- Công tử, chúng ta nghỉ lại đây thôi.
Quốc Trí nhìn nền trời mỗi lúc một sẫm màu, hắn đã mấy lần nhắc Đình Thiên dừng chân, nhưng công tử vẫn im lặng đi tiếp. Bốn người hiện tại cái gì cũng không có, vì chuyện xảy ra ở sơn thôn nọ mà lương thực cũng ngựa đều đã bỏ lại trong thôn. Duy chỉ có Tử Phàm vẫn kịp cầm theo đồ đạc của hắn, nhưng lương thực hắn đem theo cũng đã sớm dùng hết, thứ mà bốn người có nhiều nhất lúc này chính là tiền bạc. Vì là Bá Dũng cùng Quốc Trí luôn giữ kim ngân trong người nên dì chuyện gì xảy ra, công tử cùng không lo thiếu thốn. Chỉ trừ một trường hợp, đó là nếu bọn họ rơi vào nơi hoàn toàn hoang vu thế này.
Lại nói đêm hôm đó, sau khi Tử Phàm kéo được Đình Thiên lên, hắn lập tức cõng công tử bỏ chạy, Bá Dũng cùng Quốc Trí bọc hậu phía sau, vì phải cõng thêm người nên rất nhanh hai hộ vệ liền đuổi kịp hắn. Tới khi đã an toàn, bọn họ liền dừng lại băng bó cho Đình Thiên, sau một ngày tĩnh dưỡng, tình hình sức khỏe của công tử đã ổn định.
Đình Thiên bây giờ được nghe Tử Phàm giải thích chuyện về thôn sơn kia. Theo hắn, thôn dân ở đó thờ cũng một tà thần tên là lão bạch đầu, cùng với đó là tục chôn người sống, tức là mỗi thôn dân đến một độ tuổi nào đó sẽ bị đem đi bán cho lão bạch đầu, họ quan niệm khi đã trở thành đầu trâu mặt ngựa thì không sợ bị tà thần bắt đi nữa.
Nhưng không bị trừ tuổi thọ không có nghĩa là được sống lâu, đám thầy cúng trong thôn trại vì thế liền nghĩa ra một cách. Bọn họ thấy loài trùng nhân sống trong huyệt mộ có khuôn mặt giống người, chúng còn ăn thi thể mà lớn lên, vậy ăn thịt chúng cũng có nghĩa là ăn thịt người, có thể cộng thêm tuổi thọ từ những kẻ đã chết đó. Đại khái là như vậy, có điều, tất cả những chuyện này đều rất hoang đường, nhiều nhất chỉ có thể biến người thành quỷ, còn ăn thịt người mà sống lâu hơn thì hoàn toàn vô lý.
- Thôn dân ở đso làm những chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy, sẽ có rất nhiều người vô tội bị họ giết hại, ta không thể để bọn họ lộng hành được, trở về ta sẽ cho quân tới dẹp thôn trại đó đi – Đình Thiên lấy làm bất bình vì sự mù quáng của dân tộc miền núi ở đây.
- Công tử biết đi đâu tìm họ? Đừng nghĩ là cứ đi thẳng đường cũ là sẽ thấy thôn trại đó, đường lối trong rừng như mê cung, không thể muốn đến là đến được. Lần này chúng ta gặp bọn họ, không biết chừng là điềm báo đấy – Tử Phàm thong thả đáp.
- Điềm báo gì? – công tử nhíu mày hỏi.
- Con đường phía trước sẽ khó khăn hơn, công tử không thấy sao, chúng ta đã mất ngựa, từ đây đi tới Bạch Mộc Lương Tử sơn còn rất xa, nhà dân trong 100 dặm đều không có, đi bộ thì mất rất nhiều thời gian. Bỏ qua hết những chuyện nguy hiểm trên đường, chỉ riêng mỗi vấn đề lương thực thôi cũng không quản nổi rồi – Tử Phàm thở dài, mặt hắn ra vẻ thiểu não.
