Nàng chỉ lo đuổi theo An Hoa, Sau khi bị bệnh, bước chân trống rỗng vô lực, đâm thẳng vào trong lòng nam nhân kia. trán đập vào cằm người đó. Aaaa... nàng hét lên một tiếng, tay theo bản năng chống vào ngực người kia để đứng thẳng lên, son đỏ trên tay theo đó bôi hết lên ngực người nọ. Chưa kịp đứng thẳng người,Giang Từ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của rượu hoa cúc, nàng ngửi ngửi rồi hét lên: "Cua lông ở hồ Bình Dương!". ( đại áp giải. cua cửa cống lớn, là một loại cua nước ngọt)
Trong lúc nàng hét lên nghe giọng nói của An Hoa có chút sợ hãi: "Tướng gia!"
Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt đen sâu. môi tràn đầy ý cười. ở Trường Phong sơn trang đã nhìn qua tả tướng Bùi Diễm, , bây giờ đang mặc áo gấm hoa văn mây trắng sáng, một thân thư đạm điềm tĩnh, dùng tay phải nhẹ nhàng đẩy nàng ra để đứng thẳng lên, cười nói: "Chính là cua lông ở hồ Bình Dương"
Giang Từ đứng thẳng lên, nhìn vào ngực Bùi Diễm. . Nàng xòe rộng ngón tay ra trước, vết son đỏ bị lem trên áo hắn giống như cái càng cua lớn đang dang ra, giống như lời hắn nói lúc trước. Nàng sửng sốt, sau đó cười lớn, không nhịn được đưa tay chỉ vào ngực Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhìn xuống đã hiểu, không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Lúc trước ta có uống rượu hoa cúc và ăn cua lông hồ Bình Dương với bằng hữu, thật có lỗi vì đã không mang về một ít cho Giang cô nương.”
Giang Từ ngừng cười, nhưng vẫn nheo mắt nhìn Bùi Diễm không nói gì. Bùi Diễm nhìn vào mắt nàng Chỉ nhìn thấy ba từ " đại áp giải" (cua lông), hắn không hề tức giận, nụ cười càng dịu dàng tao nhã: "Giang cô nương, không mời ta vào ngồi một lát sao? hay là giận ta không mang cua đến xin lỗi người?"
Giang Từ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, bước vào phòng. bóng hình đan xen vào nhau, Bùi Diễm nhìn vào con ngươi đen láy của nàng, , ánh sáng vui tươi, tinh tế trong con ngươi của nàng lóe lên trước mặt hắn.
" Giang cô nương ở đây vẫn chưa quen phải không?" Bùi Diễm thong thả bước vào phòng.
Giang Từ ngồi xuống, không thèm nhìn hắn, bỏ sáp phấn vào trong hộp gỗ lê, trong lòng lặp đi lặp lại : cua lông, cua lông, cua lông chết tiệt, đả thương ta, phái người theo dõi ta, để nha đầu kia thăm dò ta, điều tra lai lịch của ta, còn ở đây giả làm người tốt, để ngươi ngày ngày làm cua lông cho người ta uống rượu ăn thịt.
Trong lòng nàng liên tục oán thầm nhưng trên mặt lại bình tĩnh nói: " Phiền tướng gia lo lắng, ta chỉ là một nữ tử bình dân, thật không dám nhận".
Bùi Diễm chắp tay đi vòng quanh phòng, quay lại thấy Giang Từ đang nằm sấp trên bàn, hai má như hoa đào sau mưa, tay phải như xuân hành sáng long lanh gõ lên mặt bàn. Nghĩ đến những gì Bùi Dương vừa báo cáo về mọi việc của thiều nữ gần đây, nghĩ tới An Hoa dò hỏi cũng không tra ra được lai lịch của nàng, nghi ngờ càng sâu, bước tới bàn, vén tà áo lên ngồi đối diện Giang Từ.
Hắn mỉm cười, tay phải chống cằm, nhìn Giang Từ: "Giang cô nương. hôm đó là ta lỗ mãng, chưa nhìn rõ đã mạnh tay, làm cô nương trọng thương, thật sự rất áy náy."
