu ngón tay lạo xạo như dính bụi.

- Ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi thôi – Đình Thiên đang ở cách hắn một sải tay, công tử thấy hắn không đi nên quay lại gọi.

Tử Phàm thận trọng bước theo ba người bọn họ, hắn vẫn cảm thấy nơi đây có gì đó bất thường. Nhưng đúng là đi chục bước liền thấy một nóc miếu hiện ra, từ trong ra ngoài đều đen sẫm như cái miệng rồng, bước qua cửa còn lạnh hơn cả đừng ngoài trời mưa, cái lạnh này là từ xương tủy phát ra, thật khiến người ta phải tim đập chân run.

Quốc Trí nhóm một đống lửa lớn giữa miếu, khung cảnh dần sáng lên, có thể đọc được trên hoành phi đề ba chữ: “Cốt Liên Miếu”, lại thấy phía trước giường thờ đặt một bát hương, hai bên mâm bồng phủ vải đỏ, bụi cùng mạng nhện chăng kín xung quanh. So với Bách Tùng miếu của hắn thì nơi đây bị người đời ghẻ lạnh hơn vài bậc.

Trong bát hương còn không có lấy một chân nhang nào, nhưng tro vẫn đầy thành ngọn, hắn tự hỏi tro này ở đâu ra? Nhìn kỹ mới thấy có mấy mẩu vụn to bằng đầu ngón tay lẫn trong đó, trông hao hao mảnh xương, nhưng hắn thấy không cần thiết phải bới ra xem nên lập tức bỏ qua.

- Công tử xem, tượng thờ ở đây rất kỳ quái – Bá Dũng ngước mắt nhìn, mặt hắn làm ra vẻ rất khó tả.

Ngay lập tức Tử Phàm cùng Đình Thiên liền qua chỗ hắn, sau giường giờ là một bước tượng đặt trên một bệ đá, tượng cao hơn ba trượng, chạm trổ có phần xơ xài, không có hoa văn họa tiết gì đáng kể. Kia giống như tạc Phật Bà Quan Âm, tay ôm bó sen, tay hành lễ, dáng vẻ thoát tục, nhưng nhìn kỹ lại có phần ma mị. Vì trên mặt tượng thờ bị mất hai con mắt, đại loại là ngũ quan đều được tạc đầy đủ, nhưng không hiểu vì sao mà hai mắt lại bị phá phỏng. Dấu vết đục khoét rõ ràng là có chủ ý, thoạt nhìn còn thấy như tự tay tượng thần cào móc hai mắt ra vậy.

- Biểu cảm trên bức tượng kia là đang cười hay đang khóc vậy? – Bá Dũng nhịn không được liền hỏi. Tại hắn thấy khóe miệng của tượng thờ nhìn giống như đang cười, nhưng tổng quan thì lại như đang giận dữ, răng nghiến lấy môi, so với những bức tượng khác thì biểu cảm này là đặc sắc hơn cả.

- Quản nhiều vậy làm gì? Công tử, mau qua đống lừa kia sưởi cho ấm người, đem y phục cho thuộc hạ hong khô, có nước ấm để công tử dùng rồi – Quốc Trí gạt Bá Dũng sang một bên, hắn không thèm liếc mắt xem tượng thờ kia có gì đặc biệt, nãy giờ hắn chỉ lo nhóm lửa, đun nước và dọn dẹp chỗ nghỉ chân cho công tử.

Mấy người liền di chuyển đến gần đống lửa, Tử Phàm chưa hết hiếu kỳ, hắn nhìn ra phía sau tượng thờ, nơi ánh lửa không chiếu đến còn một khoảng trống không rõ nông sâu thế nào. Bỗng có tiếng lạo xạo vọng ra, hắn nheo mắt nhìn, nghe giống tiếng đá nghiền vào nhau, hay là bên trong kia có người?

Tiếng lạo xạo to dần, hắn lắng tai nghe xem âm thanh là từ đâu vọng đến, kỳ quái, Tử Phàm quay ngoắt lại phía tượng thờ, hắn kinh ngạc nhìn, tiếng lạo xạo là từ trên miệng bức tượng kia phát ra.