Quả nhiên Đình Thiên lập tức bị lời của hắn làm cho dao động, bất giác công tử lấy mảnh ngọc bội ra xem, đốm đen đã lan rộng hơn trước, con bàn long khắc nổi bên trên hiện ra một dáng vẻ hung tợn, công tử trong lòng càng thêm bất an. Không có ngựa thì phải đi bộ, thời gian sẽ kéo dài hơn, e rằng không kịp để cứu mẫu thân mất. Chính vì thế mà thay vì ngày đi đêm nghỉ như trước, Đình Thiên đi liền ba ngày mới nghỉ, nếu dừng chân thì chỉ để ăn uống qua loa, sau đó lại đi tiếp. Tới nay đã là hơn mười ngày, số canh giờ ngủ nghỉ chỉ đếm trên đầu ngón tay, người nào người nấy thấm mệt, bước chân rệu rã, đi bàn ngày mà hai mắt cứ tối sầm như ban đêm.
Quốc Trí và Bá Dũng tranh thủ mọi lúc để săn bắt thú rừng làm thức ăn, nhờ vậy mà bọn họ vẫn cầm cự được để đi tiếp. Cách đây hai ngày, bốn người đã bắt đầu leo dốc, đường đi càng thêm gập ghềnh, có những bữa mưa lớn, nước xối ào ào như lũ, không thấy đâu là đường để đặt chân, bắt buộc Đình Thiên phải nghỉ lại. Công tử đó giờ vẫn trầm mặc không nói gì, trong lòng nặng trĩu suy tư, giữa chốn rừng thiêng nước độc này, sợ rằng đi lạc lúc nào không biết.
Càng leo lên cao, cây cố càng thêm chằng chịt, không có dấu hiệu nào giống như đây là đường lên tiên cảnh. Hơn nữa, dọc đường côn trùng và rắn rết rất nhiều, con nào cũng vằn vện, ngũ sắc lòe loẹt, nhìn qua là biết toàn loài kịch độc, vừa đi vừa phải quan sát để tránh bị chúng tấn công. Hiện tại trời đã sắp tối, xung quanh chỉ toàn rễ cây ngổn ngang, không tìm được chỗ nào bằng phẳng để nghỉ lại, bốn người dù đã mệt mỏi nhưng khi nhìn bốn phía âm u, nghĩ mà chân không muốn dừng lại.
Nhưng có đi tiếp thì cũng không thể thay đổi được cục diện, trước mặt ngoài bóng cây rợn ngợp, chướng khí dày đặc và những đốm sáng chớp tắt khả nghi, dù đi tiếp cũng vẫn là một hoàn cảnh, chỉ thêm tiêu hao sức lực mà thôi. Quốc Trí theo sát bên cạnh Đình Thiên, đã hơn hai lần hắn ngỏ ý muốn công tử nghỉ chân, nhưng công tử không đáp lời.
- Công tử, nếu nghỉ sớm ở đây thì sẽ có thể nhanh lại sức, thuộc hạ thấy là…
Vừa nói tới đó, Đình Thiên liền nghiên qua phía hắn, công tử hơi nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt không thoải mái, khiến hắn lập tức cúi mặt nín lặng. Không biết là do Quốc Trí tác động hay là chính Đình Thiên cũng đã mệt, mà công tử sau đó chỉ đứng yên, không đi tiếp, mặt hướng về phía hắn, lại tuyệt nhiên không nói lời nào.
- Ngươi xem, ở kia có ánh lửa phải không? – Quốc Trí còn đang phân vân thái độ của công tử, chợt hắn nghe Đình Thiên nói, ngẩng đầu liền thấy công tử chỉ tay ra phái sau lưng, mặt ngời lên hi vọng.
Bá Dũng cùng Tử Phàm vừa đi tới, ba người nheo mắt nhìn, lát sau mặt ai nấy đều biến sắc, chính là hai mắt sáng rực, muốn nói nhưng lại bị cảnh tượng làm cho nghẹn họng, chỉ biết ngây ngô nhìn nhau cười. Quả nhiên bên kia có ảnh lửa, sáng đỏ bập bùng chứ không phải ma chơi hiện hình, Tử Phàm thấy một vài nóc nhà cong cong, dễ chừng không chỉ có một tòa đại trạch ở đó. Hắn ngửi ra một mùi hương trầm thoảng bay trong không trung, rất có thể đó là một ngôi chùa lớn, đêm này có chỗ ngủ an toàn rồi.