Giang Từ xua tay nói: " Cũng là ta không tốt, vì xem kịch mà trèo lên cây, võ công của ta lại thấp kém, không biết có người ở trên, để tướng gia xem ta là đạo tặc, lại bị đạo tặc kia dùng làm bàn đạp để trốn thoát, là số ta đen đủi, tướng gia không cần để trong lòng."
Bùi Diễm nghiêm túc nói: "Vẫn là do ta xuống tay quá nặng, mới để Giang cô nương chịu khổ hơn một tháng này, lễ này, nhất định phải bồi thường cho cô nương"
Giang Từ bĩu môi: " Thôi! thôi!. người đường đường là tướng quốc, không dưng bồi thường cho ta, ta không đảm đương nổi. lại nói ta ở đây, ăn của ngài, dùng đồ của ngài, da mặt ta mỏng cũng rất áy náy. Tốt nhất là. mai huynh mang mấy con " đại áp giải" (cua lông) ở hồ Bình Dương và mấy bình rượu hoa cúc qua đây, ta nếm thử xong liền vỗ tay rời đi, ta và ngài không ai nợ ai."
"Giang cô nương muốn ăn cua lông, ta sẽ mang đến. Nhưng thương thế của cô nương chưa khỏi hẳn, phải nhẫn nại ở lại tướng phủ của ta một thời gian, đợi khỏi hẳn ta sẽ sai người đưa cô nương về nhà"
Giang Từ chu môi nói: " Cái này không cần, dù sao ta cũng không có nhà để về. Ngài cứ đi đường Dương quan của ngài, ta sống cuộc sống du hiệp giang hồ của ta. Từ nay ta và ngài, quan trường giang hồ, chân trời góc bể, trên trời dưới đất, bích lạc hoàng tuyền, núi xanh mờ ảo, nước chảy xa xăm, đời đời kiếp kiếp, lưỡng lưỡng tương vọng (hai đầu nhìn nhau)
Bùi Diễm nhìn chằm chằm Giang Từ, Thấy nàng chu môi lên, đôi môi nàng xinh đẹp, đỏ như hoa hồng, một tràng lời nói bật ra, càng nói càng vô lý. nụ cười trên khoé môi càng đậm.
Hắn dựa lưng vào ghế, Khi Giang Từ lấy hơi đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống trước mặt Giang Từ, đôi mắt tràn đầy ý cười, nhìn chằm chằm Giang Từ.
Giang Từ lấy hơi, sợ hãi đến nghẹt thở, khí huyết không thông, đứng lên ho kịch liệt.
Bùi Diễm chế nhạo nói: "Xem ra Giang cô nương thương thế chưa khỏi, cần phải điều dưỡng một thời gian, Giang cô nương cứ an tâm ở tướng phủ ta đi, dù sao nhà ta đại nghiệp lớn, cũng không thiếu một khoản phí cho cô nương."
Giang Từ ho đến mặt mũi đỏ bừng, hung hăng nhìn hắn, hắn cười ha ha đi tới cửa, hơi xoay người lại, cua lông và rượu hoa cúc đều hại tới thân thể, vì thương thế của cô nương, vẫn là vài ngày nữa ta sẽ cho người mang qua" nói xong hắn thong thả xoay người, chắp tay rời đi.
Giang Từ nhìn thân ảnh cao lớn của hắn rời đi, dần ngừng ho khan, thè lưỡi, không khỏi nhăn mặt , giây lát lại nở nụ cười.
Khi Bùi Diễm bước ra khỏi cửa viện, An Hoa lặng lẽ đến gần, im lặng hành lễ.
Bùi Diễm dường bước, quay đầu lại nói: " công phu đơn giản, không nhìn ra được là môn phái nào sao?"
