Luyện Hồn

Chương 4




Đường không tính là xa, nhưng rất khó đi. Bằng thời gian lặn lội hết nửa vạt rừng, bốn người mới thấy có ánh sáng chập chờn phía trước. Làng ướp xác mà Tử Phàm nói đến thoạt nhìn không có gì khác lạ, vài nóc nhà nằm san sát nhau dưới tán cây dày đặc, người ta dùng lá khô lợp thành mái, dùng bùn vàng đắp thành vách, có chút khói bếp bay ra từ những ô cửa sổ bập bùng ánh lửa, khung cảnh dung dị như ở bao làng quê bình thường.

Tử Phàm đã căn dặn rằng khi bước vào làng không được nói chuyện, chỉ cần im lặng đi theo hắn, điều gì cần thiết lắm mới được lên tiếng, tránh đề cho dân làng chú ý. Không biết họ đối với người lạ ra vào làng như thế nào, tốt nhất vẫn nên cẩn trọng. Ban đầu Đình Thiên chỉ biết có nhìn thẳng, sau khi thấy không xuất hiện mối nguy nào đe dọa tới bọn họ, công tử liền đưa mắt rộng hơn ra xung quanh. Vào giờ gà lên chuồng thế này sẽ ít có cơ hội chạm mặt dân làng, nhiều nhất là bắt gặp đám tiểu hài tử chạy chơi dọc đường, xem chừng không có gì đáng ngại.

Đình Thiên vừa nghĩ tới đó, lập tức đầu đường bên kia liền có vài bóng đen lố nhố hiện ra, là lũ trẻ con tóc ba chỏm, trên người độc một mảnh yếm, đang ngồi chụm đầu chọc tổ kiến. Thấy đám người rước đuốc đi đến, lũ nhỏ lập tức đứng dậy, mặt mũi bọn chúng lấm lem, hai mắt dáo dác nhìn, có đứa còn tiến ra rìa đường xem mấy người lạ mặt chuẩn bị đi qua. Bắt gặp Đình Thiên đang nhìn mình, đứa trẻ đột nhiên trừng mắt há miệng, cả khuôn mặt nó lập tức biến dạng.

Đình Thiên không nhịn được rùng mình, miệng đứa trẻ kia há ra đen ngòm, lợi và lưỡi giống như ngậm than, hơn nữa nó còn không có răng, nhìn trông giống cái hố bị đục ra giữa mặt. Công tử liền hỏi nhỏ với Tử Phàm:

- Đứa trẻ kia tại sao miệng lại đen như vậy?

- Công tử nhìn mà không nhận ra dân ở đây nghèo tới mức nào sao, lũ trẻ đang chơi viết chữ, không có giấy mực nên phải dùng que và nhọ nồi để viết, bọn chúng bắt chước mấy ông đồ nếm đầu bút nên nhọ nồi mới dính đầy miệng – Tử Phàm cười đáp.

Đình Thiên ngẫm thấy đúng, lúc đi đến gần, công tử có nán lại chỗ thằng bé kia một lát, phía trước Tử Phàm vẫn thao thao bất tuyệt, nói:

- Có điều, công tử không phải quản chuyện đó, người ngoài như chúng ta chỉ có thể đoán mò được thôi, công tử đừng xem những lời bần đạo vừa nói là thật.

Không thấy tiếng Đình Thiên đáp lại, hắn quay sang nhìn, đã thấy công tử xoa đầu đám trẻ, trên tay đứa nào cũng cầm một đồng tiền vàng, chắc chắn là mới được công tử phát cho.

- Công tử làm gì vậy? – Tử Phàm vội lôi Đình Thiên xa khỏi mấy đứa nhỏ, bọn chúng lập tức bỏ chạy, hắn đuổi theo nhưng mỗi đứa chạy một nơi, đương nhiên không bắt được đứa nào.

- Ta mang theo không nhiều tiền, cho mỗi đứa một đồng vậy có phải ít quá không? – Đình Thiên tới bên cạnh hắn hỏi.

Tử Phàm không đáp, mặt hắn lúc này tối sầm lại, biểu cảm ra vẻ nghiêm trọng, chỉ kịp kéo ba người chạy vào một góc khuất, hắn liền vò đầu bứt tai than:

- Công tử hại ta rồi. Đối với nơi như này, đừng vung tiền lung tung, người ngoài như chúng ta tuyệt đối không được nhận hay cho tiền bất cứ ai ở đây. Tiền nhận về là tiền người chết, chỉ có thể chôn xuống đất, tiền cho đi là tiền người sống dùng để đổi lấy cái chết, ở đây ngoài dùng người chết để trao đổi thì không có phương thức nào khác. Tiền bất quá chỉ là một cách để thông báo cái chết thôi, quan khách tới đây đều phải để tiền trong tử thi, giao cho thợ ướp xác rồi thì dù là một cắc cũng không được lấy lại.

