Luyện Hồn

Chương 16




Đây là cách thanh toán lạ đời gì vậy? Đình Thiên nhìn Tú nương, nói:

- Nếu thấy chưa đủ, ngươi có thể ra giá, ta sẽ đáp ứng.

- Chỗ của tiểu dân có một quy định, rằng quan khách tới đây, sau khi vui chơi thỏa thích rồi, thì không cần trả tiền. Chỉ cần để một người ở lại, qua đêm tại chỗ tiểu dân, sáng hôm sau có thể rời đi. Không có ngoại lệ, dù công tử có trả thêm, tiểu dân cũng sẽ không nhận.

Chủ đã nói như vậy, khách còn cớ gì để nài nỉ. Đình Thiên và Bá Dũng cùng nhìn về phía Tử Phàm, trước khi bước vào đây, hắn đã mạnh miệng tuyên bố, chuyến này để hắn chủ trì, chắc hắn có thể lo liệu nốt việc ở đây. Tử Phàm nhận ra ý đồ của hai người kia nhìn mình, hắn làm ra vẻ vô tội, ý là không biết tới quy định rắc rối trong kỹ viện này, giờ nhìn hắn cũng vô dụng.

- Để lại ai cũng được phải không? – Bá Dũng lại hỏi.

Tú nương mắt cười miệng cười, gật đầu.

- Vậy hắn sẽ ở lại, bọn ta về - Bá Dũng vỗ vai Tử Phàm, sau đó ra hiệu mời công tử đi trước.

Tử Phàm vừa rồi còn ung dung nghĩ không đời nào Đình Thiên lại bắt mình ở lại, dẫu sao mình cũng là khách trong phủ. Nhưng sau khi nghe Bá Dũng nói, lại thấy công tử thản nhiên rời đi, hắn liền biết mình sai rồi. Còn chưa kịp tỏ thái độ phản đối, Tú nương đã cho người đóng cửa phòng, một tay đẩy vào ngực hắn, khiến hắn đang đứng lại thành ngồi.

Nụ cười của Tú nương trong mắt Tử Phàm giống như có mị lực, vừa quyến rũ vừa ma quái, ngay tức khắc làm hắn ngẩn người, không còn ý định rời đi nữa. Tú nương kề sát bên tai Tử Phàm, mùi xạ hương thơm ngây ngất, bàn tay đặt trên ngực hắn di chuyển dần xuống, tay chạm đến đâu, nơi đó liền nóng lên. Hắn chớp mắt, cảm giác toàn thân rạo rực, ở lại đây một đêm, chưa biết là phải làm gì, nhưng cứ đà này thì cũng không tệ.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tử Phàm, hiện tại hắn đã lim dim mắt hưởng thụ, đúng lúc đó cánh cửa sau lưng Tú nương lại mở, có người từ ngoài bước vào. Tử Phàm đếm qua cũng được bốn năm nữ nhân đang bủa vây quanh hắn, khuôn mặt người nào cũng mờ ảo, hắn không rõ là có bao nhiêu bàn tay đàng rờ rẫm trên người mình. Bỗng nhiên đèn phụt tắt.

Lại nói tới Đình Thiên và Bá Dũng, hai người bọn họ đã lên ngựa đi được một quãng xa, Đình Thiên cho ngựa chạy thong thả, công tử có điều gì bận tâm, từ lúc ra khỏi kỹ viện vẫn không ngừng suy nghĩ. Bên cạnh chỉ có Bá Dũng, cuối cùng công tử đành hỏi hắn:

- Ngươi có kinh nghiệm với chuyện này không?

- Chuyện gì thưa công tử? – Bá Dũng không hiểu ý.

- Có phải kỹ nữ khi tiếp khách đều đem theo vũ khí?

- Sao công tử lại nghĩ vậy?

- Để phòng khách quá chén làm chuyện bại hoại với họ, đem theo vũ khí như biện pháp phòng thân vậy – vừa nói công tử vừa dùng ánh mắt để diễn đạt suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.

- Thuộc hạ cho là không phải đâu, kỹ nữ lấy nghề mua vui chuốc rượu cho khách để kiếm tiền, những việc mà khách làm với họ, đều là do họ tự nguyện, đổi lại họ sẽ nhận được rất nhiều tiền – Bá Dũng đáp.