"Vâng" An Hoa cúi đầu nói, :" Nô tì cố ý dụ nàng đuổi theo, nhưng xem thân pháp của nàng, không giống với bất gì môn phái nào mà nô tì biết. "
" Nói chuyện hàng ngày, không có một chút sơ hở nào, không tìm được một chút manh mối nào?"
" Vâng, tướng gia, nàng chỉ nói sống ở vùng núi hoang vắng, sau khi sư phụ qua đời liền xuống núi du hành, tên sư phụ nàng cũng không biết, chỉ gọi là sư phụ thôi. hỏi nàng sống ở đâu, nàng cũng nói không biết, xuống núi đi mấy trăm dặm mới đến Nam An phủ, lời nàng nói ra rất hồn nhiên, không giống giả tạo, không tìm ra điểm bắt đầu."
Bùi Diễm suy nghĩ một lúc rồi cười khẩy: “Nàng ta còn trẻ mà tâm cơ sâu như vậy, thật sự không đơn giản chút nào, dám chơi trên đầu ta, trên đời này rất hiếm. , Ta lại muốn xem xem nàng ta muốn giở trò gì, muốn chơi như thế nào?"
An Hoa cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bùi Diễm suy nghĩ rồi nói: "Nàng ta tâm cơ như thế, ngươi cũng không cần tìm hiểu nội tình. để ngoài viện biến sáng thành tối. nên làm như thế nào, ngươi biết rồi chứ. "
" Vâng. tướng gia". An hoa cúi đầu. lui vào trong bóng tối.
Gió mát thổi đến, rượu hoa cúc nãy uống ở Tĩnh vương phủ đang dâng lên, trên mặt có chút nóng, hắn Cảm thấy giờ đến Điệp viên thăm mẫu thân không thích hợp, muốn tìm nơi mát mẻ đẻ trút cơn say, suy nghĩ một lát rồi bước hướng về phía Tây Viện.
Trăng hình lưỡi liềm như móc câu treo lơ lửng trên bầu trời tối đen nhự mực. Bùi Diễm nới lỏng quần áo để gió đêm thổi bớt đi hơi rượu, rồi bước vào Tây viện.
Nhìn thấy Thôi Lượng đang nằm trên ghế tre, chân bắt chéo, trước mặt là đĩa đậu phộng luộc, tay trái cầm vò rượu. tay phải bóc đậu phộng rồi cho vào miệng, Bùi Diễm mỉm cười nói : " Tử Minh thật có nhã hững"
Thôi Lượng liếc nhìn, nhưng không đứng dậy, hắn dùng tay phải đẩy một chiếc ghế tre bên cạnh ra phía trước, ngón chân của Bùi Diễm chạm mặt đất, thân thể bay lên giống như một con đại bàng đang sải cánh bay, rồi nhẹ nhàng đáp xuống ghế, duỗi tay phải đỡ lấy chai rượu do Thôi Lượng đưa.
Hắn nhìn bình rượu trong tay, cười khổ nói: “Ta mới uống mấy bình rượu hoa cúc về, rượu này của Tử Minh chỉ sợ ta nhận không nổi”
Thôi Lượng không nói gì, đẩy chiếc đĩa ra trước mặt, Bùi Diễm dùng tay phải ném lại chai rượu rồi cầm đĩa lên bóc vài hạt độc phộng :"Nghe Bùi Dương nói,thời gian này vì cứu mạng nha đầu kia Tử Minh vất vả rồi."
Thôi Lượng nâng cằm, mở miệng hứng lấy hạt đậu phộng do tay phải ném ra, vừa nhai vừa mơ hồ nói: "Tướng gia nói lời này là chê ta ở Tây Viện này lâu quá phải không?"
Bùi Diễm biết tính khí của hắn, cho nên cũng không lo lắng, khẽ mỉm cười, thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn sao trăng sáng trên bầu trời, bóc một hạt đậu phộng cho vào miệng. , nói: "Không giấu Tử Minh,chỉ khi ta đến Tây Viện, mới cảm thấy mình không phải Tả tướng, không phải Kiếm Đỉnh Hầu. Nếu như huynh cũng rời đi, làm tướng gia như ta ngày càng nhàm chán hơn, Tử Minh hay là tới giúp ta đi, để ta có thể nghỉ ngơi."