- Kia chỉ là một đám trẻ, có nghiêm trọng đến vậy không?

- Phụ mẫu bọn chúng đều là dân làng này, tiền đó cuối rồi cũng sẽ đến tay phụ mẫu chúng, tới lúc ấy thì bốn người chúng ta chắc chắn vong mạng.

- Vậy công tử nên theo chúng thuộc hạ quay lại đường cũ, may ra sẽ kịp chạy thoát – Bá Dũng nói.

- Người chết không thể quay đầu, chỉ có tử thi mới hy vọng đi ra khỏi làng này, nếu các vị một mực quay lại sẽ vĩnh viễn không thấy đường ra.

- Từ đầu ta đã cảm thấy việc người làm rất khả nghi, rốt cuộc là ngươi muốn đi vào đây làm gì? Hay ngươi cũng vì bùa ướp xác mà đến? – Quốc Trí kề gươm vào cổ Tử Phàm, gắn giọng hỏi.

- Ta đúng là tới đây vì thứ bùa chú đó, nhưng là ta muốn tìm người giải bùa – Từ Phàm lạnh nhạt nhìn thanh gươm, biểu cảm có chút coi thường, hắn từ tốn nói - Không biết các vị đã bao giờ nghe đến thần giữ của chưa? Thứ đó do bọn đại phú hào truyền tụng nhau, một bảo bối có thể giúp chúng trông nom kho vàng bạc mà không sợ bị kẻ nào phát hiện, hay nhất là bảo bối đó chỉ cần bỏ tiền là có thể mua được, một nữ nhân chưa chồng, đang sống nguyên lành liền bị dìm nước tới chết. Bằng cách đó tử thi sẽ không chút sứt mẻ, hồn phách bên trong cũng trở lên hung dữ hơn bình thường, bùa chế ra đặc biệt thích hợp với việc bảo quản kho báu.

Đình Thiên quắc mắt nhìn Quốc Trí, khiến hắn lập tức phải thu gươm lại, không dám tiếp tục manh động.

- Ta có quen một cô nương tuổi còn nhỏ, nàng ấy hay tới miếu của ta dọn dẹp, chăm lo hương khói mỗi khi ta đi vắng. Cách đây không lâu ta trở về liền không thấy nàng ấy tới nữa, tìm xuống thôn trang nơi nàng ấy sinh sống mới biết, có người đã mua nàng ấy về làm lẽ, từ đó ta cũng bặt vô âm tín với tiểu cô nương ấy. Cho tới cách đây vài ngày, ta vô tình vào một nhà phú hào dưới trấn kia, thấy được ngoài căn phòng khóa chặt có đơm ngang một cây trâm, ta nhận ra là trâm của nàng ấy, kẻ phú hào kia không phải lấy nàng ấy về làm lẽ, hắn là muốn có một thần giữ của trong nhà – Từ Phàm lấy một mảnh khăn bên trong bọc một chiếc trâm gỗ, mọi người thấy thế cùng lặng đi.

- Ngươi yên tâm, chỉ cần nhanh chóng tìm đến nhà người đã yểm vu thuật kia trước khi ta bị phát hiện, ta sẽ giúp ngươi thuyết phục người đó – Đình Thiên nói.

- Công tử có thể nghĩ ra cách gì sao? – Tử Phàm nghiêm mặt hỏi.

- Nếu có thể dùng tiền để chế ra thứ bùa đó, vậy cũng có thể dùng tiền để phá giải nó, theo ta ngươi sẽ không bị thiệt thòi đâu – Đình Thiên quả quyết nhìn Tử Phàm.

Hắn đáp bằng một tiếng thở dài, sau đó ra hiệu cho ba người phía sau nhanh đi tiếp, thời gian không còn nhiều, nếu lát nữa không tìm được nhà thầy vu thuật kia, có bao nhiều tiền cũng đừng hòng giữ nổi mạng. Tử Phàm dựa vào ký hiệu khắc lại trên thân cây trâm mà tìm nhà, hắn đặc biệt chú ý ngoài cổng mỗi nhà đi qua, nhà nào cũng có một dấu hiệu nhận biết riêng, nhưng không rõ ý tứ của chúng là gì, thành thử quá trình tiếp theo mất thêm chút thời gian.