Có chút cát vụn đang không ngừng rơi xuống, miệng bức tượng bất động, Tử Phàm cảm thấy rõ ràng là nó vừa nhai thành tiếng. Cùng lúc hắn liền phát hiện có chỗ không đúng, bức tượng lúc trước không cười, mà giờ lại giống như đang cười lớn, miệng kéo dài tới mang tai, càng nhìn càng quái dị.

- Tử Phàm, ngươi mau qua đây làm bánh cho công tử ta xem – Quốc Trí từ đâu gọi giật lấy hắn, khiến hắn bất giác quay đầu, ba người bên kia đã yên vị quanh đống lửa. Tử Phàm chớp mắt, lại nhìn thêm một cái về phía bức tượng, điệu cười âm hiểm đã biến mất. Chuyện này nhất định không thể do hắn nhìn nhầm, đêm nay không được lơ là, nếu là thần phật thì hắn sẽ cho qua, còn như là ma quỷ giở trò, kiểu gì cũng chết với hắn.

Tử Phàm qua ngồi cạnh đống lửa, hắn lấy bột gạo ra nhào với nước, dùng lá khô mang theo để bọc bánh, xong xuôi liền đem nướng trên củi lửa. Được một lát thì bánh chín, mùi lá khô và gạo mới thơm nừng, mấy người vừa ăn vừa thỉnh thoảng nói chuyện, qua nửa canh giờ thì ai cũng thấm mệt, tất cả liền chuẩn bị đi ngủ, khi trời sáng sẽ tiếp tục xuất phát.

Quốc Trí cùng Bá Dũng ra ngoài cửa miếu canh chừng, nếu có dã thú hay lục lâm thảo khấu thì có thể kịp thời xử lý. Đình Thiên ngồi tựa vào chân cột, dùng áo làm chăn, đống lửa giao lại cho Tử Phàm phụ trách, nhiệm vụ của hắn là canh cho lửa không bị lụi, chốc chốc lại khều đống lửa cháy lên, giữ ấm cho công tử bên kia ngủ.

Đêm chầm chậm trôi qua, đến cả Tử Phàm cũng ngủ gục từ bao giờ, xung quanh chỉ còn tiếng mưa và bốn con mắt vẫn thức, Quốc Trí và Bá Dũng ngồi lặng ngoài hiên. Mặc cho tiếng rả rích êm như ru bên cạnh, chưa một lần hai người chợp mắt, bản thân Quốc Trí biết nơi đây không tầm thường, nên càng về đêm thì càng phải đề cao cảnh giác, một động tĩnh nhỏ cũng không để lọt. Hai người như hòa làm một với bóng tối, nhìn thấu hết thảy sự vật trong đêm.

Bỗng có tiếng lá cây xào xạc từ bến trái truyền đến, trời lặng gió, tiếng xào xạc lại giống như do vật thể di chuyển tạo thành, mỗi lúc một gần hơn. Hai mặt nhìn nhau, Quốc Trí liếc vào trong miếu, bên đống lửa công tử vẫn đang ngủ, hắn đưa mắt ra hiệu cho Bá Dũng, qua bên kia xem tình hình thế nào rồi nhanh chóng trở về. Bá Dũng gật đầu, ngay lập tức liền rời khỏi vị trí, thân thủ linh hoạt tiến về phía phát ra tiếng động.

Tử Phàm dở thức dở ngủ, cảm thấy đầu gối lên vật gì không thoải mái, hắn lơ mơ tỉnh dậy, thì ra là chân của Đình Thiên, cũng chẳng biết mình ngủ được bao lâu, đống lửa bên cạnh đã lụi tới mức chỉ còn tàn đỏ. Từ phàm nhắc đầu định lấy cây khều cho lửa cháy lên, bỗng hắn thấy có bóng đen lướt qua trước mặt, thân ảnh cao lớn, bước đi lặng lẽ, bóng đen tới gần Đình Thiên thì dừng, hắn lập tức bật dậy, cùng lúc nghe thấy thân ảnh kia lên tiếng:

- Công tử, phải nhanh chóng rời khỏi đây, có chuyện không ổn rồi.

Tử Phàm nhận ra kia là Quốc Trí, hộ vệ vừa gọi vừa lay vai công tử, dáng vẻ vô cùng gấp gáp, hắn liền hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Bá Dũng mất tích rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.