- Vậy tai sao hai kỹ nữ ngồi cạnh ta lại đem theo vũ khí?

Khiến cho Đình Thiên phải đăm chiêu nãy giờ chính là vì công tử đã trông thấy một chuyện lạ. Chẳng là khi hai cô đầu bước vào phòng, công tử thấy hai món nhạc cụ của họ không đơn giản chỉ là đàn đáy và phách, đò đều là hai món vũ khí biến tấu thành. Vì sao công tử đoán như vậy?

Là do cô ôm đàn đáy tay luôn đặt ở đầu hoặc cuối cây đàn, khi chơi cũng không để thân đàn tựa vào người, vì ở đó có giấu một lưỡi kiếm rất bén. Người dùng phách nhịp theo đàn lại đặc biệt hơn, tiếng phách gõ vào nhau không trong như tiếng phách lúc đầu công tử nghe ở đại sảnh. Chứng tỏ phách kia rỗng ruột, thiết kế của phách giống như một cái bao, đoán chứng bên trong là dao găm hoặc chủy thủ.

Chưa hết, công tử lúc đó chỉ nghĩ họ là phận nữ nhi, đối với công việc này cần phải có cách bảo vệ bản thân, nên hoàn toàn không nghi ngờ ý đồ mang theo vũ khí của họ. Cho tới khi hai cô đầu áp sát bên cạnh, một người bấy giờ có ngửa cổ uống cạn chén rượu, công tử thấy dưới lưỡi nàng ta giấu một phiến dao nhỏ như đốt ngón tay, tuyệt đối sắc nhọn.

Còn cô đầu kia thì khi vén váy lên, có vô tình để lộ ra mấy mũi kim châm giấu trong cạp váy. Hai người họ dù hết sức quyến rũ Đình Thiên, nhưng công tử một mực tỏ ra lạnh nhạt, vì nghĩ nếu làm gì đó thiếu đứng đắn, có thể sẽ ép hai người ấy phải động thủ. Thành thử Đình Thiên ngoại trừ liếc mắt với bọn họ ra, một chút biểu cảm khiếm nhã cũng không có, công tử còn nghĩ, hóa ra kỹ viện cũng có gì quá bại hoại như trong lời đồn.

- Ngươi dám chắc là sẽ không có chuyện kỹ nữ được dùng vũ khí khí tiếp khách? – Đình Thiên xác nhận lại lần nữa.

- Thuộc hạ dám lấy đầu ra đảm bảo với công tử - Bá Dũng quả quyết.

Đình Thiên lập tức giật cương cho ngựa quay lại, sau đó nhanh chóng theo đường cũ chạy tới kỹ viện. Bá Dũng theo sau hỏi:

- Công tử định làm gì? Sáng mai quay lại cũng không muộn mà.

- E rằng đêm nay sẽ xảy ra chuyện rồi – Đình Thiên linh cảm thấy chuyện này rất mờ ám, đã làm nghề bán thân kiếm tiền mà lại không nhận tiền thanh toán, còn đòi giữ lại khách, vậy là ý gì?

Vừa tới Thanh Thủy viện, Đình Thiên liền để lại ngựa cho Bá Dũng xử lý, một mình bước vào trong, lần này phong thái của công tử vô cùng tự tin. Không thấy Tú nương ra tiếp, Đình Thiên lập tức đi xuống phía sau đại sảnh, theo lối ban nãy bà ta dẫn ba người tới, trong phòng đã trống không, Tử Phàm cũng biến đâu mất.

- Công tử tìm ai ạ?

Sau lưng bỗng có tiếng nữ nhân lanh lảnh, Đình Thiên quay lại nhìn, thấy kia là một nữ tì làm dọn dẹp trong viện, nàng ta đang định vào dọn phòng này. Đình Thiên liền hỏi:

- Tú nương của các ngươi đâu?

- A, nô tì vừa thấy Tú nương qua phòng bát quái – nữ tì kia ngây thơ trả lời.

- Phòng bát quái đi hướng nào?

- Sau dãy phòng kia có một khoảng sân, đối diện với khoảng sân ấy là phòng bát quái, công tử cần thì đợi ở đây, nô tì sẽ… , công tử… - nữ tì vừa nói tới đó, liền thấy Đình Thiên bỏ đi, theo lời nàng ta thì chỉ cần đi hết hành lang này, qua cửa ngách kia là tới.

