Buổi sáng tại Hà gia
Liễu Y Vân đang chuẩn bị bữa sáng, Lưu Khải đã tìm đến cửa. Ông vì con trai mà đơn phương tìm gặp Hà Viễn Minh hủy hôn ước.
"Cạch"
Liễu Y Vân nhìn ra cửa, thấy người đến là Lưu tổng liền niềm nở tiếp đón:
- Không biết Lưu tổng sáng sớm đã lặn lội đến đây là có chuyện gì?
Lưu Khải lễ độ nở nụ cười, đặt nhẹ tách trà xuống bàn gỗ:
- Cũng không có gì, tôi chỉ đến nói vài chuyện với lão Hà nhà bà thôi.
"Vậy để tôi gọi ông ấy xuống, Lưu tổng chờ ở đây chút nhé!". Nói xong, Liễu Y Vân tiến về phía cầu thang, ra hiệu cho Hà Linh Đan tiếp đón.
Hà Linh Đan thấy cha chồng tương lai đến, vội thay chiếc áo hở hang bằng bộ váy trắng xinh đẹp thanh thoát.
Cô tiến đến, cúi đầu lễ phép chào: "Bác Lưu đến chơi với cha cháu ạ? Bác chờ chút nhé ạ, cha cháu chắc đang chuẩn bị rồi ạ"
Lưu Khải gật đầu, ấn tượng của ông về cô bé Hà gia này cũng không tồi, chỉ tiếc con trai ông lại yêu thích chị gái Hà Kiều hơn:
- Được rồi, không cần phải bồi bác uống trà đâu. Cháu cứ làm việc của mình đi.
Hà Linh Đan cười duyên dáng, vén tóc ra sau tai, dáng vẻ e thẹn hỏi dò:
- Bác Lưu..chuyện hôn ước của cháu và Úy ca....
Lưu Khải cũng không trốn tránh, thẳng thắn đáp:
- Ta hôm nay cũng đến cũng vì vấn đề này đây. Linh Đan, ta biết cháu là đứa nhỏ tốt nhưng Thiên Úy nhà ta....
- Bác muốn hủy hôn?
- Cái đó...mong cháu thông cảm giúp.
Hà Linh Đan mất kiểm soát đập bàn, lớn tiếng nói:
- Không thể được, năm xưa chẳng phải hai chúng cháu đã đính hôn rồi sao? Cả đất nước này ai cũng biết. Nếu thế thì cháu phải làm sao đây? Hức...hức...
Hà Linh Đan nghẹn ngào, bật khóc. Khuôn mặt cô giờ chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng cùng sự uất hận ngập tràn.
Đúng lúc này, Hà Viễn Minh đi xuống, thấy con gái ôm mặt khóc nức nở liền tiến đến vỗ về:
Đan Đan à, sao vậy? Bình tĩnh đi, nói cha nghe, là ai bắt nạt con hả?
Lão Hà, chuyện hôn ước của hai đứa trẻ....(ngập ngừng)...tôi muốn hủy.
Ông nói cái gì hả ông Lưu? Hủy hôn? Chẳng phải mọi thứ đang rất tốt đẹp à?
Thiên Úy nhà tôi không thích Linh Đan, nó chỉ muốn kết hôn cùng Kiều Kiều mà thôi. Mong ông thông cảm.
Thông cảm cái gì cơ chứ? Sao tự dưng lại như vậy, con nhỏ Hà Kiều giở chiêu trò gì đúng không?
Sao ông lại....
Lưu Khải bất ngờ, không tin được phản ứng của người bạn già trước mặt. Ông chưa từng nghĩ cô bé Hà Kiều năm xưa hóa ra lại bị đối xử như vậy, dù gì cô cũng là thiên kim chân chính của Hà gia cơ mà.
Liễu Y Vân ở bên ngoài khẩn trương đến mức nghiến răng, thấy biểu cảm kinh ngạc của Lưu Khải vội chạy đến ngăn cản:
Được rồi được rồi. Đan Đan đừng khóc nhé, Thiên Úy lấy Kiều Kiều cũng không tồi mà, dù gì cũng đều là người Hà gia cả.
Hà Linh Đan đang bật khóc cũng câm nín, hai mắt cô mở to nhìn mẹ mình, môi mấp máy không nói nên lời: "Mẹ sa..sao lại..."
Liễu Y Vân ở phía sau nhẹ khều vào eo cô, ra hiệu suỵt một cái. Hà Linh Đan như được lập trình sẵn, ngay tức khắc im lặng, nuốt nước mắt vào trong, khuôn mắt tươi cười đến lạ.
...----------------...
Lưu Khải nhíu mày nhìn gia đình họ Hà, ông không nán lại lâu dứt khoát nói: "Nếu phu nhân đây đã nói vậy, hôn ước coi như hủy bỏ. Tôi đã mang giấy đến rồi, gia đình ký là được."
Liễu Y Vân không ngần ngại ký vào, Hà Viễn Minh cũng theo sau.
Chỉ có Hà Linh Đan tiến đến, tay cầm bút run run kí vào tờ giấy, nét chữ thanh tú rèn luyện bao năm phút chốc chỉ có tác dụng như thế này.
Lưu Khải rời đi, Hà Viễn Minh cũng phải đi làm. Hà Linh Đan uất nghẹn, khóc lóc chất vấn mẹ:
Tại sao vừa nãy mẹ lại nói như thế cơ chứ, con không cam tâm. Con thật sự...không cam tâm...
Linh Đan, chúng ta phải nhìn xa hơn. Ký giấy rồi, nhưng hai đứa nó đã kết hôn đâu, đúng không?
Ý mẹ là...
Để Hà Kiều biến mất vĩnh viễn là được rồi.
Hà Linh Đan ngừng khóc, cô như được tiêm nhiễm chất gây nghiện, liên tục lặp lại câu nói: "Biến mất vĩnh viễn....biến mất...vĩnh viễn....."
Liễu Y Vân mỉm cười, nụ cười của một con rắn độc như nuốt chửng ánh sáng của cô gái mặc váy trắng thuần khiết kế bên, đưa đứa nhỏ vào con đường vạn kiếp bất phục.