- Công tử, bên kia có một ngôi chùa, chúng ta qua đó xin cơm chay, tiện thể ngủ nhờ họ một đêm. Vùng này núi non trùng điệp, bọn họ sống ở đây ắt hẳn biết đường hơn chúng ra, sáng mai hỏi họ đường đi tiếp, vậy có được không? – Tử Phàm nhanh miệng hỏi.
Đình Thiên gật đầu. Bốn người lập tức lên tinh thần, bước chân có sức sống hơn trước, bọn họ nhanh chóng băng nốt đoạng đường rừng sang triền núi bên kia, trong lòng ai nấy đều bừng bừng hứng khởi. Bằng thời gian cháy nửa que nhang, bốn người đã thấy rõ hình dạng đốm lửa kia, hóa ra đó không phải là vài chấm sáng như ngọn nến, mà là rất nhiều đèn đuốc đốt từ cổng lớn vào tới sân chùa, đứng cách trăm bước chân vẫn thấy rõ tượng hai ông kim ô sừng sững đứng hai bên cửa chính. Tam quan cao hơn ba trượng, đắp bằng đá vững trãi, trên tạc đôi câu đối cùng hoành phi đề: “Linh Âm tự”.
Bước qua cổng tam quan là cảm giác ớn lạnh kỳ lạ ập vào mặt bốn người, không rét mà run, khiến ai nấy đều bất giác khựng lại, mấy người không ai bảo ai cùng nhìn lướt qua sân chùa một cái. Khoảng sân rộng chừng ba mươi bước chân, vốn dĩ chùa được dựng trên vách núi đá nên nền sân hoàn toàn bằng đá, cây cối không cách nào mọc được ở đây. Thực ra ngôi chùa này nhìn từ ngoài không có gì đặc sắc, duy chỉ có một điểm thu hút, đó là ở góc trái sân chùa có đặt một tượng Phật thiền.
Đèn đuốc thắp sáng từ bệ đá nên tới cổ tượng Phật, tạc tư thế Phật tọa đài sen, chân xếp bằng, tay kết ấn, hình hài không có gì khác biệt. Mọi người nhình một lát mới kinh ngạc phát hiện ra, không phải là ánh đuốc chiếu không tới mặt tượng, mà là cơ bản tượng kia không có đầu. Ngay tới Tử Phàm cũng chưa từng trông thấy chuyện gì kỳ quái như vậy, hắn ngẩn người nhìn bức tượng Phật không đầu hồi lâu. Đường nét điêu khắc hết sức hoàn mĩ, bề mặt nhẵn mịn, các chi tiết đều rất tinh xảo, tư thế sống động, từ trên xuống dưới không có một điểm sai sót, chắc chắn bức tượng này có đầu, nhưng vì sao hiện tại chỉ còn mỗi phần thân thì không rõ.
- Đầu tượng bị ai đó chặt đi rồi – Quốc Trí nhìn một lát liền nói – nơi tiếp xúc với phần đầu có vết chém, món vũ khí này dễ phải sắc bén nhất trong thiên hạ, chỉ một nhát mà đứt lìa được cả đá.
Ba người cùng trầm ngâm gật đầu, trong lòng tự hỏi thứ vũ khí gì có thể bá đạo như vậy, so với đao kiếm bây giờ hẳn phải hơn một bậc, thêm nữa là người nào dám dùng vũ khí đó hạ đầu tượng Phật? Nhất thời bốn người nhìn nhau, phải là kẻ có thâm thù đại hận với Phật môn thì mới xuống tay quyết tuyệt như vậy được.
- Thật hiếm khí có thí chủ ghé chân tới bản tự, trời cũng sắp tối rồi, vì cớ gì còn đứng ngoài này, mời các thí chủ vào đại điện nghỉ ngơi thưởng trà.
Đang mải ngắm bức tượng kỳ quái, bốn người liền bị giọng nói từ phía sau làm cho choàng tỉnh. Ai nấy vội vàng quay lại, trước cửa chính dẫn vào đại điện có một bóng người đang đứng, ánh đuốc sáng rực xung quanh chiếu ra diện mạo người kia. Đó là một lão hòa tượng quắc thước, khuôn mặt cương nghị, dù mắt cười nhưng nhìn vào lạnh như đồng, thần thái lãnh đạm như nước, mỗi cái liếc mắt đều như đem theo đao kiếm phóng vào người đối diện. Quầng sáng xung quanh lão hòa thượng giống như kim quang lấp lánh, nhất thời không phân biệt được đó là người, là thần Phật hay là yêu ma nữa.