Nữ tì còn chạy theo cản lại, nhưng công tử vẫn nhanh hơn, sân sau đèn đuốc thắp sáng trưng, có thể thấy căn phòng đồ sộ xây riêng biệt bên kia. Tiếng nữ tì không ngừng vang lên, thu hút một vài sự chú ý từ các phòng xung quanh, theo đó liền xuất hiện hai nữ nhân, thấy nô tì kia đi tới cửa ngách thì ngừng lại, họ liền vượt tường bám theo công tử vào trong.

Đình Thiên tới trước cửa phòng bát quái, công tử thấy bên trong không có ánh đèn, nhưng khóa cửa đã mở, bèn dùng tay đẩy mạnh một cái. Cửa phòng lập tức mở ra. Ánh sáng từ ngoài sân tràn vào, giúp công tử thấy được tình hình bên trong.

- Á!

Từ phía sau lưng công tử bỗng có tiếng người thảng thốt hét lên, vừa là kinh ngạc vừa là hoảng sợ, so với công tử còn thêm một vẻ ngại ngùng nữa.

Bá Dũng cũng vừa chạy đến, hắn thấy Đình Thiên đứng như trời trồng ngoài cửa, cách công tử vài bước chân là hai nữ nhân đang bối rối ôm mặt, nhìn họ có phần quen mắt. Bá Dũng tới gần hơn, thì ra kia là Hà Anh và Thu Oanh, không biết vì cái gì mà hai cô đầu lại đừng quay ra sân ôm mặt như vậy. Bỏ qua một chút, Bá Dũng tới cạnh Đình Thiên, thấy vẻ mặt công tử đã bớt kinh ngạc, chính là chưa biết phải làm gì tiếp theo.

- Công tử,… A! – Bá Dũng vừa gọi một tiếng, mắt nhìn vào phòng, hắn cũng không kìm nổi mà a lên.

Trong phòng tối như bưng, ánh sáng từ ngoài cửa hắt vào chiếu thành một vệt dài, hai bên nhìn không thấy gì ngoài một mảnh đen như hũ nút. Nhưng mà đó không phải thứ khiến hai người kinh ngạc, cái khiến người nhìn không thốt lên lời là thứ hiện ra dưới ánh sáng kia. Có một người đang quỳ dưới đất, hai tay nhấc lên quá đầu, cổ tay bị một sợi dây quấn chặt. Mà đặc biệt là, từ đầu đến chân người ấy không có lấy một mảnh vải quấn thân, bao nhiêu tài vật đều được trưng ra hết.

Dường như người kia vẫn có phản ứng, thấy ánh sáng thì nặng nề ngẩng đầu lên, hai mắt nheo nheo lại, nhìn một hồi không thấy rõ người nào đang đứng ngoài cửa. Nhưng hai người đứng ngoài cửa thì có thể thấy rõ hắn.

- Tử Phàm…

Đình Thiên bước vào, công tử còn chưa biết đây là chuyện gì, nhưng tuyệt không thể đứng nhìn hắn trong bộ dạng thảm hại như vậy. Vừa tiến được dăm bước, từ phía sau Tử Phàm bỗng có thứ gì chuyển động, kèm theo là những tiếng xì xì khả nghi, rất nhanh công tử liền thấy một con rắn đen rất lơn bò ra. Nó từ trên tay Tử Phàm trườn xuống, qua lưng liền quấn quanh hông hắn một vòng, lớp vảy đen bóng, cái đầu tù ngo ngoe, ở khoảng cách này công tử còn thấy vảy trên lưng nó dựng lên từng đợt, giống như sóng dồn từ cổ xuống tới thân. Chốc chốc lại thấy nó há miệng, lưỡi con rắn cũng đen kỳ dị, cổ họng liên tiếp bật ra từng hồi khè khè, nó nhìn xoáy vào người mới đến, thân chậm rãi vươn ra, bỗng nó rụt đầu lại, hai mắt ánh lên hàn quang.

- Công tử, lùi lại!

Từ sau lưng Đình Thiên có người xông tới, đem công tử đẩy lùi một bước, cùng lúc con rắn há miệng táp thẳng về phía trước. Chỉ nghe “Keng” một tiếng, hai chiếc nanh động của nó va trúng lưỡi gươm, nó rất nhanh liền thu người về, Bá Dũng cảnh giác nhìn độngt hái từ phía con rắn, hắn quát lên:

- Còn không mau ra đây? Muốn ta chém sạch kỹ viện này luôn sao?

