Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 28




Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Rốt cuộc cũng thi xong, số sinh viên còn ở lại trường cũng ít hơn rất nhiều, đa số đều đã về nhà rồi.

Ngày hôm qua Lục Hạo cùng mấy người đồng hương đã lên tàu về quê. Sáng nay Chu Bân và Lý Quế Bình cũng tiễn Hồng Bảo ra bến tàu. Sau khi tàu chạy rồi thì hai người bọn họ cũng quay về ký túc xá, thu xếp hành lý xong thì cũng ra bến chờ xe buýt. Xe đến, Lý Quế Bình liền nhanh chóng tạm biệt Chu Bân rồi lên xe về nhà. Chu Bân vẫy tay chào hắn, lúc này trong bến chỉ còn một mình hắn, mà xe hắn chờ thật lâu mà vẫn chưa về bến.

Không biết vì sao, đột nhiên Chu Bân rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trình Vi, muốn nghe giọng nói của hắn, muốn biết hắn đang làm gì. Chu Bân lấy điện thoại ra, rồi lại do dự, có nên gọi hay không? Gọi rồi thì nói gì bây giờ? Diệp Doanh Doanh nói là hắn vẫn tắt máy sao? Nếu có gọi thì hắn cũng tắt máy rồi… nếu là tắt máy, thì ta sợ cái gì chứ? Thế nhưng nếu hắn tắt điện thoại, không có ai nghe máy thì mình còn gọi làm gì.

Chu Bân còn đang do dự thì xe buýt đỗ trước mặt rồi, Chu Bân cất điện thoại vào trong túi rồi  vội vàng lên xe về nhà.

Bởi vì sáng nay phải dậy sớm để tiễn Hồng Bảo về quê, nên khi về đến nhà liền tắm rửa rồi đi ngủ ngay lập tức.

Khi hắn tỉnh dậy thì đã là buổi tối rồi, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng động gì đó, liền xốc chăn ngồi dậy. Hắn với lấy cái áo khoác mặc vào rồi mở cửa phòng ra nhìn một chút, là tiếng động từ phòng bếp truyền tới.

“Ai đang nấu cơm vậy?” Chu Bân nhíu nhíu mày, không phải là ba ba nấu chứ?

Đến gần phòng bếp, hắn nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Chu Bân ở ngoài cửa ngó vào nhìn một chút, là ba ba hắn và Vương thúc thúc.

“Bảo bối a, ta nói này, lần sau ta sẽ để ngươi nấu cơm có được không, chẳng lẽ ngày nghỉ đầu tiên của Bân Bân ngươi lại bắt hắn ăn… trứng rán thịt thôi sao?” Vương Hiểu Thư cười nói.

“Nhưng lần trước ngươi nói ta làm ăn rất ngon mà!” Chu Bình nói.

“Đó là do ta cố tình cổ vũ ngươi mà.”

“Bảo sao ta lại cảm thấy kỳ quái như thế. Ta thì không thể ăn được mà ngươi thì lại ăn nhiều như vậy, hóa ra là ngươi gạt ta!”

Chu Bình nhìn đồ ăn lộn xộn trong nồi, nhụt chí bĩu môi, rốt cuộc ngượng ngùng ngẩng đầu lên, tiện tay tắt bếp đi.

“Đêm đó bắt ngươi ăn sạch cả bàn đồ ăn ta làm, ngươi hẳn là khó chịu lắm?”

Vương Hiểu Thư cười cười, từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng của Chu Bình: “Ngươi cố ý làm cho ta ăn, làm sao ta lại thấy khó chịu được? Ta hạnh phúc còn không kịp nữa là.”

Chu Bình ngại ngùng hé miệng cười, thế nhưng trên nét mặt lộ ra vẻ hạnh phúc không giấu giếm.

Chu Bân ngây ngốc đứng ở bên ngoài nhìn. Tình cảm của ba ba làm hắn có cảm giác xa lạ, nhìn ba ba và Vương thúc thúc âu yếm nhau trắng trợn như vậy cũng làm hắn cảm thấy không quen.