Tới khi Tử Phàm trông thấy được ký hiệu tương ứng như trên cây trâm, hắn ước chừng sẽ không đủ thời gian để bước vào căn nhà đó, nếu bước vào có khi cả đám sẽ bị bắt đi ướp sống. Còn chưa nghĩ đến gõ cửa, hắn liền nghe tiếng cốc cốc liên hồi phát ra, Đình Thiên đã nhanh hơn hắn một bước.

Cửa mở. Bên trong không có ai nghênh đón, ba người bọn họ cùng xem ý hắn tiếp theo thế nào, tất nhiên là phải đi vào, giờ có muốn rút lui cũng không kịp. Bước qua cổng liền ngửi thấy một mùi tanh nồng phát ra từ gian nhà duy nhất còn sáng đèn trong khuôn viên ba dãy nhà xếp úp mặt vào nhau. Có tiếng người hỏi vọng ra từ sau cánh liếp tre:

- Quan khách tới tìm bổn gia có việc gì?

- Tại hạ muốn xin bổn gia giải vu thuật yểm vào một tử thi.

Cánh liếp lập tức mở tung, một nam nhân trung niên bước ra, hắn có thể thấy đằng sau là năm sáu gia nhân đang ngâm tẩm rửa dọn một xác người, mùi tanh là từ trong đó bốc ra. Tử Phảm bị cảnh tượng kia làm cho dao động, hắn đã tưởng tượng đến lúc bản thân bị đặt lên đó, những người kia sẽ vây quanh hắn mà xử lý tử thi của hắn. Bọn họ liên tục dìm hắn xuống một bể thảo dược còn đang bốc khói kia, khiến da hắn từ trắng chuyển sang vàng đồng, rồi vớt ra để ráo, lại móc mắt, cắt lưỡi hắn rồi luồn dây xỏ mũi, bỏ vào miệng hắn những thứ như bùa ngải, độc dược chống phân hủy, xong xuôi liền khâu chặt ngũ quan hắn lại. Cuối cùng đem hai tay hắn cuộn vào quanh thân, chân ép lên tận mặt, cứ thế bỏ vào trong bình gốm, đậy kín và đợi người tới mua.

Tử Phàm nhìn tới nghẹn họng, những người kia làm không chút gợn tay, họ đối với xác chết đã quá quen thuộc, dù có là một xác hài tử, nếu khách quan đặt để cầu con cái, bọn họ cũng sẽ làm đúng những bước nêu trên. Nam nhân trung niên có khuôn mặt đường bệ, dáng người thô chắc, toàn thân toát ra hàn khí cùng âm khí dày đặc, hắn lập tức nhíu mày, so với chút đạo pháp của hắn thì không áp đảo nổi.

- Giải vu thuật cho ai? – Nam nhân trung niên ồm ồm hỏi.

- Chủ nhân cây trâm này – Tử Phàm giao tín vật ra.

- Mấy người tại hạ còn việc gấp cần giải quyết, bổn gia cứ tùy tiện ra giá, chỉ cần hoàn thành sớm nhất có thể thì tại hạ đều đáp ứng được – Lời này là Đình Thiên chủ động nói với nam nhân kia, trên tay công tử đã cầm sẵn một túi nặng trĩu tiền vàng.

- Thêm một túi như vậy nữa mới xong – Nam nhân trung niên nhìn một cái liền đáp.

Đình Thiên ra hiệu, từ phía sau liền có người dâng tiền lên, tiếng vàng trong túi va nhau leng keng.

- Mời qua đại điện theo bổn gia – Nam nhân trung niên đảo qua số vàng trong túi, sau đó lập tức nhận tiền rồi dẫn bốn người qua phía gian nhà đối diện, trong đó là điện thờ, nơi vu thuật được thực hiện.

Tử Phàm giống như nhìn thấy cây cao bóng cả che trước mắt hắn, trong đời hắn chưa từng thấy ai vung nhiều tiền như vậy, giống như mạng hắn cũng được số tiền đó bảo hộ, chớp mắt cái gì cũng trở lên đơn giản. Lại nói sau khi bước vào điện thờ, nam nhân trung niên đặt cây trâm lên giá, thay y phục, đội mũ mão, rồi bước lên phía trước làm phép.

So với bình thường đạo sĩ như hắn hay làm thì nam nhân trung niên có khoa trương hơn, tay đao tay kiếm vung bạt mạng, tư thế giống như đang khuấy trời chọc nước, đem ba hồn bảy vía chủ nhân của cây trâm triệu tập về đại điện này. Vu thuật chính là như vậy, có thể nén thì cũng có thể giải, chỉ cần kẻ đó chưa bước qua quỷ môn quan thì nhất định sẽ bị gọi đến.