Đình Thiên bước lên hành lễ với lão hòa thượng, công tử không giấu diếm việc tới Bạch Mộc Lương Tử sơn, còn nói giữa đường lương thực cạn kiệt, muốn xin bản tự một bữa cơm chay và một chỗ ngủ qua đêm, sáng mai bọn họ sẽ lên đường sớm. Lão hòa thượng mặt không đổi sắc, đôi lông mày nhướn cao từ từ hạ xuống, vẻ mặt đã có chút hòa nhã hơn. Lão đưa tay mời bốn người vào đại điện, nói:
- Bản tự rất sẵn lòng chiếu cố cho các thí chủ, mời vào đây uống chút trà nóng, rừng đêm lạnh lẽo, các thí chủ đi lâu như vậy hẳn là rất mệt mỏi.
Vừa theo chân lão hòa thượng qua cửa chính, bốn người liền khựng lại, biểu cảm của bọn họ so với vừa rồi thấy tượng Phật không đầu còn phức tạp hơn nữa, chính là chồng chất kinh ngạc. Đại điện là nơi đặt hương án cùng tượng thờ, nhưng bên trong tối hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ có vài ngọn đèn dầu đặt quanh bốn mặt hương án, cố nhìn mới thấy được phần nào bài trí bên trong.
Đại điện rất rộng, từ ngoài bước vào là hương án, trên có bát hương cùng mâm bồng hoa quả, phía sau là từng tầng bệ đá, trên mỗi bệ đá lại đặt một hàng ngang những tượng thờ lớn nhỏ. Đáng nói là tượng thờ ở đây không phải là chư Phật, trên cùng là một ông mặt đen dữ tợn, mắt trợn trừng, hình dung như một vị vua, y phục cùng mũ mạo đường bệ, từ đầu đến chân đều thấy một màu đen, áo quan thêu đầu hổ. Dưới tượng chính là có tới chín tượng nhỏ xếp thành ba dãy, mỗi tượng một gương mặt, nhưng tựu chung đều hung hãn và hiếu chiến, hơn nữa mặt ông nào cũng đen kịt, mày rậm, râu quai miệng trễ, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Trên tường đại điện còn vẽ rất nhiều hoạt cảnh, một bên là dòng người xãnh ám cho tay vào gông xiềng, bên cạnh họ là những đầu trâu mặt ngựa cầm roi và chùy đốc thúc, đoàn người bị đẩy xuống một biển lửa, thân xác bị thiêu thành tro. Một bên là cảnh mười ông quan ngồi xử kiện, người quỳ dưới công đường bị dạ xoa tím đầu móc họng, lưỡi người đó bị cắt lìa, máu me vung vãi. Còn có cảnh người bị nhúng trong vạc dầu, da thịt bong tróc lộ cả xương trắng, cảnh người bị móc xuyên qua miệng, then thể treo trên vách đá, càng giãy giụa thì móc càng xuyên sâu, nhìn vô cùng đau đớn.
Không gian tranh tối tranh sáng chập chờn khiến hình ảnh càng thêm ma mị, cảm tưởng như chúng là người thật dán lên, liếc qua còn như đang co giật. Khiến ai nấy đều phải rùng mình là thi thoảng họ lại nghe thấy một tiếng hét vọng lại, thanh âm thống thiết khi thì xa xôi khi lại áp sát bên tai, đột ngột vang lên trong chớp mắt liền tắt lịm. Hình ảnh khủng bố áp bức thị giác, không khí u tịch làm thần trí căng thẳng, giống như trong tâm can mỗi người đang bị kẻ nào nhìn thấu, mà tai mắt lại tới từ khắp các nơi trong phòng.
- Các vị thí chủ mời ngồi – lão hòa thượng dẫn bọn họ đi sang bên nhà trái, có một bộ bàn ghế đặt ở đó, bốn người đáp lễ rồi ngồi xuống, lão hòa thượng thong thả tiếp – các thí chủ là người ở đâu? Muốn lên Bạch Mộc Lương Tử sơn làm gì?
