Lưu Sa

Chương 7




7

Lúc ra khỏi cửa, ta đụng phải Khương Tĩnh Nguyệt.

Nàng vén áo choàng, dựa vào lan can, lộ ra nụ cười vô tội lại ngọt ngào với ta: “Thật ra ta biết, hoàng tỷ ở biên quan không màn sống c..hết, g..iết người lập công cũng chỉ vì để cho Thái tử ca ca ở trong kinh có chỗ đứng tốt hơn.

Nhưng mà, có ích lợi gì đâu?

Hôm nay ta mới là muội muội mà ca ca coi trọng, là nữ tử là ca ca yêu thương nhất. Kỳ trân dị bảo đưa vào trong cung, đều phải chọn lựa trước cho ta. Thứ ngươi dùng mạng đổi lấy, chỉ là để cho ta sống tốt hơn mà thôi.

Hoàng tỷ, có phải ngươi rất hận ta hay không?”

Ta không thay đổi sắc mặt nhìn nàng một lát. Sau đó tiến lên, túm lấy cổ áo nàng, “chát, chát”, ta cho nàng hai bạt tai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Tĩnh Nguyệt sưng đỏ lên, cả người ngã ngồi dưới đất, không thể tin kêu lên: “Khương Thư Ý!?”

Ta lại nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đá một cước vào bụng: "Biết ta đã g..iết người, còn dám chọc ta?"

Nàng ta đau đến mức cuộn mình trong tuyết, ánh mắt oán độc nhìn ta.

Ta từ trên cao nhìn xuống đối diện với tầm mắt của nàng, giọng điệu đùa cợt: “Nếu cảm thấy tủi thân thì hãy cút đi cùng ca ca của ngươi, đi mà cáo trạng với tình lang tốt của ngươi. Để xem rốt cuộc bọn họ có thể vì ngươi mà chủ trì công đạo hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.