Sau thời gian bằng nửa tuần hương, mấy người liền thấy cây trâm trên giá bỗng nhiên gãy đôi, một làn khí trắng từ trong đó bay ra, đoán là vị tiểu cô nương kia đã được giải thoát, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm. Không chần chừ thêm thời gian, Tử Phàm liền hướng nam nhân trung niên cáo từ, bốn người ra khỏi đại điện, nhanh chóng tiến ra cổng chính.

- Phụ thân!

Bỗng một tiếng trẻ con từ trong nhà giữa vọng ra, bốn người cùng liếc mắt, chính là đứa bé miệng đen mà lúc trước Đình Thiên xoa đầu, một tay nó vẫn còn cầm đồng tiền vàng, tay còn lại cầm một chiếc bánh bột màu đen. Nam nhân trung niên có vẻ là phụ thân nó, và miệng nó đen không phải vì nhọ nồi, mà là do vừa rồi nó ăn bánh, bị nghẹn tới trợn mắt há miệng. Bốn người không ai bảo ai cùng rảo bước thật nhanh để ra khỏi cổng, hai hộ vệ đã đặt tay ở chuôi gươm, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Rầm!

Cánh cổng lập tức đóng sầm trước mặt bọn họ. Nhưng trước đó Tử Phàm đã kịp ném một chiếc phi tiêu kẹp vào giữa khe cửa, tay còn lại hắn lấy ra ba lá bùa, dán dọc theo kẽ hở, hắn đã sớm đoán được cánh cửa này được gia chủ dùng phép, không thể đóng mở bằng tay được. Quốc Trí đã tuốt gươm đứng chắn trước mặt nam nhân trung niên, từ ba gian nhà tuôn ra một đám người, nam nhân kia nhận lấy quốc trượng, ra lệnh cho đám người vây lấy bốn kẻ lạ mặt, bắt sống không để kẻ nào chạy thoát.

- Các ngươi không thể rời đi, tiền đã trao thì người phải để lại, đây không phải là chỗ cho người sống muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.

Dứt lời liền khua quyền trượng đánh xuống đầu Quốc Trí, mắt thầy nam nhân đánh tới, hộ vệ lập tức vung gươm lên đỡ, nghe choang một tiếng chấn động, hai bên lao vào đánh trả quyết liệt. Nam nhân kia mỗi đòn đều đem theo kình phong ầm ầm giáng xuống, Quốc Trí không nao núng, hắn dồn lực chém tới những nơi trọng yếu của kẻ địch, đem thế chủ động trở về mức cân bằng. Hai người giằng co ở giữa sân, nam nhân muốn ép Quốc Trí lùi một bước, hắn lại tiến một bước không ngừng vung gươm sát phạt nam nhân kia, thành thử không ai chiếm được tiện nghi, chỉ nghe choang choang từng hồi bất tuyệt.

Bá Dũng phía sau cũng đang tả xung hữu đột với đám gia nhân, hắn không vấp phải kẻ nào năng lực quá cao nhưng lại bị thế địch đông đảo lấn át, đánh đông đánh tây không kịp trở tay. Đám gia nhân quen mần thịt người, thấy máu liền say, đánh lăn xả không quản tính mạng, Bá Dũng giống như con quay lật lên lật xuống, gươm liên tiếp đổi từ tay nọ sang tay kia, cốt là không để kẻ nào tiến tới gần đến chỗ công tử. Tiếng vũ khí va nhau dữ dội một góc rừng, những nhà phía sau thấy động tĩnh liền cùng nhau ra đường xem náo nhiệt.

Mãnh hổ nan địch quần hồ, hai hộ vệ đánh không xuể được đám người sức vóc cùng hiếu chiến, Đình Thiên là phòng tuyến thứ ba, chắn trước Từ Phàm đang loay hoay phá cửa. Công tử hai tay hai kiếm, hễ thấy Bá Dũng lui sang trái, liền thế chân hắn xông lên, kiếm thế như nước chảy mây trôi, một chút âm thanh cũng không có, chém êm như chém bùn. Đình Thiên đã quen với chiến trường từ nhỏ, một chút náo động này không khiến tay kiếm của công tử phải nhún nhường. So với tiêu tiền, dụng kiếm và lâm trận là hai thứ công tử làm tốt hơn cả, một đường có thể chặt đứt từ da tới xương kẻ địch.