Tình cảm của hai người bọn họ hình như rất tốt, khóe miệng Chu Bân vô thức cong lên thành một nụ cười. Hắn đang suy nghĩ, không biết có phải vì hắn đã yêu thương hai người kia từ trước, cho nên khi nhìn hai người bọn họ ở bên nhau mới không cảm thấy khó chịu, trái lại còn cảm thấy rất hài hòa không?

Đến khi Chu Bình cùng Vương Hiểu Thư phát hiện Chu Bân đang đứng đờ ra trước cửa phòng bếp, thì lúc này Chu Bân mới giật mình bừng tỉnh, ngại ngùng cười cười với họ.

“Tỉnh rồi sao?” Vương Hiểu Thư cười với Chu Bân: “Đói bụng không?”

“Có một chút!” Chu Bân gãi gãi đầu, cảm thấy hình như mình đang quấy rầy cuộc sống ngọt ngào của hai người họ thì phải. “Ta đi rửa mặt trước đã.”

Từ trong phòng tắm đi ra, Chu Bân thấy đồ ăn đã được bày ra trên bàn, mà Vương Hiểu Thư thì đang bưng một bát canh nóng hổi ra. Chu Bân cầm bát đũa đi theo phía sau.

“Ăn cơm nào!” Vương Hiểu Thư vui vẻ nói.

Chờ Chu Bân ngồi xuống, ba người bắt đầu ăn cơm. Kỳ thực trù nghệ của Vương Hiểu Thư rất tốt, chỉ có điều hắn rất ít khi vào bếp. Nghe nói ngoại trừ người nhà của hắn thì chỉ có hai phụ tử Chu Bình là có diễm phúc được nếm qua mà thôi. Mà trù nghệ của Chu Bân hiện tại phần lớn cũng là học từ Vương Hiểu Thư mà ra cả.

“Bân Bân, kỳ nghỉ đông lần này có kế hoạch gì đặc biệt không?” Vương Hiểu Thư nói.

“Không có.” Chu Bân đang nhai cơm nên đành ậm ừ trả lời.

“Vậy là tốt rồi, có chuyện này ta muốn thương lượng với hai người.” Vương Hiểu Thư buông đũa nói. “Tết âm lịch lần này ta muốn đưa hai người tới nhà ta mừng năm mới, có được không?”

Chu Bân nghe hắn nói câu này liền bị nghẹn, vội vàng uống một ngụm canh.

“Cái này là ý của cha mẹ ta, bọn họ muốn gặp các ngươi.” Vương Hiểu Thư cũng không nghĩ mình đang nói cái gì đáng ngạc nhiên, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nói.

Chu Bân phân vân nhìn về phía ba ba, mà Chu Bình thì đang kinh ngạc nhìn Vương Hiểu Thư.

“Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nhưng các ngươi nghĩ ta có thể để cho hai người các ngươi phải đối mặt với bất cứ một tình huống khó xử nào hay sao?” Vương Hiểu Thư cười cười. “Yên tâm, kỳ thực người nhà của ta đều đã thông suốt cả rồi. Trước đó chúng ta cũng đã nói chuyện với nhau rõ ràng. Chỉ là xuất phát từ mong muốn của phụ mẫu ta, họ muốn gặp người sẽ chung thân bầu bạn với ta mà thôi.”

Chu Bình không nói gì. Hắn nghĩ nếu phụ mẫu đối phương đã có thiện ý đưa ra lời mới, mà mình không đi thì có vẻ không tốt lắm. Nhưng nghĩ đến việc phải đến nhà Vương Hiểu Thư thì trong lòng hắn lại thấp thỏm bất an.

Chu Bân vốn rất tin tưởng Vương Hiểu Thư, thế nhưng phụ mẫu của hắn thì Chu Bân lại chưa gặp qua lần nào. Không biết đối phương là người như thế nào. Hắn tuyệt đối sẽ không để ba ba của mình phải tổn thương, dù chỉ một chút cũng không được.

“Kỳ thực cũng không quan trọng, ta chỉ tiện thể hỏi các ngươi một chút thôi. Nếu như hai người không muốn, năm nay chúng ta liền ăn tết ở đây đi!” Vương Hiểu Thư nhìn ra lo lắng của bọn họ, liền nói.

“Ngươi không về Bắc Kinh mừng năm mới?” Chu Bình hỏi.