- Ta từ kinh thành tới đây, nghe thiên hạ đồn Bạch Mộc Lương Tử là chốn thiên nhân tu luyện, muốn đi theo tầm sư học đạo, mong giải chút tai kiếp trong đời – Đình Thiên rất tự nhiên đáp.
Tử Phàm cùng hai hộ vệ bất giác nhìn nhau, trước giờ họ vẫn nghĩ công tử là lãnh nhân cương trực, trước bất kỳ hoàn cảnh đều không biến sắc, vậy mà hiện tại cũng có thể xảo ngôn được nhu vậy. Lão hòa thượng lúc đó liền cười ôn hòa, hai mắt nheo nheo nhìn Đình Thiên, lão gật đầu, nói:
- Người có tư chất chưa chắc đã đặc đạo, muốn tu thành chín quả còn phải đợi một chữ duyên. Duyên chưa tới thì dẫu có lặn lội tìm kiếm cũng không tài nào đạt được. Bần tăng trông tướng mạo thí chủ rất khoáng đạt, tâm tư thông suốt rồi thì tu luyện sẽ dễ dàng thôi, vạn sự tùy duyên, mong công tử sớm toại nguyện.
Đình Thiên chắp tai đa tại lão hòa thượng. Vừa lúc có một đệ tử từ nhà dưới bưng trà lên, hương thơm thanh nhã, nhấp một ngụm liền thấy trong người sảng khoái. Lão hòa thượng hướng đệ tử kia nói:
- Con mau xuống nhà bếp dặn người làm cơm chay thết bốn vị thí chủ đây đi.
- Vâng thưa đại sư.
Tiếp theo Đình Thiên giới thiệu danh tính của bốn người với lão hòa thượng, lại hỏi xin quý tính của thiền sư để tiện xưng hô. Lão hòa thượng hiệu là Khả Uy, hai mươi năm trước đã tới núi Mã này dựng chùa tu tâm, lấy tên là chùa Linh Âm, hiện lão hòa thượng đang là chủ trì ở đây. Bốn người hướng Khả Uy đại sư hành lễ, mắt Khả Uy đại sư nhìn qua mỗi người một lượt, tới Tử Phàm, lão có hơi dừng lại. Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, ánh mắt lão hòa thượng có chút dao động, rất nhanh lão liền mỉm cười quay đi.
- Tại hạ có điều này muốn hỏi – Đình Thiên vừa ngỏ ý liền được Khả Uy đại sư đáp ứng, công tử tiếp – vì sao tượng Phật ngoài kia lại bị thiếu mất phần đầu như vậy?
Khả Uy đại sư đặt chén trà xuống bàn, mặt vẫn giữ nguyên vẻ cười ôn hòa, lão đáp:
- Bức tượng kia có từ trước khi bần đạo tới đây, bấy giờ dưới chân núi có nạn đạo tắc hoành hành, thiên tai lũ quét triền mien, dịch bệnh tràn lan khiến đời sống dân chúng lầm than khổ sở. Bần tăng tìm lên núi thì thấy có bức tượng Phật trấn yểm ở đây, khốn nỗi là mặt tượng Phật hướng tới đâu, nơi đó liền gặp hạn, đó là lý do bần tăng phải hạ đầu tượng xuống.
Đình Thiên cùng ba người nghe tới đây mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, lão hòa thượng này thân làm người xuất gia, nhất tâm hướng Phật mà có thể xuống tay như vậy, e rằng không phải người tầm thường. Trong các tội của nhà Phật thì tội làm tổn hại tới tượng thờ là lớn nhất, đây còn dám chặt đầu Phật, lý nào lại có thể gọi là hòa thượng. Khả Uy đại sư bình thản nhìn bốn người, lại nói:
- Bần tăng hướng Phật tại tâm, cái gì hại tới dân thì không thể làm ngơ. Sau khi hạ đầu tượng, bần đạo liền thành thâm dựng chùa, đem đầu Phật vào nhà thờ tổ chăm lo hương khói, ngày đêm sám hối, xin chuộc lại nghiệp chướng của bản thân.
- Đã tới đây rồi, chúng tại hạ thực muốn mở rộng tầm mắt, xin đại sư cho phép chúng tại hạ được chiêm ngưỡng đầu tượng – Đình Thiên bày tỏ tâm ý.