Nhưng đó là ở chiến trường, đây chỉ là một đám người không thù không oán, nếu vì chuyện không đâu mà giết người, công tử khó mà xuống tay, đánh tới đánh lui địch vẫn đông như vậy, tất cả chỉ là đang cầm cự đợi Tử Phàm công thành rút lui. Tử Phàm không chắc hắn có thể dùng đạo pháp để phá được thứ vu thuật mà nam nhân trung niên kia dùng không, hắn dán xong ba lá bùa, lại lấy con dao nhỏ chém vào hai cánh cửa, muốn chặt đứt âm vận trong đó. Sau một hồi dùng sức, hắn cắm dao vào giữa khe cửa, miệng nhẩm thần chú, tay kéo một đường thẳng tuột, rạch tan ba lá bùa, mũi dao vừa chạm tới phi tiêu, một tiếng nổ đinh tai phát ra.

Đám người đang quần thảo hỗn loạn liền bị tiếng nổ làm cho kinh động, ai cũng ngừng tay nhìn lại. Hai cánh cửa không chút sứt mẻ, nhưng Tử Phàm đã có thể đẩy được một bên mở ra, khoảng trống đủ cho một người lách qua, hắn đang gồng mình giữ cửa.

- Quốc Trí mau mở đường máu! – Bá Dũng lùi về cạnh Đình Thiên, hắn sẽ ở sau yểm trợ.

Quốc Trí lập tức gạt quyền trượng đang kề bên vai mình ra, hắn xoay người chĩa mũi gươm về phía đám đông đang bao vây sau lưng, rất nhanh liền tạo thành một lối đi dẫn tới cổng ra. Đình Thiên theo sau hộ vệ, bên ngoài cũng có rất đông người không rõ nội tình trực chiến, kẻ nào cũng lăm lăm khí giới trong tay. Quốc Trí chắn phía trước, công tử ra ngoài liền cùng Tử Phàm đẩy cửa, Bá Dũng bọc hậu ra sau cùng.

Khi người đã ra hết, Tử Phàm liền dán một lá bùa lên cánh cổng, nam nhân bên trong vung tay muốn mở cổng ra, nhưng có thử bao nhiêu lần cũng không được, lá bùa đã tạo thành kết giới ngăn không cho gia chủ thi triển vu thuật. Khí thế bên ngoài cũng sôi sục không kém, lại thấy Tử Phàm hô lên:

- Quan nhân mau lùi sang một bên!

Quốc Trí vừa lánh đi, liền có một đám khói trắng bay tới, khiến cho nhất thời không ai dám công kích, còn tưởng trong khói có độc nên mọi người càng lùi xa, những ai hít phải liền khạc nhổ ầm ĩ. Sau khi khói tan, bốn kẻ lạ mặt cũng không thấy đâu nữa, đám đông liền tức tốc đuổi theo, chỉ thấy xa xa có bốn bóng áo lam lẩn khuất vào bóng tối ngoài vạt rừng.

Tử Phàm dẫn mọi người chạy thẳng từ trong làng ra đường rừng, hắn không cần đèn đuốc gì, cứ chạy là chạy, trong khi phía sau là Quốc Trí và Bá Dũng kéo theo Đình Thiên, không có ánh sáng cả ba giống như người mù đâm quàng đâm xiên vào bụi cây. Đến lúc Tử Phàm dừng lại, phía sau đã không nghe thấy tiếng ba người kia đâu, hắn đành chạy ngược lại tìm bọn họ.

Bốn người tiếp tục di chuyển suốt hai canh giờ liền, thấy phía trước là đồng bằng rồi mới cảm giác được mệt mỏi, ra tới nơi lập tức ngồi lăn ra đất thở. Quốc Trí lại hỏi:

- Ngươi, vì sao ngươi có thể đi rừng mà không cần đèn đuốc gì cả?

- Ta, ta vốn sống trong núi, trong một cái đền thờ quanh năm tối tăm, đi rừng ban đêm nhiều như cơm bữa, nên không cần đèn đóm ta vẫn thấy đường.

Đình Thiên bật cười thành tiếng, nói:

- Ngươi dùng cái gì để ném về phía đám dân làng đó vậy?

- Chỉ là bột gạo thôi, tất cả lương thực của ta đều ném hết đi rồi – Tử Phàm dốc trong túi ra một ít bột, hắn thở dài – Số tiền công tử bỏ ra, để ta nghĩ cách kiếm lại trả công tử, đòi ta ngay bây giờ, e rằng ta chịu chết thôi.

- Ngươi không trả được, vậy phải theo ta đi làm một chuyện, làm xong chuyện đó rồi ta sẽ cho ngươi đi, không cần phải kiếm tiền làm gì cả - Đình Thiên xua tay.

- Làm chuyện gì?

- Đi tìm một người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.