Dứt lời liền có một khuôn mặt ló ra từ trong bóng tối, kia chính là Tú nương, hai mắt bà to cong cong, tròng mắt giống như chỉ còn một màu đen, biểu cảm thâm hiểm vô cùng. Tú nương cất giọng nói:

- Hà cớ gì hai vị công tử còn quay lại đây?

- Ngươi muốn làm gì người của ta? – Đình Thiên chỉ Tử Phàm đang quỳ dưới đất hỏi.

- Làm việc hắn phải làm, mua vui một chút, cũng không liên quan tới công tử nữa, chẳng phải đã nói để lại người rồi rời đi sao?

- Ăn nói hàm hồ, con rắn kia để ngươi mua vui, chẳng phải coi thường tính mạng người khác, mau thả người ra – Đình Thiên nổi giận, công tử hướng Bá Dũng hạ lệnh.

Khè… khè…

Bá Dũng toan tiến lên tháo dây trói, liền bị con rắn đen nhào tới ngăn cản. Nó tớp mấy cái liên tiếp ép lui hắn, bất đắc dĩ hắn phải vung gươm xuống, mắt nhìn công tử đợi ngài ấy chấp thuật, liền chém bay đầu nó.

- Lý nào lại thế không, công tử đã mua vui trong kỹ viện của ta, giờ lại đến đây làm loạn, coi thường vương pháp, ta sẽ kiện lên hoàng thượng. Lũ nam nhân thật là tham lam, đã vùi hoa dập liễu chán chê, trò ghê tởm gì cũng có thể làm với nữ nhân, vậy mà chỉ một chút chuyện mất mặt liền không chịu được. Thử nghĩ khi đổ rượu lên người một kỹ nữ, rồi bắt bọn ta phải chiều theo những sở thích bệnh hoạn của lũ công tử nhà giàu các ngươi, so với nhiêu đây tủi nhục gấp bao lần.

Tú nương nghiến răng nói, khuôn mặt bà ta động đậy, biểu cảm dần trở lên vặn vẹo. Đình Thiên liền đáp:

- Ta sẽ chuộc người, ra giá đi.

- Muốn đem người đi sao? Vậy phải để kẻ khác thế chân hắn.

Đình Thiên cau mày, công tử nghĩ trong chốc lát, lại cho tay vào áo lấy ra một vật, đem tới trước mặt Tú nương, nói:

- Ta sẽ tạm thời để lại vật này nếu ngươi đồng ý thả hắn.

Chỉ thấy trên tay công tử ánh lên tia sáng màu lục bảo, một luồng hàn khí bao quanh mảnh ngọc bội, Tú nương hít một hơi, hàn khí xông vào mũi, cảm giác toàn thân như lạnh run lên. Quả nhiên là linh khí dồi dào, có thể hút bao nhiêu cũng không hết, bảo vật này không phải bình thường.

- Công tử… - Bá Dũng muốn ngăn Đình Thiên lại, nhưng công tử khoát tay ra hiệu hắn im lặng.

- Mai ta sẽ quay lại, giờ mau thả người đi.

Tú nương nhận mảnh ngọc bội, đôi tay bà ta run lên, vẻ mặt một lần nữa động đậy, hai mắt sáng lên và khuôn miệng ngoác ra cười, nhưng tuyệt nhiên không phát thành tiếng. Bà ta ngắm mảnh ngọc bội thêm giây lát, sau đó nhìn Đình Thiên nói:

- Dẫu sao thì hắn cũng vô dụng, kích thích lâu như vậy mà một chút phản ứng cũng không có, ta trả lại cho công tử. Nếu còn bảo vật nào khác thì hãy đem tới đây trao đổi. Giờ mau đem người đi đi.

Con rắn đen nghe Tú nương ra hiệu liền từ từ thoái lui về sau, hai tay Tử Phàm cũng tự nhiên tuột ra, nhìn kỹ mới thấy sợi dây buộc tay hắn là hai con rắn, rất nhanh chúng đã lẩn vào trong bóng tối. Bá Dũng loay hoay một lúc mới mặc lại được y phục cho Tử Phàm, người hắn mềm nhũn, gân trán gân cổ từ từ lặn đi, giống như vừa rồi hắn phải gồng mình chống cự thứ gì đó. Tử Phàm vẫn còn đủ sức để đứng dậy, hắn được dìu ra ngựa, ba người phi nước đại về phủ.