“Không trở về. Khó khăn lắm mới có được ngươi, làm sao ta bỏ ngươi ở đây mà đi được.” Vương Hiểu Thư tủm tỉm cười ôm lấy vai của Chu Bình mà nói.

Chu Bình đỏ mặt, hắn trừng mắt nhìn Vương Hiểu Thư, sau đó ngại ngùng liếc mắt nhìn con trai mình.

Chu Bân kín đáo nén cười: “Vương thúc thúc, thật ngại quá. Có lẽ để lần sau đi, để chúng ta chuẩn bị tâm lý đã, có được không?”

“Ân, không vội, cả nửa đời sau của chúng ta còn rất nhiều thời gian a!”

Chu Bình ngượng ngùng cúi đầu xuống ăn cơm, cho rằng như vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình. Vương Hiểu Thư lại nói thẳng trước mặt con hắn như vậy. Tuy rằng nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hơn nữa Bân Bân cũng chấp nhận quan hệ giữa hai người bọn họ, thế nhưng lại bảy tỏ sự thân mật trước mặt con trai làm hắn vô cùng xấu hổ.

“Ba ba, ngươi định chỉ ăn cơm trắng thôi sao?” Chu Bân có chút buồn cười nhìn ba ba hắn.

“A, đều không phải, đều không phải.” Chu Bình lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên.

Vương Hiểu Thư thừa dịp ngồi sát vào người Chu Bình: “Bảo bối, Bân Bân là con của ngươi, ngươi xấu hổ cái gì a?”

“Ngươi để cho ta yên ổn ăn cơm có được không hả?” Chu Bình có chút giận dỗi, nhưng vẫn nhỏ giọng xin hàng.

Vương Hiểu Thư nhìn gương mặt ngượng ngùng của tình nhân một chút, không khỏi cảm thấy buồn cười. Hắn quay lại ra hiệu với Chu Bân một cái, sau đó thì không tiếp tục nói gì nữa.

Cơm nước xong, Chu Bân theo thói quen định thu dọn bát đũa ra bếp để rửa dọn, chỉ chốc lát sau Vương Hiểu Thư cùng đi theo hắn.

“Làm sao vậy?” Chu Bân thấy Vương Hiểu Thư cứ tủm tỉm đứng nhìn mình rửa bát, đành lên tiếng hỏi.

“Không, mới bị ba ba ngươi xua đuổi.”

“Ba ba hiện tại hình như hơi hung dữ với ngươi thì phải.”

“Nhất định là bị ta làm hư rồi!” Vương Hiểu Thư ngoài miệng thì nói vậy, thế nhưng trên mặt lại hiện ra vè hạnh phúc không cần che giấu.

“Có phải là ngươi khi dễ ba ba ta, nên mới khiến hắn tức giận, ta nói có đúng không?”

“Ta nào dám? Ta chính là yêu thương hắn còn không đủ!” Vương Hiểu Thư sờ sờ cằm. “Có đôi khi vô duyên vô cớ hung dữ với đối phương cũng là một cách làm nũng a.”

“Thế nhưng ba ba ta lại chưa bào giờ dùng phương thức này mà làm nũng với ta.”

“Cái này gọi là tình yêu. Vừa vặn chỉ có người tài năng mới cảm giác được đối phương sẽ dễ dàng tha thứ hay góp ý với tính tình của mình, cho nên ngươi mới có thể biểu lộ tâm tình một cách rõ ràng trước mặt đối phương.”

“Như vậy có nghĩa là một người thích đánh còn một người thích bị đánh đúng không?”

“Ha ha, cũng có thể nói như vậy, những người khác làm sao dám làm thế trước mặt ta!”

Chu Bân cười cười không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục rửa bát. Vương Hiểu Thư lại lẳng lặng ở một bên quan sát hắn.

Trầm mặc một lúc, đột nhiên Vương Hiểu Thư  nói: “Đang nghĩ cái gì vậy?”

“Ân?” Chu Bân khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Ta hỏi ngươi đang nghĩ đến cái gì mà lại tủm tỉm cười như vậy?”

“Nào có nghĩ cái gì, chỉ rửa bát thôi mà.”

“Thế nhưng từ nãy tới giờ ngươi chỉ rửa mỗi cái bát này.”