Khả Uy đại sư không ngại gật đầu, lão hòa thượng dẫn bốn người xuống nhà dưới, qua hành lang, thẳng tới một tòa nằm sát vách n úi, nơi đó là nhà thờ tổ. Khuôn viên Linh Âm tự rất rộng lớn, sân sau bao quanh bởi bốn dãy nhà, trước là đại điện, hai bên là hai dãy tệ xá, sau cùng là nhà thời tổ. Đèn đuốc ở đây không nhiều, ánh sáng chỉ vừa đủ để nhìn thấy đường đi, không gian so với bên ngoài thì yên tĩnh hơn, xung quanh là rừng núi mà tới một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy.
Bước khỏi đại điện ai nấy đều như trút được gánh nặng, trong lòng thoải mái, không rõ ý đồ của những bức bích họa kia là gì, chỉ thấy không khí ở đây khác hẳn chốn dương gian. Chính là âm u tịch mịch như dưới âm tào địa phủ, lạnh lẽo không gì sánh được.
Cửa nhà thờ tổ vừa mở, hai khay đèn dầu đặt trên hương án lay động, cảnh tượng bên trong âm trầm không kém gì ngoại đại điện. Đầu tượng đặt sau hương án, vẻ mặt ngài từ bi, nụ cười ôn nhuận, chút ánh sáng tỏa ra xung quanh ngài giống như kim quang ẩn hiện, nhìn không ra chút tà ác nào. Nói tượng Phật này có thể hại người, quả thực khó tin. Họa chăng thứ có thể đem ra hại người phải là thanh trường đao dài tám thước đặt trước đầu tượng kia.
Bốn người bị vẻ sắc lạnh toát ra từ thanh trường đao thu hút, càn trường đao đen bóng, lưỡi đao sáng choang, thoạt nhìn còn như có một lớp băng đóng trên mặt kim loại. Tại sao món vũ khí âm độc này lại được thờ chung với đầu tượng? Đình Thiên khó hiểu nhìn Tử Phàm, thấy mặt hắn biến sắc, không rõ là kinh ngạc hay run sợ.
- Đây là…? – Đình Thiên chỉ thanh trường đao hỏi.
- Bần tăng năm xưa đã dùng vũ khí này để hạ đầu Phật, nó tên là hắc trường đao – Khả Uy đại sư đứng trong bóng tôi nói vọng ra, không nhìn thấy vẻ mặt lão hòa thượng, lại cảm giác như lời nói truyền thẳng vào đầu óc, trong lòng ai nấy đều có chút chấn động.
Đình Thiên nhìn món vũ khí kia không chút cảm tình, công tử vẫn nghĩ dù là nó được dùng để làm gì thì cũng không thể thờ chung với đầu tượng Phật. Có thể Khả Uy đại sư sợ đầu tượng vẫn có thể tác oai tác quái nên chắn thanh trường đao này ở đây, thực hư thế nào công tử không tiện hỏi nhiều.
Thăm quan xong một lượt Linh Âm tự, Khả Uy đại sư liền dẫn bốn người tới nhà ăn của bản tự. Cơm chay được được dọn lên, thức ăn đạm bạc nhưng nóng sốt, những chuyện khác đều gác lại, rất nhanh mọi người liên ăn xong. Đệ tử theo lời dặn của Khả Uy đại sư liền dẫn khách quan đi tăm rửa và đến tệ xác nghỉ ngơi. Ở đâu không có nhiều phòng, trong tệ xá chỉ có hai dãy phản đặt thành hành dọc, bất kể là ai thì đều ngủ trên đó.
Bốn người hết lời cảm tạ đại sư đã chiếu cố, lão hòa thượng không làm phiền bọn họ nghỉ ngơi, sau khi sắp xếp xong liền quay gót rời đi. Trong tệ xá mênh mông, bốn người châm đèn mà không đủ nhìn được một góc phòng. Ban đầu quốc chí và Bá Dũng còn định thức canh, nhưng Đình Thiên nói không cần làm vậy, sau cùng cả bốn người cùng nằm vào một bên phản, chuẩn bị ngủ. Lại thấy công tử hỏi:
- Tử Phàm, ngôi chùa này có điểm rất kỳ quái, ta không hiểu bọn họ thờ vị Phật nào vậy?
- Họ không phải thờ thần Phật gì cả, mà là thờ Thập điện Diêm la.