- Sao công tử làm vậy? – Bá Dũng nhịn không được liền hỏi.

- Cứu người quan trọng, về phủ rồi tính cách lấy lại sau – Đình Thiên bình tĩnh đáp.

Sáng hôm sau, qua một đêm nghỉ ngơi, Đình Thiên tới phòng Tử Phàm xem tình hình hắn thế nào. Công tử gõ cửa mấy lần, bên trong không có tiềng người đáp, công tử đẩy thử, thấy cửa đã bị chặn lại. Hắn làm sao mà tự nhiên lại nhốt mình trong phòng như vậy, chắc không phải do thương thế, chỉ có thể do bị chuyện tối qua làm mất mặt, đến mức giờ không dám gặp ai nữa.

- Tử Phàm, ta biết ngươi trong đó, mau mở cửa ra.

Bên trong vẫn yên lặng, Đình Thiên thở dài, lại nói vào:

- Chuyện hôm qua chỉ có ta, Bá Dũng và ngươi biết, nhưng ngươi yên tâm, ta đã dặn trước với Bá Dũng không được nói cho ai biết,…

- Tử Phàm! Ngươi ra đây cho ta!

Công tử còn chưa dứt lời, từ đại sảnh liền có tiềng người quát tháo, thanh âm này không lẫn đi đâu được, ngay lập tức thấy Quốc Trí hầm hầm bước đến. Gặp Đình Thiên đang đứng ngoài cửa phòng Tử Phàm, hắn lớn tiếng hỏi:

- Tại sao công tử đi theo hắn? Mấy nơi như vậy tốt nhất ngài không nên đến, chưa nói là thành danh ngài bị hủy hoại, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì biết xử lý thế nào?

- Thương thế của ngươi sao rồi? – Đình Thiên không đáp lời hắn, công tử điềm nhiên hỏi lại.

Quốc Trí không nói với công tử nữa, hắn quay ra đập cửa phòng Tử Phàm, quát:

- Ngươi dám dẫn công tử đến những nơi như vậy, còn làm ngài ấy dùng bảo vật đổi lấy mạng chó nhà ngươi, ra đây cho ta!

Đình Thiên nghe liền biết Quốc Trí đã rõ hết ngọn ngành chuyện tối qua, lại thấy phía xa xa có người thập thò nhìn lại. Kia hẳn là Bá Dũng, bảo hắn không được kể cho ai, vậy mà vừa sáng đã chạy qua mác lẻo với Quốc Trí, để hắn tới đây hỏi tội cả công tử. Đúng lúc đó cửa phòng Tử Phàm liền mở ra, hắn dùng vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Công tử dùng cái gì để chuộc lại bần đạo?

- Ngươi to gan lắm, dám vác mặt ra hỏi câu đó, nếu công tử không dùng ngọc bội để trao đổi, giờ ngươi khác gì cái xác không hồn chứ - Quốc Trí tóm cổ Tử Phàm, tay giơ cao muốn đánh.

- Thật sao? – Tử Phàm càng thêm khó tin.

- Ngươi… - Quốc Trí trừng mắt, đem nắm đấm vung tới mặt Tử Phàm.

- Đủ rồi – Đình Thiên lập tức chặn tay hắn, công tử nói – ta cũng vì chuyện này mà tới đây tìm ngươi, muốn bàn xem có cách nào lấy đồ về không.

- Công tử để đấy cho thuộc hạ, chỉ cần đem theo vài người, đến san bằng cái kỹ viện đó là được – Quốc Trí đáp.

- Thuộc hạ cũng nghĩ thế, công tử đừng bận tâm, ngay chiều nay thuộc hạ sẽ đem ngọc bội về cho công tử - Bá Dũng từ xa nghe thấy Quốc Trí nói, lập tức chạy tới tán thành.

- Tuyệt đối không được làm vậy – Tử Phàm gạt đi, nói – Kỹ viện đó vốn là một ổ rắn thành tinh, nếu hai người phá cái ổ đó, đại họa sẽ ập xuống kinh thành, muốn giải quyết chuyện này cần phải cắt được nọc rắn trước đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.