Thôi Lượng mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút giễu cợt.
Ở chung hai năm, Thôi Lượng hiểu rất rõ vị tả tướng ngồi trước mặt, người này tuyệt đỉnh thông minh, nhanh nhẹn tinh tế, tuổi trẻ đã thành công, một bước lên mây, làm việc tàn nhẫn, thủ đoạn cứng rắn, quyết đoán, nhưng điều quan trọng nhất là đó là khao khát quyền lực mãnh liệt, đối với danh lợi trời sinh kiên trì.
Hắn trời sinh là một thợ săn, đối với việc săn lùng quyền thế có niềm đam mê cuồng nhiệt. Thời thế biển đổi liên tục , với trận chiến quyền lực hắn không những không cảm thấy nhàm chán mà còn thích thú như cá gặp nước, trong quá trình chiến đấu sẽ có niềm vui bất tận.
Nếu hắn thật sự cảm thấy Tả thừa tướng làm việc nhàm chán, sợ rằng chính mình không thể chống đỡ nổi tướng phủ này nữa chứ đừng nói đến việc đứng ở vị trí cao mà mọi người đều nhìn vào.
Thôi Lượng tựa lưng vào ghế, uể oải nói: "thế mới nói, ta vẫn nên thường dân sống tự tại nếu một ngày tướng gia về hưu, chúng ta cùng nhau đi ngao du thiên hạ, hẳn là chuyện tốt!"
Bùi Diễm cảm thấy hơi khó chịu khi thấy hắn né qua chuyện khác, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp: "Được đấy, có thể cùng Tử Minh đi ngao du thiên hạ, chắc chắn sẽ là một khung cảnh tuyệt vời."
Hắn lại thở dài nói: “aiii, ta bây giờ chỉ muốn buông tay rời đi, chỉ sợ không được. Triều đình thế cục rối ren phức tạp,, võ lâm gió giục mây vần, làm ảnh hưởng đến tình hình trong quân ngũ. Ta thực sự lực bất tòng tâm, Thủ hạ bên cạnh không có ai khiến ta an tâm."
Thôi Lượng không đáp lại lời hắn nói, đột nhiên cúi người qua, nhìn trên cổ áo hắn có " vết cào" màu đỏ nhíu mày nói:" Tướng gia, ta còn thấy lạ sao người chưa cưới thê nạp thϊếp, hoá ra đã có tri kỉ bên ngoài rồi."
Bùi Diễm cúi đầu nhìn, không biết nên cười hay nên khóc, chỉ đơn giản cởϊ áσ choàng ra, nhìn vết răng và móng vuốt màu đỏ trên áo choàng, nghĩ rằng lúc này mình có thể bị người ta mắng là cua lông. Trong lúc nhất thời, khóe môi không khỏi cong lên..
Thôi Lượng nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, với nụ cười lạnh lùng xen lẫn vui vẻ, cùng với đôi mày thanh tú tràn đầy ngạo khí, không khỏi thầm thở dài, giơ cao chai rượu, dòng rượu xẹt qua không trung, đi thẳng vào cổ họng.
Những cây bạch quả cao trong sân được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh trong suốt dưới ánh hoàng hôn.
Giang Từ trong sương chiều đi đi lại lại, từ cổng viện đến cửa phòng, lại từ cửa phòng ra gốc cây,
An Hoa ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ trước cửa phòng, trong tay cầm khung thêu, ngón tay thon dài cầm kim nhẹ nhàng lướt qua lông mày, ngẩng đầu nhìn Giang Từ đang ngửa mặt nhìn bầu trời lẩm bẩm điều gì đó, rồi cười nói: “Giang cô nương, người đi đi lại lại như thế nửa giờ rồi, không mệt à?”