“A?” Chu Bân cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên là thế, hắn có chút xấu hổ, lập tức lấy cái khác để rửa.

Vương Hiểu Thư khoác vai Chu Bân nói: “Nghĩa tử của ta có phải đang yêu hay không a?”

“Nào có!” Chu Bân hét lớn: “Đừng đoán bậy!”

“Không có sao? Vừa rồi thấy ngươi không biết nghĩ đến cái gì mà lại cười ôn nhu như vậy, ta còn tưởng ngươi đang nghĩ đến ai đó a!”

“Không có mà! Ngươi mau đi ra dỗ ba ba đi, đừng quấy rầy ta rửa bát nữa.”

“Ngay cả ngươi cũng đuổi ta?”

“Nhanh đi nhanh đi.”

Rốt cuộc cũng đuổi được Vương Hiểu Thư ra khỏi phòng, Chu Bân lại tiếp tục rửa bát. Hắn đứng trước chậu rửa bát đầy bọt xà phòng mà thở dài. Làm sao vừa rồi lại nhớ tới Trình Vi chứ, nhớ tới bản thân trước đây từng cằn nhằn hắn, thậm chí phê bình hắn. Mà phần lớn thời gian Trình Vi đều là mặc hắn nói, mãi cho đến khi người nọ không chịu được nữa mới nói lại vài câu, sau đó hai người lại làm hòa rất nhanh. Lần này cãi nhau hơn một tháng vẫn chưa liên lạc với nhau thì chính là lần đầu tiên. Chu Bân lại thở dài, lần này không giống với trước đây, việc Trình Vi đã nói ra miệng thì hai người bọn hắn không có khả năng trở lại như ban đầu, cũng không thể ở cạnh nhau như trước nữa.

Mười hai giờ đêm, Vương Hiểu Thư lưu luyến mãi mới rời khỏi Chu gia. Chu Bân nghĩ bọn họ hẳn là vì mình nên mới kiêng kị một chút, thế nhưng hắn không biết mình đoán có đúng hay không, cho nên hắn cũng không nói gì cả, miễn cho nói sai rồi ba ba lại xấu hổ.

Mùa đông năm nay rét hơn mọi năm, lạnh đến mức là người ta không muốn ra khỏi cửa. Chu Bân thỉnh thoảng lại đi chơi bòng cùng với mấy người bạn thời trung học, thời gian còn lại hắn đều ở nhà đọc sách. Gần đây hắn đang thích đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, nói ra thật xấu hổ, sở thích này là mới phát sinh trong kỳ nghỉ đông lần này. Trước đây hắn chỉ xem phim trên truyền hình mà thôi, không nghĩ tới đọc nguyên tác lại càng hấp dẫn hơn. Cho nên khi hắn vô tình đọc được một quyền, thì càng lúc càng mê, rồi cứ thế theo đà mà đọc hết quyển này đến quyển khác.

Cũng trong thời gian này, có một người thường xuyên gọi điện cho Chu Bân. Chu Bân thì lại đang say mê đọc truyện, khi hắn nghe điện thoại thì lại không thấy đối phương nói gì cả, Chu Bân trả lời vài tiếng, thấy thế liền tắt máy, cứ như vậy mà trải qua vài ngày. Có một ngày Chu Bân rốt cuộc cũng đọc xong hết một bộ tiểu thuyết, lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên. Thấy số này không có trong danh bạ, Chu Bân biết lại là cái người hay gọi điện mà không nói gì vài ngày trước.

“Uy!”

Quả nhiên, bên kia lại là một mảnh an tĩnh, Chu Bân nhíu nhíu mày.

“Vị bằng hữu kia, ta không biết ngươi có mục đích gì mà cứ gọi điện rồi lại không nói, nếu như ngươi nghĩ đùa như vậy vui lắm…” Chu Bân đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ mình có giảng đạo lý với người kia cũng vô tác dụng. Người có khả năng làm ra loại chuyện nhàm chán như vậy, nhất định là một kẻ không biết xấu hổ là gì nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần như thế. Cho nên hắn nghĩ mình càng phản ứng gay gắt thì đối phương lại càng làm tới.