Giang Từ nhìn tổ chim trên cây bạch quả cao lớn, trong lòng hiện lên vẻ lo lắng:“Đã một ngày một đêm rồi chim lớn còn chưa về, liệu chim nhỏ có chết đói không?”
An Hoa mỉm cười: “Giang cô nương thật là lương thiện. Nói thật, con chim này làm tổ trên cây từ khi nào, Chỉ sợ trong tướng phủ chẳng có ai để ý tới, Càng không nói đến chú ý xem chim lớn bay đi có bay về, chim nhỏ có bị đói chết hay không?"
Giang Từ lẩm bẩm trong lòng: "Chủ nào tớ nấy. Nàng lùi lại, nhìn lên cành cây. Khi nàng đang chậm rãi lui về phía sau, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi mắt sáng ngời, nàng giật mình đứng thẳng dậy, hai trán chạm nhau, đồng thời hét lên “A”.
Giang Từ xoa xoa trán, tức giận nói: " Thôi công tử, sao huynh lại học cách lén lén lút lút vậy?"
Thôi Lượng đưa tay xoa xoa trán, ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Từ, nhưng lại cười không nói gì.
Giang Từ không nhìn hắn nữa mà nhìn ngọn cây. Thôi Lượng đi tới, cười nói: "muội đang nhìn cái gì vậy?"
Giang Từ hơi bĩu môi, vẻ mặt có chút buồn bã cô đơn: "Con chim lớn trên cây cả ngày lẫn đêm không bay về, chỉ lo xảy ra chuyện gì, ta sợ những con chim nhỏ đó sẽ chết đói."
An Hoa ở trong hành lang ngẩng đầu cười nói: “Thôi công tử, người không biết Giang cô nương canh trừng cả ngày rồi, nếu con chim lớn không bay về thì phải nhờ Thôi công tử xem cổ cho nàng ấy mới được”
Thôi Lượng nheo mắt nhìn ngọn cây , thấy một tổ chim ở giữa cành cây. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt linh động của Giang Từ, hiện lên vẻ lo lắng và thương tiếc, trong lòng hắn rung động, không nói một lời, vén vạt áo vào eo rồi trèo lên cây.
Hắn có học qua võ thuật, nhưng không thể so với người xuất thân từ môn phái võ lâm chính tông, khinh công lại càng không tốt, Thân cây bạch quả tương đối thẳng và trơn, không có chỗ để chân, hắn trèo lên một đoạn rồi trượt xuống.
Giang Từ cười đến gập người lại: "Thôi công tử hình như người cầm tinh con khỉ đúng không?sao đến bản lĩnh giữ nhà của mình đều quên hết rồi?"
An Hoa nhịn không được, cười lớn. Thôi Lượng không hề tức giận, nhìn đôi mắt cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết của Giang Từ, nhún vai, dang rộng hai tay và nói: “Ta là một con khỉ, nhầm lẫn vào thế giới phàm trần hai mươi mốt năm. chưa từng kiến công lập nghiệp. lại còn quên mất bản năng giữ nhà. ,thật xấu hổ!"
Giang Từ cười xong, liền có hứng thú, hít thở mạnh rồi nhảy lên, hai tay dùng sức bám vào thân cây, hai chân dùng lực bay lên cao, leo lên ngọn cây bạch quả.
Chân khí trong cơ thể nàng dùng đến cực điểm, tuy trọng thương đã khỏi, nhưng khinh công chỉ khôi phục được ba bốn phần, chỉ giúp nàng lên cành cây thấp nhất nàng ngồi trên cây, đắc ý vẫy tay với Thôi Lượng bên dưới gốc cây.
Bây giờ là cuối thu, những chiếc lá bạch quả hình quạt xinh đẹp được chiếu sáng dưới ánh nắng hoàng hôn, một màu vàng óng. Thôi Lượng ngẩng đầu nhìn, thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong ánh vàng, như áng mây sáng trên bầu trời, hắn đột nhiên cảm thấy cổ mình ngẩng lên quá cao, nhất thời cảm thấy choáng váng, không nhịn được. lui về phía sau vài bước.,