“Quên đi, ta cũng không muốn phí lời, sau này mong rằng ngươi đừng tiếp tục gọi điện tới đây nữa.” Chu Bân nói xong liền treo máy.

Buổi chiều Chu Bân cùng mấy người bạn đi chơi bóng. Khi nói chuyện phiếm thì hắn lơ đãng nhắc tới việc có người gọi điện cho hắn như vậy. Một người bạn của hắn nghe xong liền hăng hái bừng bừng, đề nghị hắn trả đũa người kia.

“Trả đũa thế nào?” Mọi người hỏi.

“Chính là gọi điện đùa giỡn lại hắn a!”

“Này chẳng phải là cũng vô vị như hắn sao?” Chu Bân đối với đề nghị này không có một chút hứng thú nào.

Nhưng mà những người khác lại có vẻ rất thích thú, còn thương lượng với nhau nên đùa giỡn người kia như thế nào. Bọn họ rất nhanh đã chọn được người sẽ gọi điện cho người kia, nói là hắn vừa trúng trưởng cái gì đó, hơn nữa đảm bảo không bị thu bất kỳ một khoản chi phí nào cả. Như vậy cho dù đối phương có hoài nghi thì cũng phải liên lạc thử tới nơi trao giải, mà cái bọn họ muốn chính là việc đối phương phải mất công đi lại hoặc là phải mừng hụt một phen. Mọi người bàn luận càng lúc càng hưng phấn, ngược lại Chu Bân bắt đầu có chút thông cảm cho người kia.

Một người bạn của Chu Bân đi vào buồng điện thoại công cộng để gọi điện vào số điện thoại Chu Bân nói ra lúc đầu, một lát sau, thì đi ra và nói: “Không ai nghe máy!”

“Để ta!” Một người khác đi vào gọi điện, một lúc sau lại đi ra, chính là vẫn không có ai nhấc máy.

“Chu Bân, ngươi gọi thử xem.”

“Họ không nghe máy, ta gọi với các ngươi gọi có gì khác nhau đâu.”

“Chúng ta thay phiên nhau, mỗi người đều phải gọi một lần, nếu vẫn không có ai nghe máy thì coi như hắn gặp may rồi.” Mọi người đều thúc giục Chu Bân. “Mau đi đi.”

Chu Bân bất đắc dĩ đi vào buồng điện thoại công cộng. Khi chuông reo đến hồi thứ năm thì cư nhiên lại có người nghe máy, đối phương trả lời một tiếng, tim Chu Bân cũng ngừng đập theo. Khi đối phương trả lời lần thứ hai thì trống ngực Chu Bân đập dồn dập không ngừng, hắn đem ống nghe vứt cho người bạn đứng bên cạnh, bản thân thì sợ hãi thối lui vài bước. May mà những người khác đều quan tâm đến việc đùa giỡn đối phương, chứ không quan tâm đến phản ứng bất thường của Chu Bân lúc này.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, bạn của Chu Bân  đành phải khó chịu mà treo máy. Mọi người hỏi hắn tình hình thế nào thì hắn bĩu môi, ngượng ngùng nói: “Tiểu tử kia cũng không có ngốc.”

“Hắn không tin?”

Người bạn của Chu Bân gật đầu, còn bắt chước ngữ khí của đối phương mà thuật lại: “Chính là mười vạn nguyên ta căn bản không để vào mắt, muốn đi lừa gạt người khác thì van ngươi nên dùng thứ gì đó hấp dẫn hơn một chút.”

Chu Bân bật cười khúc khích, thấy bạn của hắn bắt chước giọng điệu của người kia thật sự rất giống.

Người bằng hữu này thấy hắn cười như vậy thì bĩu môi nói: “Chẳng vui gì cả. Người nọ rất cao ngạo, Chu Bân, sao ngươi lại bị một người như vậy đùa giỡn chứ? Ta cảm thấy hắn không phải là loại người thích đùa giỡn vô vị như vậy đâu.”

Chu Bân vỗ vỗ vai hắn, còn cảm tạ ý tốt của mọi người, tuy rằng hắn cũng biết mọi người là muốn đùa giỡn nên mới kiên trì như thế.

Đêm đó, trước khi chuẩn bị đi ngủ, Chu Bân lấy điện thoại di động ra, ngây ngốc nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng mới để điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.